Bướm Trắng

Chương 37

Ở tù nhưng tôi không đơn độc, quanh tôi còn có Naylor, Voss, Violette với Hobbes.

Naylor bảo tôi: “Ông không muốn giúp con bé da đen, ông thích ăn chơi với một con điếm da trắng”.

“Tôi đã biết hết”, Hobbes nói.

Voss đứng nhổ cái phẹt lắc đầu.

Nhìn qua thấy Violett rút súng ra, gã lẩy cò ra sau nghe chát chúa không phải là tiếng cắc.

Chợt tôi nghe có tiếng ở bên ngoài giấc mơ “Coi chùng đó mày” một luồng gió mát lạnh vút qua trước mặt tôi, tiếp theo sau là một tràng tiếng chửi thề, tôi co người lại.

Gã đi ngang qua chỗ tôi nằm chỉa mũi dao xuống tấm nệm chớ không phải nhắm vô người tôi. Gã choàng người lên người tôi, ăn ngay một cú đòn đấm múc vô háng đến cả con khỉ đột còn phải chịu không nổi.

Gã nhào xuống sàn, ho sặc sụa, hắn mặc đồ tù, một tên da trắng. Tôi đá móc một cú vô ngay bá sườn, giậm chân lên bàn tay hắn, đi chân không tôi cảm thấy vết thương ở chân đau nhói thì ra hắn bấu mấy đầu ngón tay vô đó.

Tôi đạp mạnh cho gãy tay, không thèm giết chết. Tôi có quyền giết chết một tên sát thủ nhưng không tôi chỉ hủy hoại cho hắn mang tật.

Tôi lôi hắn dậy kéo xệch đi ngang qua dãy phòng giam, quăng nằm xuống ngoài cửa gần chỗ bót canh người gác tù. Lúc quay trở lại bọn tù nhân la nhốn nháo. Ngay lúc tôi khóa cửa buồng giam ngó ra thấy cả thảy bảy tên gác tù xúm quanh tên sát thủ giả định.

Hai tay hắn bụm dưới háng, ho sù sụ, bọn gác tù còn bàng hoàng.

Một mùi hôi tanh xông lên, hay vì sợ hãi nó gây cho tôi cái mùi đó.

“Hắn thủ sẵn chìa khóa”, một tay gác tù la to.

“Suỵt!”.

Hắn kêu la om sòm thân hình bị lôi kéo sềnh sệch dưới đất. Tôi sực nhớ mấy đầu ngón chân đau nhức do một cú đá gãy ba sườn.

“Suỵt!”, tên da trắng ở phòng bên lên tiếng.

Tôi nhìn qua, hắn cười theo, hai hàm răng trống trơn, “Thông cảm nhé không phải mấy điếu thuốc tớ hất xô nước tiểu này ra”. Gã há hốc miệng ra cười thì ra chính hắn ra dấu cho tôi biết, vừa té xô nước tiểu vô mặt tôi.

Gã cười khẩy nói: “May là không có cục cứt nào trong đó”.

Nghe vậy tôi phá ra cười theo, sực nhớ lại không dám cười to, sợ bọn gác tù nghe thấy sẽ nện cho một trận.

Tôi ngồi xuống nước mắt chảy xuống hai gò má, trống ngực đập thình thịch. Bọn gác tù đi ngang qua tôi cuộn mình dưới lớp chăn đắp che lấp mùi khói thuốc lá, tôi muốn nín thở luôn.

Một lát sau, bọn gác tù kéo xệch tên sát thủ kia, đi chỗ khác.

“Mày gặp thằng bạn này ở đâu đó?”, lão da trắng hỏi tôi, lão cũng mặc áo tù.

“Ông nói sao?”.

“Có tên nào đòi giết cậu đấy?”, lão nháy mắt. “Trừ khi mày biết mặt cái thằng đó”.

Tôi đưa cho lão năm điếu thuốc.

“Ông tên gì?”, tôi hỏi lão.

“Alamo. Alamo Weir”, lão nháy mắt qua tôi châm thuốc cho lão hút.

Tôi ngả lưng xuống, nằm nghĩ ngợi trong đầu. Theo lệnh Quinten Naylor tới nhà, chở tôi đi tới hiện trường xảy ra vụ án.



• •

Qua bữa sau tôi được phát bộ đồ tù, được dẫn vô căn phòng rộng rãi kê chiếc bàn dài ngồi vô ăn món cháo sữa. Buổi trưa được cho ra ngoài đi bộ một vòng, Alam xếp hàng bên bọn tù da trắng, còn tôi bên này với bọn da đen.

