Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 2

“Uh?” Nóng quá, tim đập thình thịch, ta cố hết sức để thoát khỏi cảm giác bất an,không có nghe rõ ràng hắn nói.

.

“Ánh mắt của ngươi rất đẹp.” Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, phát ra tiếng than thở. “Nếu đã đi đến cửa rồi, nhân tiện đi theo ta, người của ta thì không ai dám động.” Thanh âm lạnh như băng đó giờ phút này lộ ra vẻ đắc ý.

.

Ta đứng ngẩn ra ngay tại đó, dùng thứ ánh mắt ngu ngốc cơ hồ đã phá hỏng một đời anh minh của ta mà liếc hắn một cái, sau đó lại ngơ ngác sững sờ, cúi đầu yên lặng mà tự vấn.

.

“Đau.” Cằm bị hắn thô lỗ kéo lên, một lần nữa lại đối diện với cặp mắt lạnh lùng kia, thấy trong mắt hắn loé lên những tia nhìn nóng bỏng đến khó tin: “Ngươi muốn làm gì?”

.

Chứng kiến khuôn mặt tuấn tú của hắn ở ngay trước mặt ta ngày càng áp sát, ta càng thêm luống cuống: “Đừng, đừng dựa vào đây, thỉnh ngươi giữ khoảng cách một chút.“

.

Ta nóng nảy đang muốn tìm cách trốn. Tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của ta, hai tay hắn nhanh chóng ôm chặt lấy thắt lưng của ta.

.

“Ô.” Giây tiếp theo hắn liền hôn lên môi ta, không mang theo một tia nhu tình mà mạnh bạo xâm lấn khoang miệng của ta, mười phần là muốn giữ lấy, muốn chà đạp, như đang tuyên cáo rằng hắn là chủ nhân của ta. Nếu như nói một khắc trước ta toàn thân như đang ở đại sa mạc Tát Cáp Lạp, thì ngay lúc này khẳng định là đang ở Nam cực, bất tri bất giác hàn khí từ bốn phía hướng ta kéo tới, lạnh, tâm tình của ta hiện nay chỉ một chữ có thể hình dung được.

.

“Hỗn đản!” Phản ứng đầu tiên khi ta biết mình bị hắn ăn “đậu hũ” chính là hung hăng đạp hắn một cước. “Buông ta ra!” Ta mãnh liệt tránh né song thủ của hắn.

.

“Ngươi cư nhiên, cư nhiên… Ghê tởm.” Ta tức giận đến sắp nổi giận, khuôn mặt anh tuấn đó cư nhiên lại lộ ra một mạt đùa cợt, tuy là trong nháy mắt, nhưng không thể tránh được sự tinh anh của ta.

.

“Ngươi lại cười?! Ngươi người này… Ngươi như thế nào như vậy…” Ta khóc không ra nước mắt nói.

.

“Hàn Phong, tên của ta.”

.

“Đâu có gì liên quan tới ta, lão tử không quản ngươi gọi Nam Phong, hay là Bắc Phong!”

.

Hắn không tỏ ra tức giận, mà như trước đứng ở tại chỗ xem ta, mạc danh kỳ diệu, trong mắt lại lộ ra một tia ôn nhu. Không khí đột nhiên có chút xấu hổ.

.

“Thanh Dương, như thế nào lại đứng ở đây?” Một người thanh âm ôn nhu từ phía sau lưng truyền đến, nhìn lại, thì ra là Tề Khiếu, hai tay hắn cầm theo bốn năm cái túi to, không vội không suyễn tiêu sái đi đến.

.

“Ngươi làm sao vậy?” Ta thấy hắn ném xuống đất vật gì đó, vội hỏi.

.

“Mới vừa rồi phát sinh chuyện gì?”

.

Hắn không có trả lời vấn đề của ta,mà lại nhìn chằm chằm vào mặt ta, thanh âm nghe có vẻ rất không vui.

.

“Không có gì cả!” Ta vừa nói vừa liếc mắt cảnh cáo Hàn Phong, dặn hắn không nên nói lung tung. Dù sao, bị một kẻ đồng tính hôn môi cũng không phải chuyện vẻ vang gì.

.

Nhìn theo ánh mắt ta, Tề Khiếu tựa hồ cũng chú ý tới người kia.

.

“Là ngươi?” Thanh âm hình như thay đổi rất nhiều, lạnh lùng tản ra âm hàn khí.

