Một miếng khoai tây chiên lót được bên trái hay bên phải bụng vậy?
Thường Trấn Viễn thả miếng khoai tây chiên lạc đàn về, tiện tay bỏ lên bàn cơm, sau đó đứng ở cửa ra vào nhìn Lăng Bác Kim bận bịu.
Tay Lăng Bác Kim vốn đã vươn tới mì ăn liền trong chạn rồi, thấy bóng người ở cửa phòng bếp, ngón tay lập tức dịch sang bên, cầm một chai sốt cà chua xuống, cười tít mắt, “Sư phụ thích ăn mì Ý không?”
Thường Trấn Viễn khoanh tay trước ngực, “Cậu biết làm à?”
Lăng Bác Kim nói, “Em từng ăn rồi.”
“…”
Lăng Bác Kim mở cái chạn khác, cầm một túi nui Ý ra, sau đó bắt đầu đeo tạp dề, bắc xoong, tìm gia vị… “Sư phụ, hay anh ra ngoài đợi đi?”
Thường Trấn Viễn nói, “Không sao đâu.”
“…Em chưa tắt đài trong phòng, em đi tắt ạ.” Lăng Bác Kim lướt qua vai Thường Trấn Viễn sải bước vào phòng, khe khẽ đóng cửa lại.
Thường Trấn Viễn buông tay xuống, mở tủ lạnh ra.
Tủ lạnh mua xong chỉ bỏ hai bình sữa bò dư ra hai khay giờ bị nhét chật ninh ních các loại rau củ, mở ngăn đá ra, toàn là hải sản và thịt. Hắn cầm một con cá hoa vàng cứng tới độ có thể làm hung khí ra nhìn.
Chọn không tệ.
“…Cuối cùng rưới nước sốt lên.” Lăng Bác Kim bóp điện thoại, “Tôi nói đúng không?”
“Đúng.” Vương Thụy ở đầu kia gần như hết cách rồi.
“Bọn mình so lại một lần nữa.”
“Bọn mình so ba lần rồi!”
Lăng Bác Kim nói, “Thế cho an toàn.”
“Đọc thuộc lòng không có nghĩa là làm sẽ tốt. Không thì đã chẳng có câu chuyện Triệu Quát bàn việc binh trên giấy[1] rồi.” Vương Thụy ngừng một chút, nói bằng giọng hơi ấm ức, “Bọn mình ngủ giường trên giường dưới nhiều năm vậy rồi mà có thấy ông làm mì Ý cho tôi đâu!”
Lăng Bác Kim nói, “Ông không phải sư phụ tôi.”
“Xì, kẻ nào là anh ta thì kẻ đó xúi quẩy. Mặt lạnh tâm lạnh, không nói lý, từ sáng đến tối cứ như người khác nợ anh ta vậy. Người thế này may mà làm cảnh sát chứ không thì e chỉ đi làm sát thủ được thôi.”
Lăng Bác Kim phản bác, “Sư phụ phá án rất giỏi, là một cảnh sát tốt.”
Vương Thụy thấy hàm răng càng thêm chua loen loét, “Đừng có quên một đấm anh ta dộng ông, tôi thực sự cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn ông lúc ấy không bình thường. Độc địa quá đi ấy, cứ như đang nhìn kẻ thù giết cha vậy. Nói thật, ông ở một mình với anh ta, tôi lo cho ông thật đấy.”
Lăng Bác Kim nói, “Lo vớ lo vẩn.”
“Không phải đâu, tuy anh ta là sư phụ ông, nhưng lòng phòng người có cũng chẳng thừa mà. Ông bình thường đừng qua lại thân thiết với anh ta quá vẫn hơn. Tôi thấy hay là…”
“Đúng rồi!”
“Gì hả?”
“Tôi phải đi làm mì Ý rồi.”
“…”
“Mai nói tiếp.”
“Mai tôi đi mua hai cục xương cho ông bồi bổ cốt khí!”
Lăng Bác Kim cúp máy đi ra thì ngửi được một mùi thơm mê người. Cậu bước nhanh hai bước, liền trông thấy Thường Trấn Viễn đứng trước bếp, một tay cầm xoong, một tay cầm đĩa, chậm rãi rưới nước sốt lên đĩa.