Trở vô lại nhà giam, tôi được dẫn giải tới chỗ Anthony Violette đang chờ.

“Hân hạnh được gặp lại ông còn sống ở đây, Rawlins!”, gã cười nhạo.

Tôi không nói, một ông cò cảnh sát muốn cho tôi chết đã chết từ lâu.

“Không đùa đâu hả? Ông có thể đem bia vô đây cho tớ uống được đấy”.

“Tôi không làm gì hại ông”, gã nói.

“Chứ sao”. Ông chả làm gì tôi được. Tôi là cò cảnh sát thi hành nhiệm vụ”.

“Ông can tội tống tiền”. Nụ cười gắn chặt vô mặt gã, thật quá nhục nhã. Một tên da đen dám hỏi vặn lại trước mặt thượng cấp, đáng tội chết.

“Tôi không tống tiền ai hết”.

“Vernor Garnett không nhắc tới chuyện đó”.

“Chính ông ta giết đứa con gái?” Tôi buột miệng nói ra ngay. Nụ cười vụt biến trên gương mặt Violette.

“Ông nói sao?”.

“Hắn giết đứa con gái rồi nghĩ ra mưu mẹo lấy ông với tôi làm bình phong che chắn”.

“Nghe này, Rawlins…”.

“Không, ông nghe tôi thì phải hơn. Trưa hôm qua Vernor định tìm gặp tôi trước cửa nhà sách. Một cô nàng biết mặt đứa con và hiện giữ bằng chứng trong tay chính là đứa con của Cyndi”.

“Bằng chứng nào mới được chứ? Đứa con nào?”, tên cớm miễn cưỡng hỏi.

“Cả một lô hình ảnh cùng với một cuốn nhật ký đủ chứng cứ nhận dạng ra tên sát thủ, chính hắn sẽ đem về cho nàng ba ngàn đô la”.

“Ông là ai? Có phải Charlie chăng?”.

“Bằng chứng đâu hắn khi tôi ra”.

“Chuyện ông làm đã rõ. Ông dọa đưa chuyện đứa con gái ông ta lên báo, ông định bên diếu chuyện đời tư con bé ở khu phố Watts”.

“Tôi dám cược với ông chuyện này có thật. Tôi dám cược nàng sẽ cho gia đình biết chuyện cả hai mẹ con. Đúng thế, ông ta đã biết chuyện đứa cháu”.

“Ông đi mất rồi, Rawlins. Cô nàng không có đứa con nào hết. Chính Vernor cũng chưa hay biết cô nàng là ai cho tới khi nghe ông kể lại”.

“Cô nàng có một đứa con, đã bỏ nhà ra đi sinh ra đứa con tại một trong những chỗ ở của Bull Horker”.

Gã không thèm nghe một lời tôi kể cho tới lúc vừa nghe thấy tên Horker.

“Ông định gặp cô nàng kia tại đâu?” tên cớm trở về với nhiệm vụ.

Tôi nhắc lại đầu đuôi câu chuyện, gã không nói gì. Vừa xong câu chuyện gã đứng ngay dậy, vội vã ra đi.

“Con tôi sao đây?”, tôi hỏi lại gã.

“Ông lo đầy đủ tiền chuộc?”.

“Tôi không tống tiền ai hết”.

“Chính miệng ông nói, có lẽ ông vừa mới đọc báo. Hãy đợi đấy?”.

“Ông nghe tôi đây”, tôi phải nói lớn tiếng để cho gã đứng lại chờ. “Tôi lo sợ có kẻ đang rình chúng tôi”.

Violette ngạc nhiên nhếch mép cười. “Không có ai đòi giết ông đâu, Rawlins. Hắn chỉ đặt tay bên vai rồi vặn cổ ông chơi tức thôi. Ông cần phải biết nếm đủ mùi”.



• •

Tôi với Alamo chia nhau mấy điếu thuốc cuối cùng, chúng tôi ngồi hút thuốc suốt đêm. Lão là một tên tội phạm chuyên nghiệp không từ chối một việc gì từ chuyện ăn trộm vặt đến chuyện giết người.

Lão sống ở một thị trấn thưa thớt người bên Iowa, giã từ quê nhà sau thời hạn ở quân ngũ hồi thế chiến thứ nhất.

“Thật là chuyện bất công, bọn chúng chết trẻ”, Alamo kể lại. Lão lắc đầu ân hận. “Bọn chúng đầu xanh vô tội chưa nếm trải đủ mùi đời. Cứt bò. Tớ có thể lục hết tiền bọn chúng, giết hết, bọn chúng có biết mẹ gì đâu”.