.

Ta còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, vì muốn chứng thực, ta quay sang nhìn Tề Khiếu đang đứng bên cạnh, thì thấy hắn mới vừa rồi còn ôn nhu như vậy, lúc nàytoàn thân đã toát lên khí tức lạnh như băng, vội vàng hỏi:

.

”Tề khiếu, ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc là bị làm sao vậy, ngươi đừng làm ta sợ có được không?” Nhìn hắn giống như bị đông cứng lại, ta mơ hồ kêu lên.

.

Vẫn không thấy hắn trả lời, bất đắc dĩ ta chỉ có thể hướng sang tên biến thái chết tiệt kia cầu trợ giúp: “Hắn bị cái gì vậy?”

.

“Cảm giác rất tuyệt.”

.

“Hả?” Ta càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.

.

Tề Khiếu đang không có phản ứng gì, nghe nói vậy như bị kích thích, đột nhiên xông lên, một tay túm áo Hàn Phong như chuẩn bị cho hắn một đấm.

.

Không nghĩ bọn họ có xung đột, lại là ngay ở nơi công cộng.Ta trong lúc vội vàng đã làm một hành động vô cùng xấu hổ. Ta cư nhiên, cư nhiên… từ sau lưng ôm lấy Tề Khiếu, hai tay giữ chặt lấy thắt lưng hắn, đem mặt áp vào lưng hắn, lưnghắn rất rộng, cũng rất thoải mái.

.

Thân thể cứng đờ, hắn buông Hàn Phong ra, hai tay phủ lên cánh tay của ta.

.

Cảm giác được trên tay thật ấm áp, ta mới dần hồi phục lại tinh thần, đầu ta như muốn bốc hoả, buông lỏng tay ra, không dám nhìn mặt Tề Khiếu. Sự lạnh lùng trong mắt hắn rất nhanh bị xua đi, hắn lại ôn nhu như cũ, dường như mặt phật thư thái, sau đó đối ta cười. Một lần nữa lại nhìn thấy nụ cười đó, ta dần cảm thấy ấm áp, cũng cười đáp lại hắn.

.

Chúng ta cứ nhìn nhau như vậy, chính là đã quên mất một người, đúng lúc chúng ta định rời đi thì nghe được âm thanh lạnh như băng của hắn vang lên: “Tiện nhân.”

.

Ta hoang mang nhìn thoáng qua Hàn Phong, gã lộ ra một vẻ mặt khiến người ta phải sợ hãi. Ta bị hù dọa giật mình, quay lại nhìn Tề Khiếu, thấy hắn mỉm cười, dùngánh mắt nói cho ta biết không cần lo cho hắn.

.

(Đoạn nào mà có cả hai anh công thì từ hắn là chỉ Tề Khiếu còn từ gã là chỉ Hàn Phong nhé các nàng)

.

“Vòng tay ngươi thật có mị lực, ngay cả tên bằng hữu không thích nam sắc này của ta mà cũng bị ngươi làm cho mê muội. Tiện nhân ngươi *** đãng như vậy mà còn muốn ở trước mặt ta giả bộ ngây thơ ư? Ngươi không phải muốn câu dẫn ta sao?”

.

Hàn Phong phun ra những lời lẽ hạ lưu vô sỉ như vậy khiến ta ngây ngẩn cả người. Hắn là đang nói ta sao?

.

“Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì?” Ta quả thật đang điên tiết đến cực hạn.

.

“Mượn việc đòi tiền xe đạp để nhìn trộm ta, không phải là ngươi muốn được ta thượng sao?”

.

Lần thứ hai trong cùng một ngày ta bị hắn làm cho choáng váng. Ta thật sự không rõ, người này đầu óc có bị làm sao không vậy?

.

“Thanh Dương.” Loáng thoáng nghe được có người gọi ta. “Ngươi không sao chứ?” Tề Khiếu hơi lo lắng hỏi ta.

.

“Yên tâm, ta không có việc gì, ta rất tốt.” Ta cười, bây giờ mới biết được cái gì gọi là nộ cực phản tiếu.

.

“Ngươi như vậy ta rất lo lắng.”

.

“Chúng ta đi, người này đầu óc bất bình thường, quên đi, cùng người như thế tức giận không đáng.” Ta hít một hơi thật sâu, làm cho chính mình bình tĩnh trở lại.

.

