Bước Thật Chậm Về Phía Anh

Chương 7: 7 Bé Con Của Hắn Thật Sự Rất Cần Mẹ Sao


“Ba à, hôm nay chị Mộng Linh đã rảnh chưa?”
“Chúng ta có thể mời chị ấy sang nhà ăn tối không?”
Vừa mới sáng sớm, Minh Châu đã chủ động nhắc đến Mộng Linh trước mặt Cố Tử Sâm.

Hắn không còn cách nào, đành hứa tối nay sẽ dẫn cô về nhà cho thỏa lòng cô con gái nhỏ.

“Ba hứa rồi đấy nhé! Người lớn không được nuốt lời.”
Minh Châu vui vẻ trở về phòng thay đồng phục để đến trường.

Cố Tử Sâm đưa con gái đi học, rồi mới đến công ty.

“Chủ tịch, cà phê của anh.”
Mộng Linh mang cà phê vừa pha vào cho Cố Tử Sâm, gương mặt cô bơ phờ vì ngủ không đủ giấc.

Lúc xoay người định rời đi, hắn liền gọi:
“Này, Kiều Mộng Linh…”
“Vâng, chủ tịch!”
Hắn chưa vội nói gì, mà thầm quan sát nét mặt của Mộng Linh trước.

Khí sắc mệt mỏi thế này, lẽ nào là vì mới chia tay người yêu sao?
Cái biểu hiện này của cô, làm Cố Tử Sâm nhớ lại bản thân mình trong quá khứ.


Hắn cũng từng đau khổ, từng suy sụp vì bị người khác bỏ rơi.

Nhưng cũng nhờ người phụ nữ đó, hắn đã biết trên thế giới này, tình yêu chân thật vốn không hề tồn tại!
Thứ con người luôn muốn có được là tiền tài, danh vọng và địa vị.

Cố Tử Sâm biết rõ tiền bạc không mua được hạnh phúc, nhưng hắn lại mất rất lâu để hiểu ra rằng, không có hạnh phúc nào có thể duy trì mãi mãi, nếu không có tiền!
“Tan làm cô có rảnh không? Minh Châu, con gái của tôi muốn mời cô đến ăn tối.”
Mộng Linh hơi do dự, hắn đã nói đích thân bé con mời cô đến, nhưng cô cần phải vào bệnh viện với mẹ, sau cùng chỉ đành từ chối:
“Xin lỗi chủ tịch, tối nay tôi có việc bận rồi.”
“Kiều Mộng Linh, thật ra con gái tôi… nó rất muốn được gặp cô.” Cố Tử Sâm lại nói.

Lần đầu tiên hắn phải đi năn nỉ người khác, cảm thấy có chút gượng gạo.

Chỉ là lỡ miệng hứa với con gái, Cố Tử Sâm sao có thể nuốt lời?
“Ăn tối xong tôi sẽ đưa cô về, thật sự không mất nhiều thời gian đâu.” Hắn chốt hạ.

Cuối cùng Mộng Linh đã đồng ý.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Cố Tử Sâm, cô gọi điện thoại cho em trai mình, nói dối cậu hôm nay mình tăng ca nên sẽ vào bệnh viện trễ.

Mộng Linh dặn dò em trai xuống canteen mua cơm ăn, còn nói đừng lo nghĩ đến chi phí làm phẫu thuật, cô đã có cách xoay sở.

Năm giờ chiều, Cố Tử Sâm lái xe đưa Mộng Linh đến trường đón con gái.

Hai người vừa bước xuống khỏi xe đã thu hút ánh nhìn từ mọi người.

Hắn bế Minh Châu trên tay, cô sánh bước bên cạnh, trông ba người không khác gì một gia đình hạnh phúc.

“Chị Mộng Linh, em nhớ chị quá!”
Cô bật cười, mới không gặp nhau có hai ngày mà Minh Châu đã nhớ cô rồi sao? Kỳ thực Mộng Linh cũng rất thích đứa trẻ này.

Nếu cô bé là con của một người bình thường khác thì cô đã thường xuyên đến chơi rồi, đằng này lại là con gái của chủ tịch.

Mộng Linh không muốn bị thiên hạ đàm tiếu, càng sợ Cố Tử Sâm hiểu lầm, cho rằng cô tiếp cận Minh Châu là có ý đồ riêng.

“Chị cũng nhớ em nữa.

Tiểu Châu hôm nay thế nào? Ở trường học có vui không?”

“Vui lắm ạ!”
Minh Châu lục lọi trong chiếc ba lô in hình công chúa Disney, lấy ra một bức tranh đầy màu sắc.

Cô bé chỉ vào trong tranh, lần lượt giới thiệu:
“Đây là ba, đây là Tiểu Châu, còn đây là chị Mộng Linh.”
Bức tranh ba người nắm tay nhau, cười hạnh phúc.

Cố Tử Sâm quan sát con gái của mình qua kính chiếu hậu, thật không biết con bé đang nghĩ cái gì nữa?
“Tiểu Châu vẽ đẹp quá!” Mộng Linh khen cô bé.

Minh Châu tặng lại bức tranh cho cô, Mộng Linh vui vẻ cầm lấy, để vào trong túi xách công sở của mình.

Chẳng mấy chốc xe đã về đến biệt thự, Cố Tử Sâm xuống trước, mở cửa xe đằng sau, bế Minh Châu ra ngoài.

“Vào trong nhà thôi.” Hắn nói với Mộng Linh.

Minh Châu lên phòng thay đồ, ở dưới phòng khách chỉ còn cô và hắn.

Mộng Linh ngồi khép nép, thật sự muốn bắt chuyện cùng Cố Tử Sâm nhưng lại không tìm được điểm chung giữa hai người.

Cuối cùng, cô đành im lặng.

Đợi một lúc sau khi Minh Châu tắm rửa, thay đồ xong, ba người xuống phòng ăn, dùng bữa tối.

Trên bàn đã bày sẵn một mâm thức ăn thịnh soạn, Mộng Linh nhìn thấy choáng ngợp.

Chỗ này phải mười người ăn mới hết đấy chứ! Có lãng phí quá không vậy?

Nhìn ra suy nghĩ của cô, Cố Tử Sâm liền nói:
“Bình thường sẽ không nhiều như vậy.

Buổi tối hôm nay Minh Châu đặc biệt nhờ thím Vương chuẩn bị thêm thức ăn, con bé sợ cô đói.”
Mộng Linh đưa tay đỡ trán, bình thường cô ăn rất ít nữa là đằng khác.

Đói làm sao được chứ!
Minh Châu kéo tay cô ngồi xuống, nhanh nhẹn cầm đũa chia cho hai người.

“Ba, chị Mộng Linh, chúc hai người ăn ngon miệng!”
Cô bé vừa ăn vừa cố vươn người thật xa, gắp nhiều thức ăn cho Mộng Linh.

Cô nhìn vào bát cơm đầy ắp, vội ngăn Minh Châu lại.

Mộng Linh cũng không ngại bẩn tay mà xé thịt gà cho cô bé, vừa ăn vừa trò chuyện.

Minh Châu kể rất nhiều chuyện ở trường cho cô nghe, đến cả Cố Tử Sâm cũng phải ngạc nhiên.

Bình thường cô bé rất ít khi tâm sự cùng với hắn, hôm nay lại nói chuyện không ngừng nghỉ.

Bé con của hắn, thật sự rất cần mẹ sao?.