Gã chết rồi mới bị giội dầu thiêu, phỏng đoán ban đầu thì vết thương trí mệnh là cú bắn đó.
Trong khoảnh khắc nghe được tin, Thường Trấn Viễn yên ổn. Giống như bảy giờ bật ti-vi, đoán được sẽ nghe thấy chương trình thời sự. Kiếp trước, Triệu Thác Đường gài bom trong căn hộ của Trang Tranh, nhưng vì sự xuất hiện của Từ Tắc Thừa mà Trang Tranh thoát nạn. Vì vậy, Trang Tranh tiên hạ thủ vi cường, giết chết Triệu Thác Đường. Kiếp này, Từ Tắc Thừa không xuất hiện, người xuất hiện là Lăng Bác Kim, vì vậy Trang Tranh của kiếp này chết, mà kẻ tiêu diệt Triệu Thác Đường trở thành Trang Tranh của kiếp trước.
Vận mệnh giống sợi dây xích, khi anh tưởng anh trốn được rồi, phát hiện ra bàn chân vẫn bị quấn lấy, khi anh tưởng tất thảy đều nằm trong tầm tay, phát hiện những tất thảy ấy chỉ là ảo giác sinh ra lúc xiềng xích vận mệnh dao động thôi.
Tình tiết câu chuyện vẫn không thay đổi.
Kẻ xấu cuối cùng vẫn bị tiêu diệt.
Diêu Khải Long, Trang Tranh, Triệu Thác Đường… đều là kết cục thê thảm không được chết già.
Các đồng nghiệp khác ở cục cảnh sát kẻ nào kẻ nấy mừng quýnh quáng. Dù Trang Tranh cũng được, Triệu Thác Đường cũng được, đều không chết trong tù, nhưng bọn hắn đã chết vì báo ứng, cũng đáng ăn mừng. Nếu không phải vẫn đang làm việc, chưa chừng bọn họ sẽ đi mua ít pháo về đốt ấy chứ.
Nhưng câu chuyện tiếp sau không hề suôn sẻ như bọn họ tưởng tượng.
Đầu tiên, bọn họ gặp phải phiền toái lớn trong việc xác định đồng lõa của Triệu Thác Đường.
Tất cả đám người đưa Lăng Bác Kim đi với xuất hiện ở kho 303 cùng Triệu Thác Đường hôm ấy đều mất tích, giống như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Lưu Triệu dẫn theo rất nhiều nhân viên ngày đêm theo dõi những kẻ có liên quan, song không tìm được bất cứ sơ hở nào.
Tiếp theo, Băng gia nhận tội, nhưng lão từ chối vạch tội Triệu Thác Đường, khăng khăng rằng không có bất kỳ hợp tác nào, mặc cho Đồng Chấn Hổ dùng đủ cách cũng không chịu khạc ra một chữ. Đồng Chấn Hổ suy cho cùng không dám chơi cứng, dù gì cũng là người nước ngoài, với lại nước sở tại của lão đã đưa ra yêu cầu dẫn độ về nước, vì vậy để ngày trôi đi đêm trôi đi thôi.
Thường Trấn Viễn không bất ngờ với kết quả này.
Băng gia vốn là một kẻ kỳ quái. Lão làm việc có nguyên tắc của lão, một điều quan trọng nhất trong đó là tuyệt đối không hợp tác với cảnh sát. Dù biết lão bị Triệu Thác Đường bán đứng, lão cũng sẽ chỉ dùng cách của bản thân để báo thù.
Hai việc trên khiến kế hoạch phá tan băng đảng Triệu Thác Đường bị ứ trệ.
Lưu Triệu trước giờ kiên nhẫn rốt cuộc nổi trận lôi đình, “Lẽ nào không có cách nào sao?”
Gậy trúc nói, “Căn cứ vật chứng, hiện trường xảy ra vụ án chỉ có máu của Triệu Thác Đường, giờ Triệu Thác Đường đã chết rồi. Căn cứ nhân chứng, A Tiêu và Hòa thượng chỉ có thể chứng minh ý đồ giết người của Triệu Thác Đường, không liên quan tới những kẻ khác. Những kẻ kia tối đa là bị định tội sở hữu súng ống phi pháp và bắt cóc. Nhưng vấn đề là bây giờ chúng ta hoàn toàn không tìm thấy đám người đó.”
Lưu Triệu nói, “Cả thảy sáu tên đàn ông biết ăn biết uống, sao có thể nói mất tích là mất tích ngay được? Nhất định sẽ có manh mối lòi ra!”
Thường Trấn Viễn ngồi ở sô-pha, nói chậm rãi, “Người sống sẽ có, người chết thì chưa chắc.”