“Ngươi nghĩ như vậy là được rồi.” Tề Khiếu hướng ta thản nhiên cười, nhìn thoáng qua Hàn Phong còn nói thêm: “Đầu óc hắn vốn là bất bình thường.”

.

“Chưa người nào có dũng khí như vậy cùng ta nói chuyện. Tốt lắm, tốt lắm… Chúc mừng ngươi, ngươi quả nhiên đã thành công trong việc khiến ta hứng thú.” Hàn Phong lạnh lùng nói.

.

“Ta không ngại cùng người khác chia xẻ đồ chơi, chỉ cần ngươi mỗi ngày ngoan ngoãn mở hai chân để ta thượng là được, biểu hiện tốt, mỗi tháng ta sẽ cho ngươi mười vạn, gọi là tiền thưởng.”

.

Lúc này bị Hàn Phong làm phiền như vậy, ta đang suy nghĩ nếu như lúc đầu không có cho hắn một bạt tai, có phải hay không tất cả mọi chuyện sau này sẽ không phát sinh, có phải hay không ta sẽ không phải tái thống khổ như vậy? Sẽ không bị bọn họ làm cho ta phải trằn trọc triền miên như vậy? Chưa có ai trong có thể ngờ tới chuyện sau này, chưa người nào.

.

Có bóng đèn chứng giám, ta rõ ràng nhớ kỹ chính mình đã tặng cho một kẻ cực kỳ kiêu ngạo như Hàn Phong một bạt tai lên mặt như thế nào. Ta tựa hồ dùng khí lực rất lớn, trên mặt hắn hiện rõ một dấu tay đỏ chót, mạnhđến mức tay của ta còn có chút tê dại.

.

“A, đánh rất giỏi.” Miệng hắn nhếch lên tạo thành một nụ cười rất tàn nhẫn khiến hai con mắt nheo vào loé lên một tia nguy hiểm. “Cho tới bây giờ không có ai dám đánh ta, ngươi là người đầu tiên. Ta là người luôn luôn công bình, người khác nếu đắc tội ta, sẽ phải trả giá gấp trăm lần. Ngươi đã dám động thủ, nói vậy cũng không sợ trừng phạt, rồi mai đến trường ngươi sẽ thấy.” Vẫn như cũ phi thường tự tin, hắn điềm tĩnh rời đi.

.

Trong lòng run lên, ta đột nhiên có chút khủng hoảng, rồi lại không cam lòng, chỉ có thể như trước vẫn duy trì bình tĩnh, nhìn cho đến khi hắn đã đi xa.

.

Tề Khiếu thở dài: “Thanh Dương, ngươi không nên làm vậy.”

.

“Tại hắn vũ nhục ta, ta chỉ bất quá là muốn làm cho hắn câm miệng, nên mới tặng hắn một cái bạt tai, làm cho hắn mất mặt, đều

là do hắn tự làm tự chịu. Mới vừa rồi lời hắn nói ngươi cũng chính tai nghe được. Tại sao phải nói giúp hắn? Ngươi sợ hắn?”

.

“Ta sợ hắn? Nếu như không phải mới vừa rồi bị ngươi ngăn trở, ta và hắn đã đánh nhau rồi. Đối với ta mà nói, hắn có là gì?” Thanh âm ôn nhu nay có thêm mười phần ngạo khí.

.

“Vậy ngươi tại sao lại nói ta không nên dây vào hắn, còn có, ngươi cùng hắn có thâm thù gì sao? Ta còn là không hiểu sao ngươi vừa rồi nghĩ muốn đánh hắn? Ngươi có quen biết hắn?”

.

Thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của ta, hắn biết nhất định phải trả lời, vì vậy nói: “Sau khi quay về phòng trọ, ta sẽ giải thích hết thảy cho ngươi.”

.

Trên xe trở về, cũng giống như lúc đi, hai người chúng ta đều trầm mặc. Nhìn qua cửa xe, lẳng lặng nhìn người đi hai bên đường, nghĩ tới chuyện vừa mới phát sinh, ta đã có cảm giác như đang ở trong một giấc mộng.

.

“Tề Khiếu, mặt của ta có cái gì sao?” Sau khi trở lại phòng trọ ta liền hỏi hắn.

.

Người này thật sự rất kỳ quái, dọc theo đường đi hắn dùng kính phản quang trộm ngắm ta rất nhiều lần. Hắn cho rằng ta đã ngủ nên không chú ý, kỳ thật hắn nhìn lộ liễu như vậy, ta cũng không phải đầu gỗ, như thế nào lại không phát hiện ra chứ?

