Buông Rèm Pha Lê

Chương 43: Khi Đàn Nhạn Quay Về [9]

Ngày hôm sau, mãi đến lúc hoàng hôn, khi những tia nắng cuối cùng chiếu qua khe cửa sổ, Vệ Sóc cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào, đôi mắt lạnh lùng nhìn Diêm Vũ đang nằm trên ghế dài.

Chỉ thấy hơi thở nàng vẫn đều đặn, nhưng mái tóc đen rối bời rũ xuống một bên cổ vai, mồ hôi chắc là khô rồi lại ướt, dính chặt mấy sợi tóc vào má.

Nơi này là hành cung, vốn không có nhiều hình cụ, không ngờ Trần Thế Xương lại có thể dùng đình trượng, sắc mặt Vệ Sóc lại âm trầm thêm mấy phần.

Hắn đến gần bên nàng, đưa tay kéo quần lót xuống, hai mông trắng mịn tròn trịa lúc này đã sưng phồng lên, phủ đầy vết bầm tím, hắn đau nhói trong lòng, muốn đưa tay vuốt ve, nhưng nghĩ đến dáng vẻ cứng đầu lạnh lùng của nàng, cứng rắn nắm tay thành quyền: "Hắn là vì muốn minh oan cho Cố Chính Hi, còn nàng, vì cái gì mà ngốc nghếch vậy?"

Diêm Vũ trên người đau như cắt, lúc này đã mơ màng, làm sao còn phân biệt được người đến là ai, nàng vẫn tưởng là Trần Thế Xương lại đến thẩm vấn, yếu ớt mà đáp: "...Đồ, là của nô tì, không liên quan... đến người khác..."

Lời này đêm qua nàng đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Vệ Sóc đứng ngoài cửa nghe đến phát ngán, lúc này trước mặt mình, nàng vẫn chỉ nói câu đó, hắn lạnh lùng nói: "Nàng với hắn chỉ gặp hai ba lần, sao đã đến mức sống chết phải có nhau?"

Vệ Sóc nói xong chỉ thấy mình cũng mệt mỏi toàn thân, ngồi phịch xuống đất, ôm đầu, giọng nói xuất hiện vẻ chán nản mệt mỏi chưa từng có: "Nàng biết không, hôm nay đi săn mùa thu, ta vốn là muốn cầu một thái tử phi vừa lòng ta..."

Đột nhiên vai hắn mềm nhũn, là tay Diêm Vũ đặt lên.

Mông còn bỏng rát đau, chỉ nhẹ nhàng nâng tay trong thoáng chốc đã như ngàn vạn mũi kim đâm vào, hơi thở nàng mong manh như sắp tắt, mơ hồ nói một câu: "...Không nên liên lụy... Nếu cha biết, sẽ trách phạt..."

Vệ Sóc ghé sát vào cẩn thận phân biệt một hồi lâu cũng không nghe rõ người không nên liên lụy trong miệng nàng là ai.

Nhưng còn cần phải đoán sao? Đáp án rõ ràng, nàng phải chịu hình phạt nặng như vậy cũng không nói, không phải là Tạ Quân thì là ai?

Hắn chỉ cảm thấy chết nghẹn ở trong lòng, chợt quay người, siết chặt cổ tay nàng mà chất vấn: "Rốt cuộc hắn tốt chỗ nào, lại khiến nàng si tâm như vậy?!"

Trong thoáng chốc chạm vào da thịt, hắn đã nhận ra sự bất thường, nóng rực như đang sốt.

Hắn lại sờ lên gương mặt tái nhợt của nàng, trán nàng nóng ran.

Diêm Vũ đã sốt đến mê man, lúc bị Vệ Sóc ôm lên lại động đến vết thương, đau đến rơi hai hàng nước mắt, nhưng vẫn nắm chặt vạt áo hắn: "...Hắn là người tốt, đối với thiếp... rất tốt."

Nếu không phải nàng đang bệnh, trên người còn có vết thương, cho dù Trần Thế Xương không đánh nàng, chính hắn cũng phải trừng phạt nàng thật nặng mới hả giận, Vệ Sóc nghiến răng ken két, ôm nàng đi ra ngoài.

Trần Thế Xương vừa rồi bị người gọi đi, lúc này vừa về đã nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, cánh cửa trước mặt đã bị người đạp mở, nhìn kỹ, Vệ Sóc đang ôm nội nhân Đông Cung kia đi, hắn vội vàng xông lên ngăn cản: "Điện hạ vào lúc nào? Vụ án này bệ hạ có dặn dò..."

Vệ Sóc bước chân cũng không dừng: "Cút!"

Trần Thế Xương lần trước bị hắn đá vào ngực, giờ vẫn còn đau âm ỉ, hơn nữa tối qua thấy Vũ Đức Đế thật sự nổi giận, hắn sợ liên lụy đến mình, cứng đầu cứng cổ đuổi theo: "Điện hạ chẳng lẽ không màng danh dự Đông Cung và đức hạnh thái tử sao?"

"Trần đại nhân.. ngài nói đúng." Vệ Sóc khóe miệng cười lạnh, gân xanh trên trán đã nổi lên, rõ ràng là dáng vẻ giận dữ cực độ, "Nội nhân này bị bổn cung nuông chiều, thân kiều thể nhược, lúc này đã sốt cao bất tỉnh, nếu nàng chết ở đây, tất cả trách nhiệm tự nhiên là một mình trần đại nhân gánh chịu."

Trần Thế Xương nhớ đến lệnh đánh bốn mươi gậy đúng là do mình hạ. Nuốt nước bọt, lại nhìn Diêm Vũ đang hôn mê trong lòng Vệ Sóc, hắn cụt hứng quay người nhường đường.

"Sáng mai, điện hạ nhất định phải đưa người về, nếu không thần ở đây cũng khó mà giải thích."

.....

Trời dần tối, Tạ Quân từ từ mở bức tranh ra trước án thư, nữ tử trong tranh đang nhìn hắn.

"Xảo tiếu thiên hề, mỹ mục phán hề*." Hắn khẽ ngâm nga hai câu, đưa tay ra vuốt ve gương mặt nàng, "Trân Trân, là nàng phải không?"

(*"巧笑倩兮,美目盼兮" laf một câu thơ nổi tiếng trong bài "Thạc nhân" thuộc "Thi Kinh - Vệ phong", miêu tả vẻ đẹp của một người phụ nữ. "Xảo tiếu thiến hề" có nghĩa là nụ cười đẹp, duyên dáng, quyến rũ. "Mỹ mục phán hề" ý nói đôi mắt đẹp long lanh, linh động, đa tình. Cả câu có thể dịch là: "Nụ cười quyến rũ xinh đẹp biết bao, đôi mắt linh động đa tình mới tuyệt làm sao.")

Không có ai đáp lại, ngoài cửa sổ là trăng dần tròn.