Nước sốt màu vỏ quýt rưới lên mì màu vàng nhạt khiến người ta phát thèm.
Tuy Lăng Bác Kim đã ăn tối rồi lại ăn thêm không ít đồ ăn vặt, nhưng nhìn thấy hình ảnh như vậy, vẫn không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Thường Trấn Viễn bỏ xoong xuống, “Còn một ít nữa, tự lấy ra, tiện đó rửa xoong đi.” Hắn nói xong, quay người lên tầng.
Kỳ thật hắn vốn không định nấu cả phần của Lăng Bác Kim, ai biết nui Ý lại nở nhiều như vậy! Giữa ăn bể bụng mình và để Lăng Bác Kim vớ bẫm, cuối cùng hắn lựa chọn cái sau. Cho dù không muốn để đối phương dễ chịu thì cũng không cần phải khiến mình khó chịu. Với lại đây là lần đầu tiên hắn làm mì Ý, đến chính hắn còn không chắc thành phẩm có mùi vị gì, tóm lại vẫn chưa chắc là vớ bở hay trừng phạt đâu.
Hắn vào phòng, sốt sắng ăn một miếng, tức thì chau mày.
Rõ ràng là làm theo mùi vị mì Ý trong trí nhớ, sao làm ra lại giống như là… mì giấm xối cà chua?
Người lúc đói, dẫu có là giấm xối cà chua thì cũng sẽ ăn tuốt, nói chi giấm xối cà chua còn xối cả mì nữa? Vậy nên Thường Trấn Viễn ăn xong mì trong mười phút, lúc xuống dưới cất đĩa hắn nghe được tiếng cọ rửa lanh canh trong phòng bếp.
Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn đi vào, rất tự nhiên duỗi tay ra.
Thường Trấn Viễn cũng dùng thái độ vô cùng đương nhiên đưa cả đũa lẫn đĩa cho cậu.
Thường Trấn Viễn không phân rõ được. Bằng vị giác của hắn, đĩa mì vừa rồi thực sự không đáng để khen.
“Tôi làm lần đầu.” Hắn biện bạch cho mình.
Lăng Bác Kim kinh ngạc ngoái lại nhìn hắn, “Sư phụ có thiên phú nấu nướng lắm đấy ạ.”
“…” Nể tình thái độ tự nhiên, hắn gặng gượng xếp vào nịnh nọt, song, dù có là nịnh nọt thì hắn cũng không thấy vui.
Di động trong túi chợt vang lên. Thường Trấn Viễn tiện tay nghe máy.
Đầu kia là Lưu Triệu, “Cậu có đang ở cùng Hòa thượng không?”
Thường Trấn Viễn cảm thấy câu hỏi này nghe kỳ kỳ, nhưng vẫn chưa phát hiện kỳ chỗ nào thì miệng đã trả lời trước, “Có.”
“Các cậu cùng tới đây. Tối nay có một cuộc họp.”
Họp lúc này?
Thường Trấn Viễn liếc qua đồng hồ tay, hơn tám giờ hai mươi rồi.
“Trước để đấy đã, phải về đội.” Hắn quay người đi ra ngoài.
Lăng Bác Kim cũng rửa gần xong rồi, vội vàng rửa tay rồi theo ra, thấy hắn chuẩn bị đi giày thì ngơ ra, “Cứ thế mà đi à?”
Thường Trấn Viễn chau mày nói, “Không thì thế nào?”
Lăng Bác Kim nhìn bộ âu phục trắng gì mà sáng thế trên người hắn, do dự một chút, cuối cùng nuốt lời nói lại. Có lẽ sư phụ muốn mặc vậy tới cục cảnh sát huênh hoang. Cậu nói với chính mình như vậy.
Giờ này ở cổng không còn xe buýt nữa, bọn họ chỉ có thể bắt xe tới cục cảnh sát.
Ở trên xe, Thường Trấn Viễn cảm thấy ánh mắt của tài xế cứ liếc qua, không khỏi cau mày.