.

”Môi của ngươi…” Hắn muốn nói lại thôi, vẻ mặt đầy mâu thuẫn, giống như vừa phẫn nộ vừa cố nén cái gì đó.

.

Thấy hắn không nói, ta vội vàng vọt vào phòng tắm.

.

”Trời ơi…” Takhông nhịn được mà hét lên. Trong gương vẫn là ta nhưng so với bình thường không giống, trên khuôn mặt thanh tú, vẫn là đôi mắt quen thuộc của chính mình, chiếc mũi cao thẳng tắp, chỉ là môi… có vẻ rất hồng, cũng rất sưng, làm cho người ta có cảm giác mập mờ.

.

“Hỗn đản, tên Hàn Phong hỗn đản này!” Ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ, liều mạng chà xát tẩy rửa môi mình, nghĩ muốn rửa sạch cảm giác buồn nôn này. Chờ ta tẩy xong, Tề Khiếu ngồi ở ghế salon không nói một lời nào mà nhìn ta, ánh mắt có vẻ rất nghiêm túc. Thấy hắn như vậy, ta cảm giác mặt nóng lên.

.

“Học viện A Đại này vốn là chuyên môn thu nhận đệ tử là con nhà quý tộc giàu có, gọi là giáo dục các tinh hoa. Học phí mặc dù cao, nhưng các vị phụ huynh không thèm quan tâm, hy vọng duy nhất của bọn họ chính là con cái họ sau này có thể thuận lợi kế thừa sự nghiệp của gia tộc. Về phần Thanh Dương ngươi, học viện vì muốn nâng cao và phát huy danh tiếng, ngươi lại vừa vặn ưu tú như vậy, cho nên mới tuyển ngươi vào học.” Tề Khiếu bình tĩnh nói, như tuyên đọc báo cáo, dường như không mang theo một tia cảm tình. “Bảo ngươi không nên làm vậy với Hàn Phong, là bởi vì… vì…” Hắn dừng một chút, có chút không đành lòng nhìn ta, “Bởi vì học viện này, vốn là do cha hắn hợp tác đầu tư lập nên, cha hắn chiếm giữ 50% cổ phần ở học viện này, vốn là một đại cổ đông. Trước khi ra nước ngoài tĩnh dưỡng, hắn nhân tiện đem toàn quyền ủy thác cho Hàn Phong. Mặc dù Hàn Phong bây giờ chỉ là một học viên, nhưng nói cách khác thì học viện này đã là của hắn rồi.”

.

“Vậy giờ làm thế nào đây? Ngươi là muốn nói cho ta biết, ta sẽ bị hắn khai trừ?” Mặc dù ta sớm đã qua khẩu khí của Hàn Phong đoán được hắn không đơn giản, nhưng hôm nay nghe được Tề Khiếu nói như vậy, quả thật là không khỏi sửng sốt. Trời ạ, ta rốt cuộc đã đắc tội với loại người nào thế này?

.

“Ta nghĩ hắn sẽ không… Nhưng ta cũng không biết, hắn rốt cuộc sẽ làm như thế nào? Ta sợ ngươi…”

.

“Đừng lo lắng, Tề Khiếu, hắn dù sao cũng chỉ là một đệ tử, hẳn là sẽ không nghĩ ra phương pháp độc ác nào đâu.” Ta bây giờ cũng

chỉ có thể an ủi chính mình như vậy thôi.

.

“Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi.” Tề Khiếu lắc đầu, có điểm lo lắng nhìn ta. “Nhà của chúng ta cùng Hàn gia vốn là thâm giao, tình hình Hàn gia ta rất rõ ràng, trước khi học viện A Đại này được thành lập, sự nghiệp của cha Hàn Phong đang rất hỗn loạn. Nhưng cha hắn đã rất nhanh chóng khống chế được, trừng trị kẻ phản bội, trở thành đệ nhất đại hắc bang, hô phong hoán vũ, không gì làm khó được. Nhưng dần dần, Hàn bá phụ tựa hồ chán ghét cuộc sống hắc đạo, suy nghĩ chút biện pháp để rửa tiền, mang một bộ dáng mới tiến vào thương giới, không bao lâu đã thành lập được mấy công ty lớn, bây giờ tạm thời do anh họ của Hàn Phong thay mặt quản lý.”