Lưu Triệu kinh hoàng, “Cả sáu tên bị giết rồi sao? Lẽ nào sáu tên kia là tử sĩ cổ đại, bị giết cũng không phản ứng lại? Nếu có phản ứng lại thì không có khả năng không có manh mối nào được!”
Thường Trấn Viễn im lặng. Phỏng đoán của hắn hoàn toàn xuất phát từ tác phong độc ác nhất quán của Triệu Thác Đường, tương tự như người làm ở biệt thự, bà ta được xác nhận là bị thiêu sống trong đám cháy. Nếu tất thảy những gì Triệu Thác Đường làm nhất trí với cách nghĩ của hắn, thế thì, chắc chắn gã sẽ không để sáu tên này lại làm bom hẹn giờ, nguy hại tới kế hoạch tiếp đó của gã.
Sự thật lại một lần nữa chứng mình, quan điểm của hắn đúng rồi.
Công ty sở tại của Triệu Thác Đường xin cục Công thương phá sản.
Vì là công ty trách nhiệm hữu hạn, vì vậy di sản của Triệu Thác Đường sau khi chi trả cho những trách nhiệm cần gánh chịu vẫn còn thừa một khoản không nhỏ. Luật sư của Triệu Thác Đường công bố di chúc, tặng năm mươi phần trăm di sản cho Thành Vân Mạt, năm mươi phần trăm còn lại thành lập quỹ từ thiện Tranh Vanh.
Dù biết với tính cách kỹ càng của Triệu Thác Đường chắc chắn sẽ không để lại điểm yếu, nhưng Lưu Triệu vẫn ôm hy vọng mà hỏi cục Công Thương về tình hình kê khai của công ty bọn họ, cuối cùng được đáp lại là không phát hiện bất cứ sơ hở nào.
Đầu to nghe báo cáo xong, không tin nổi, “Vậy là sao? Cứ thế là xong à? Triệu Thác Đường làm bao nhiêu năm, không có khả năng chỉ có ít tiền vậy thôi nhỉ?”
Lưu Triệu nói, “Từ Diêu Khải Long tới Trang Tranh tới Triệu Thác Đường, thứ đáng giá nhất trong tay chúng không phải chỗ tiền tích góp, mà là nguồn, nguồn nhập hàng, nguồn tiêu thụ, đây mới là khoản kếch sù thật sự! Vấn đề hiện giờ là, nguồn này bị nắm trong tay ai.”
Gậy trúc nói, “Lúc lục soát công khai, kẻ đó liền đốt biệt thự ngay dưới mắt chúng ta, giấu sáu nghi can đi, kẻ đó không đơn giản đâu.”
Lưu Triệu nói, “Quan trọng nhất là, chúng ta không tìm thấy manh mối của kẻ đó. Theo lý thuyết, Triệu Thác Đường giao cho kẻ đó chuyện quan trọng như vậy vào lúc sống còn, nhất định quan hệ giữa kẻ đó và Triệu Thác Đường rất vững chắc, ít nhất là có quan hệ tín nhiệm ở một mức nào đó. Song tới giờ cũng chỉ có mỗi Thành Vân Mạt phù hợp với điều kiện.”
Đầu to nói, “Lẽ nào là Thành Vân Mạt?” Anh ta nhớ tới gương mặt đáng thương của Thành Vân Mạt, lắc đầu nói, “Vậy thì cô ta che giấu kỹ quá.”
Cá nhỏ nói, “Phán đoán bằng linh cảm của con gái, em cảm thấy không phải chị ta.”
Lưu Triệu nói, “Trừ phi cô có thể sử dụng linh cảm đoán được kết quả xổ số, không thì đừng dựa vào linh cảm để phá án.”
Cá nhỏ thè lưỡi.
Lưu Triệu nói, “Được rồi. Phấn chấn lên nào! Ít nhất thì Triệu Thác Đường chết rồi, trong thời gian ngắn đám bọn chúng tuyệt đối không dám thò mặt ra gây án đâu, đây là một khởi đầu tốt, lưới trời ***g lộng, thưa nhưng khó lọt. Tôi tin chỉ cần chúng ta tiếp tục cố gắng, một ngày nào đó có thể bắt hết bọn chúng về quy án!”
“Hay.” Đầu to vỗ tay.
Gậy trúc chợt nói, “Mũi trâu đâu? Sao hai ngày nay không thấy cậu ta?”
Đầu to đang vỗ tay thì khựng lại.
Lưu Triệu nói, “Vương Thụy nộp đơn xin thôi việc rồi, bên trên đã phê duyệt, chắc còn nửa tháng nữa. Vì vậy tôi cho cậu ta đi làm tan ca theo giờ giấc bình thường.”
Cá nhỏ giật mình, “Vì sao chứ?”
Lưu Triệu nói, “Nhớ nhà. Người ta là cậu trai trẻ, lần đầu đi xa nhà, trong lòng khó tránh việc nhớ bố nhớ mẹ.”