Lão như người tâm thần, tuy vậy nghe lão kể chuyện tôi được an ủi phần nào. Chỉ còn những kẻ tinh thần không tỉnh táo mới bắt giam tôi.

Sáng sớm bọn gác tù vào dẫn giải tôi đi. Đêm qua Alamo lén đưa tôi chiếc muỗng mài dũa nhọn, khéo đút vô trong tay áo. Tôi được dẫn ra ngoài, qua dãy bàn dài tới chỗ hai cánh cửa lớn khu vực nhà để xe.

Bọn lính sai tôi khiêng cái thùng giấy nằm trong góc, ghé mắt nhìn vô thấy quần áo tôi nằm trong đó.

“Mặc đồ vô!”, tên lính gác ra lệnh.

Tôi thay đồ ngay trước mặt hắn, cẩn thận giữ chiếc muỗng cất dưới tay áo. Mặc đồ thường xong tôi quăng bộ đồ tù vô một xó, bảo toàn được hung khí.

Một tên lính khác bước tới dẫn tôi ra chỗ đậu xe, bên trong xe bít bùng có hai tên cớm ngồi chờ. Bọn chúng xuống xe còng cả hai tay và chân.

“Tôi còn đi tới đâu nữa?”, tôi hỏi lại.

Tên cớm nhe răng cười.

Tôi ngồi ở ban sau, xe chạy vòng qua thành phố. Với tôi lúc này mỗi phút trôi qua phải cân nhắc kĩ. Tôi nhìn qua mấy quầy hàng người mẫu đứng quảng cáo chợt tôi ứa nước mắt. Một tên cớm giơ tay ra hiệu rẽ trái. Tôi nhớ đứa con trai ở nhà ruột gan muốn thắt lại.

Xe chạy vòng qua phố cả tiếng đồng hồ mà sao tôi thấy nhanh quá. Tôi cảm thấy lần này chắc có vẻ đang chờ chết, chiếc muỗng nhọn tôi cất giấu trong túi – không thể làm sao chọi lại được với bọn có súng, tôi cần phải có thêm một đồng minh, tôi có thể làm được việc này.

Đến trưa tôi được giải đến bót gác rào kẽm gai chung qua. Một tên lính gác giúi vô tay tôi chiếc phong bì lớn, bên trong một xâu chìa khóa với cái bóp đựng tiền, nhìn lại tôi cảm thấy rùng mình lo sợ. Tôi nghĩ không sai sắp đến giờ hành đạo.

Từ trong tòa nhà thị chính xây dựng gần bên trụ sở thành phố tôi bước đi vai rụt vô, đầu cúi xuống.

“Kìa Easy!”, hắn vừa ré lên một tiếng.

Tôi ngẩng đầu thủ thế định nhào tới nhè đâu anh chàng Raymond Alexander mặt mũi sáng rỡ quần áo bảnh bao, dày trắng ngà đội mũ hẹp vành. Mouse đứng từ xa nhìn tôi tươi cười.

“Trông cậu khiếp quá!”, hắn nói.

“Cậu đi đâu đây, Raymond?”.

“Tới lo tiền chuộc cậu đây, Easy tớ lãnh cậu ra”.

“Sao?”.

“Thôi ta đi cho khỏi chỗ này, bọn cớm sẽ bắt ta vô trở lại vì tội lang thang ngoài phố”.

Ngồi trong xe nhìn ra hai bên những nhóm nhà thấp lè tè từ thời những năm năm mươi từ Los Angeles qua tới khu phố Watts.

“Cậu muốn đi đâu, Easy?” đi một vòng giờ Mouse mới hỏi tôi.

“Cậu đem theo tiền chuộc tớ ra?”.

“Chớ sao. Hai mươi lăm ngàn đô. Bọn nô lệ làm gì có đủ tiền”.

“Kiếm đâu ra tiền nhiều dữ vậy! Cậu gặp Mofass chưa?”.

“Có tiền nhưng hắn ở lại trong bệnh viện?”.

“Ở bệnh viện sao?”.

“Ờ. Bọn da trắng lọt hết của hắn. Hắn nhờ tớ nhắn lại với cậu làm ăn chung với bọn đó bết bát lắm”.

“Cứt bò, cậu lấy đâu ra tiền”.

“Cậu muốn biết phải không?”. Hắn nhìn gã cười.

“Ở đâu ra?”.

“Tớ giật được mớ tiền tại sòng bạc ở Gradena”.

“Lắm tiền vậy hả?”.

“Còn một mớ nữa”.

“Cậu có bắn tên nào không?”.

“Có bắn một tên mà chắc không chết, hắn còn lê lết đâu đó”.