.

“Trách không được hắn toàn thân lãnh khốc, nguyên lai từng là thiếu chủ hắc đạo.” Ta thản nhiên cười. ”Đó là kẻ ta muốn trốn cũng trốn không xong, có phải không? Đã như vậy, tại sao phải lo lắng vô nghĩa làm cho chính mình một khắc cũng không được sống thoải mái chứ.”

.

“Thanh Dương, ngươi căn bản là không biết Hàn Phong tàn nhẫn đến mức nào. Khi học trung học, tình nhân hắn bao dưỡng cùng người khác trên giường. Cho dù căn bản hắn không thương người nọ, nhưng vẫn tức giận không thôi, hắn mang theo thủ hạ cũng

chính là huynh đệ của hắn, đem nhân tình của hắn đánh đến trọng thương. Cái này cũng chưa đáng là gì, hắn… hắn thậm chí còn cho người ta bạo hành người quan hệ với nhân tình của hắn trên giường…” Thanh âm Tề Khiếu càng ngày càng lạnh lẽo: “Đối phương nghĩ muốn tố cáo, lại bị Hàn bá phụ dùng một số tiền lớn bịt miệng. Vốn muốn hoàn toàn phong bế tin tức, nhưng bởi vì việc này thật sự quá lớn, nên đã có không ít người biết rồi. Nhưng từ đó về sau, không người nào dám trái ý Hàn Phong, thậm chí các giáo viên cũng sợ hắn. Cho nên Thanh Dương, ta sợ…”

.

Ta không cảm thấy sợ hãi, ngược lại một cơn lửa giận từ trong lòng chậm rãi bùng lên. ”Thật sự là hèn hạ, ngay cả nữ tử cũng đánh, không biết xấu hổ. Bạo hành nam nhân? Như thế nào có thể? Tề Khiếu, nam nhân cũng sẽ bị… bị cáikia?”

.

Thấy ta khó có thể nói hết câu, Tề Khiếu khuôn mặt đang nghiêm túc, giờ phút này lại càng thêm lạnh lùng băng giá. “Ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi không phải vẫn muốn biết ta tại sao muốn đánh Hàn Phong? Tốt lắm, ta nói cho ngươi, tình nhân Hàn Phong bao dưỡng bị đánh trọng thương vốn là nam nhân, người bị bạo hành mới là nữ nhân.”

.

“Cái gì? Hàn Phong… Hắn… không thể nào! Hắn thật sự thích nam nhân? Nói như vậy, hắn… vốn là một tên đồng tính luyến ái. Tại sao có thể như vậy? Hắn thật sự quá biến thái mà!” Ta đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, không thấy được đôi mắt Tề Khiếu trong giây lát ánh lên một tia buồn bã, vẫn lầm bầm lầu bầu.

.

“Cho nên thấy trên môi ngươi sưng đỏ khác thường, ta không nhịn được nghĩ muốn xông lên đánh hắn. Ngươi là bằng hữu của ta, ta sợ ngươi bị khi dễ, ngươi hiểu chưa?” Thanh âm hắn lại khôi phục sự ôn nhu trước kia, Tề Khiếu yên lặng nhìn ta, ánh mắt dịu dàng mang theo sự quan tâm.

.

“Yên tâm đi! Gã xấu xa như vậy, chuyện ở bãi đỗ xe nói không chừng là đùa cợt thôi. Không nên lo lắng, chúng ta không nên đề cập đến gã nữa.” Ta an ủi hắn nói: “Ngươi quan tâm ta như vậy, ta thật cao hứng, giao kèo rồi nhé, ngươi đã là bằng hữu của ta rồi.” Sảng khoái chụp lấy bả vai Tề Khiếu, sau đó giả dạng bộ dáng của một trưởng bối, thấp giọng nói; “Người trẻ tuổi, đệ nhất đầu bếp đi nấu cơm đây, ngươi muốn ăn hay không?”

.

“Ha! Ngươi không nói, ta cũng quên mất.” Tề Khiếu cũng rất phối hợp, lập tức thay đổi đề tài.

.

Nhìn trong phòng bếp một đống lớn thức ăn, cảm giác có chút là lạ, nhưng lại không thể nói đến. Đột nhiên nhớ tới thời gian học trung học, ta và nương đều sống nương tựa vào nhau, sau khi nương mất thì đều là ăn cơm một mình, mỗi cuối tuần, chứng kiến các bạn học khác có người nhà tới đón, cười nói vui vẻ, thâm tâm ta đều cảm thấy chua xót. Hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó, hai tròng mắt ta có chút ướt át.