Cá nhỏ thụi khuỷu tay vào bụng Đầu to, “Đây là lỗi của anh rồi, chẳng phải anh với Mũi trâu chung một mái nhà sao? Lẽ nào không để cậu ta cảm nhận được sự quan tâm và ấm cúng giống như bố mẹ à? Anh chả có tình đồng đội gì cả, còn làm sư phụ của người ta nữa chứ.”
Đầu to cứng mặt, “Nó muốn đi, anh có cách gì được?”
Lưu Triệu thấy Thường Trấn Viễn ngáp đi ra ngoài, vội nói, “À phải, A Tiêu! Chuyện ở đây cũng hòm hòm rồi, cậu định đi bệnh viện thì đi đi. Tiện đó xem vết thương của Hòa thượng!”
Thường Trấn Viễn đáp lấy lệ, tiếp tục đi ra ngoài.
Đầu to đuổi kịp, bá vai hắn, “Anh đi với cậu.”
“Đi đâu?” Thường Trấn Viễn có dự cảm chẳng lành.
“Còn đi đâu được chứ?” Đầu to tức giận nói, “Tất nhiên là đi thăm Hòa thượng rồi. Cậu nghĩ anh không có tình đồng đội à?”
Thường Trấn Viễn mém chút nữa trẹo chân.
Đầu to nói, “Này, cậu kiềm chế chút! Anh bảo chứ sao sư đồ các cậu toàn có vấn đề ở chân vậy. Lúc thì tên này bị thương, lúc thì tên kia bị thương…”
Thường Trấn Viễn nghe anh ta léo nhéo đau đầu, lên xe cái là lấy đệm bịt tai ngủ.
“Cậu bảo Triệu Thác Đường giải quyết rồi, chúng ta có cần chúc mừng phát không nhỉ?” Đầu to kéo cái đệm của hắn.
Thường Trấn Viễn nói, “Chúc mừng cái gì?”
Đầu to nói, “Một súng quan trọng đó chẳng phải cậu bắn sao? Hòa thượng tìm được sư phụ như cậu đúng là tìm chuẩn người rồi, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một súng bắn pằng cái, đáng tin quá còn gì!”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi còn phải viết báo cáo đấy.”
“Cậu lập công, sợ cái gì.” Đầu to nói, “Anh nói với cậu chưa nhỉ, Hòa thượng tỉnh lại cái là hỏi luôn, sư phụ sao rồi. Sư đồ tình thâm quá đi mất.”
Anh ta càng nói Thường Trấn Viễn càng bực. Hắn nói, “Tôi muốn ngủ, anh ngậm miệng lại.”
Đầu to ngậm được hai phút lại tiếp tục, “Sao cậu không an ủi anh?”
Thường Trấn Viễn trừng anh ta.
Đầu to nói buồn thiu, “Đồ đệ của anh sắp đi rồi.”
Thường Trấn Viễn nói rầm rì, “Người ngu không có thuốc chữa.”
“Này, đừng có nói xấu nó ngay mặt sư phụ nó chứ. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, anh còn sống sờ sờ đây này.”
Thường Trấn Viễn bó tay toàn tập.
Tới bệnh viện, Đầu to bảo muốn mua ít hoa quả mang lên. Sau khi Lăng Bác Kim tỉnh lại, anh ta bận điều tra vụ án, vậy nên mấy ngày nay, Lăng Bác Kim chỉ có một mình nằm lẻ loi trong bệnh viện.
Đầu to nói thấm thía, “Cậu phải tốt với Hòa thượng chút, đừng đợi người ta đi rồi mới hối không kịp.”
Thường Trấn Viễn không kiên nhẫn lựa táo, chẳng buồn quay đầu lại mà rằng, “Lời như vậy anh nói với tấm gương là được rồi.”
Đầu to bị chặn không nói được câu nào.
Thường Trấn Viễn mua một ít táo, dưa hấu và nho, trả tiền xong định đi thì trông thấy Đầu to ôm hai lẵng hoa đi sang.
“Phòng bệnh cũng phải trang trí tí chứ.” Đầu to nói đắc ý.
Thường Trấn Viễn cầm hoa quả quay đầu dông thẳng.
Tuy bảo lần trước đi vội vàng, nhưng lúc đi vào thang máy, hắn phát hiện ra mình nhớ rất rõ số tầng và số phòng.
Đầu to nói, “Anh nhớ là tầng chín thì phải?”
“Tầng tám.” Thường Trấn Viễn phản bác chắc nịch.
Đầu to nói khe khẽ như cảm thán, “Việc này cũng chỉ có kẻ làm sư phụ để bụng thôi.”
“…” Thường Trấn Viễn không nhịn được nữa, nói, “Nếu anh thích Vương Thụy thật thì mở miệng giữ cậu ta ở lại đi.”