.

“Ngươi nghĩ vớ vẩn cái gì?” Ta dùng sức lắc đầu, âm thầm nói với chính mình: “Thanh Dương, ngươi bây giờ đã trở nên rất kiên cường, cũng rất xuất sắc. Từ nay về sau sẽ không có bi thương… Bây giờ không phải tốt lắm sao? Học đại học không mất tiền, lại rất nhanh có thể kết giao được một bằng hữu, hắn… là một người tốt, rất tốt!” Nghĩ đến Tề Khiếu ôn nhu, tâm tình trở nên khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều. Động tác linh hoạt, thành thạo, không tới một giờ sau trên bàn ăn đã có mấy đĩa thức ăn nóng hổi.

.

“Thanh Dương.” Người nào đó không vệ sinh chút nào, thản nhiên vừa nhai thức ăn vừa nói, “Ngươi thật là lợi hại, thức ăn này ăn ngon thật…”

.

“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút!” Ta mỉm cười nói.

.

Đồng hồ trên tường vang lên mấy tiếng chuông thật dễ nghe, ngẩng đầu nhìn, đã támgiờ rồi. Ta có phần nhẹ nhõm thở dài một hơi, cuối cùng cũng xong bữa cơm.

.

“Thanh Dương, ta và ngươi cùng nhau rửa chén đi?” Tề Khiếu mỉm cười, hỏi ý kiến của ta.

.

Nhìn bầu trời từ lâu đã chuyển màu đen, tâm trạng đột nhiên cảm thấy phiền muộn, vì vậy nói: “Không cần đâu, ngươi về đi!”

.

“Vậy ngày mai gặp lại.” Hắn gật đầu nói.

.

Sau khi dọn dẹp xong hết, ta nằm ở trên giường hồi tưởng mọi việc hôm nay đã phát sinh. Những lời đe doạ của Hàn Phong ta vẫn chưa để ở trong lòng, chỉ là có chút lo lắng về cuộc sống sau này có lẽ sẽ không thể yên ổn như trước. Xem ra, ta sẽ còn gặp rất nhiều phiền toái, nhịn không được tự cười mình. Mặc kệ nó! Việc nào đến thì ta an bài sau vậy, dù như thế nào cũng phải lấy được tấm bằng tốt nghiệp! Nghĩ tới đây, tâm tình dần dần tốt lên, rất nhanh tiến nhập vào giấc ngủ.

.

Ta thức dậy thật sớm theo thói quen mọi khi, lại thấy từ giờ đến lúc đi học vẫn còn nhiều thời gian, ta liền chậm rãi đi tới lâm viên ngày hôm qua nhìn thấy, đi bộ hơn mười bước thì nhìn thấy một cái đình nghỉ chân nhỏ, xung quanh cách đó không xa là rừng trúc xanh mướt. Tiếng chim hót ríu rít, không khí tươi mát, thật dễ chịu. Ta không tiếp tục đi nữa mà đứng ở trong đình, lẳng lặng thưởng thức rừng trúc mà ta yêu thích. Cho đến tận lúc có một tiếng chuông vang lên, ta lúc này mới vội vã rời đi.

.

Nghe thấy tiếng nhạc đặc trưng của điệu Valse nổi tiếng, ta chợt thấy buồn cười, học viện quý tộc quả nhiên không bình thường, ngay cả tiếng chuông đi học cũng muốn nổi bật. May mà ta đi khá nhanh, đến nơi trước một phút đồng hồ, vì vậy hít sâu một hơi đẩy cửa mà vào.

.

“Nhiều nam sinh như vậy, kỳ quái, khi nào khoa tiếng Trung lại được nam sinh hoan nghênh như vậy?”

.

Ta nhanh chóng nhìn lướt qua cả phòng học, tất cả mọi người ai cũng vùi đầu làmviệc riêng của mình nhưng khi thấy ta tiến vào, đều ngẩng đầu nhìn ta, có mộtsố người trên mặt thậm chí lộ ra vẻ kinh hãi. Không để ý đến bọn họ thì thầm rỉ tai nhau, ta yên lặng ngồi ở một bàn trống, chờ đợi lão sư lên lớp giảng bài.

.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, nhưng lại thủy chung không thấy bóng dáng lão sư. Có chút không kiên nhẫn, ta mở cuốn “Kiêu hãnh và định kiến” nguyên bản tiếng anh ra chậm rãi đọc. Ta đang đọc si mê thì có một thanh âm ở phía trước truyền đến, “Xin lỗi các học sinh, ta đã tới chậm. Bởi vì trường học vừa mới triệu tập một hội nghị đột xuất, cho nên rất xin lỗi.”

.

Tiếng nói có chút trầm thấp nhưng rất dễ nghe đã thu hút ta ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng. Một người tướng mạo nhã nhặn tuấn tú, đầy phong độ của người trí thức, nam nhân tuổi chừng hai mươi lăm thao thao bất tuyệt nói cái gì đó. Không có nghe rõ ràng, ta nghĩ đơn giản vốn là giới thiệu bản thân….

.

“Phía dưới ta trước tiên điểm danh một chút để nhận thức các học viên, Thanh Dương?” Ánh mắt hắn quét khắp cả lớp một lượt tìm

kiếm.

“Có mặt.” Ta một bên đáp lời, một bên nhấc tay ra hiệu. Thoáng chốc, tất cả bạn học ngồi phía trước đều đem ánh mắt tập trung trên người ta, hâm mộ có, ghen ghét có, lại có rất nhiều ánh mắt phi thường phức tạp, ta không có khả năng nhìn thấu. Mà tất cả những ánh mắt đó, đều làm cho ta cảm thấy chán ghét.

.

“Hảo, người tiếp theo, Lý XX.” Miệng hắn đọc tên những người khác, nhưng không biết vì sao ánh mắt lại luôn nhìn về phía ta, trên mặt mang theo ý cười, ánh mắt ôn nhu rất giống như lúc Tề Khiếu nhìn ta. Không phải một người đáng ghét. Nghĩ vậy, ta cười đáp lại hắn.

.

“Ơ, hắn sao lại đỏ mặt?” Ta buồn bực. Chứng kiến vị nhân huynh này cuống quít đem ánh mắt chuyển qua nơi khác không nhìn ta nữa, ta lại cười, tiếp tục đọc sách.

.

Bởi vì cảm thấy nội dung bài học khá đơn giản, hơn nữa đã sớm tự học qua, cho nên ta đã có ý định ngủ một giấc, nhưng lại say mê nghe vị nhân huynh này giảng bài, đến tận lúc tiếng chuông hết giờ vang lên, ta đã hoàn toàn quên mất ý định ban đầu. Có chút bội phục tài ăn nói cùng tri thức của hắn, ít nhất trong trí nhớ của ta, thì từ lúc ta bắt đầu đi học đến giờ chưa từng có vị sư phụ nào có thể làm cho ta chăm chú nghe hắn nói. Khi lên đại học, việc lựa chọn học hệ tiếng Trung hoàn toàn là do sở thích của ta. Từ trung học ta bắt đầu yêu thích văn học cổ điển TrungQuốc, mặc dù không dám tự xưng là tinh thông, nhưng cũng có thể luận giải rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy. Hôm nay có thể gặp kỳ phùng địch thủ, ta làm sao có thể không mừng rỡ như điên?

.

Thời gian sau này, mỗi lần có tiết học của hắn ta càng thêm tập trung nghe, đồng thời chuyên tâm ghi chép,có khi ở trên lớp hắn cũng sẽ gọi ta trả lời câu hỏi, sau khi ta trả lời xong tựa hồ có thể từ trong mắt hắn nhìn thấy ánh mắt thưởng thức không che giấu, trong đó còn giống như bao hàm cái gì khác, nhưng nhất thời ta cũng không thể nói lên được. Ta cảm thấy rất may mắn khi có được một tri kỷ như vậy, cho dù chỉ là trên lớp học. Mặc dù rất muốn cùng hắn có thể tiến thêm một bước để có thể trao đổi nhiều hơn, nhưng là mỗi lần hết giờ chỉ cần chứng kiến nữ sinh trong trường vây quanh hắn nhốn nháo ầm ĩ không ngừng, ta liền do dự mà chùn bước.

.

Trong khoảng thời gian này cũng không thấy Hàn Phong xuất hiện uy hiếp, vốn tưởng rằng cuộc sống có thể như vậy mà bình thản trôi qua, nhưng quả nhiên là trốn không được mà!