“Người anh em, cậu tới cục cảnh sát chi vậy?” Tài xế thật sự không nén nổi nghi hoặc hỏi ra miệng, “Mặc trang trọng như vậy, đi đón sếp đó à?’
Thường Trấn Viễn nghệch ra, bấy giờ mới chú ý tới quần áo trên người. Về nhà bị Lăng Bác Kim quấy rầy, hắn quên béng trên người vẫn đang mặc bộ dùng đi xem mặt! Chớm nghĩ tới lát mình phải xuất hiện ở cục cảnh sát trong bộ dạng thế này, đầu của hắn liền đau râm ran.
Hắn không nhịn được trừng Lăng Bác Kim “biết chuyện không báo” một cái.
Lăng Bác Kim rất vô tội mà quay đầu đi, cười ha ha giải vây, “Anh tài xế, bình thường anh thích xem phim Hồng Kông à?”
“Xem chứ.” Tài xế vừa nghe tới phim Hồng Kông thì phấn chấn, “Cậu nói chỗ chúng ta có tay trùm đẹp trai như Trần Hạo Nam không nhỉ?”
Lăng Bác Kim nói, “Không đâu ha. Bụng bia thì có mấy người đấy.”
“Ha ha ha, nói cũng phải. Thiên hạ của Trần Hạo Nam là dùng đao đoạt được, chỗ chúng ta chắc chừng là dùng rượu. Bụng bia không tránh được, xem ra không có anh Hạo Nam, anh Bụng Bia thì không ít.” Tài xế càng nói càng sướng, về sau không nhịn được cười ha hả một mình.
Lăng Bác Kim sợ anh ta cười tợn quá, mắt híp cả lại không thấy rõ đường, đành phải để ý giao thông hộ anh ta.
Kẻ thật sự nên để ý bụng bia là đội cảnh sát mới phải nhỉ?
Thường Trấn Viễn lén cài cúc áo lại, che cái ụ tròn nhô ra kia đi.
Trong tiếng cười khoa trương quỷ dị của tài xế, xe cuối cùng cũng chạy tới cổng cục cảnh sát.
Thường Trấn Viễn nhanh nhẹn trả tiền xuống xe, thuận tiện nhìn biển số. Hắn thề, sau này dù có đi bộ gãy chân thì cũng kiên quyết không đi cái xe taxi này nữa.
Bọn họ vừa vào cổng thì lại có thêm hai người nữa đến.
Đầu to vẫn lái con mô-tô cọc cạch của anh ta, song người đội mũ bảo hiểm nhỏ trở thành Vương Thụy.
“Óa! A Tiêu, cậu vừa đi xem mặt về à! Ăn mặc bảnh chọe thế!” Đầu to cười tới nỗi mém rớt khỏi mô-tô.
Từ lúc phát hiện mình ăn mặc thế này, Thường Trấn Viễn đã chuẩn bị tinh thần bị giễu cợt rồi, vậy nên lạnh te mặt nhìn anh ta một cái rồi đi thẳng lên tầng.
Vương Thụy xuống khỏi mô-tô, run run lông mày với Lăng Bác Kim, dường như đang hỏi mì Ý làm thế nào rồi.
Lăng Bác Kim lắc đầu khe khẽ, tỏ ý về nói sau.
Bọn họ lên tầng, trông thấy Cá nhỏ đứng ở cửa văn phòng, “Hôm nay họp ở phòng họp lớn, cùng với đội phòng chống ma túy.” Cô ta liếc mắt một cái.
Ánh mắt Đầu to tức thì sáng lên.
Thường Trấn Viễn tuy không biểu hiện gì trên mặt, nhưng bàn tay đặt trong túi áo lại lặng lẽ siết lại. Nếu một chuỗi thay đổi như Lăng Bác Kim không trở thành Từ Tắc Thừa, Trang Tranh chết sớm, Triệu Thác Đường khỏe mạnh là kết quả của hiệu ứng bươm bướm, thế thì, có phải hắn cũng có thể hy vọng đám cảnh sát đời trước vô dụng khiến hắn muốn cười đời này vô dụng khiến hắn muốn khóc cũng có thể làm ra chút đột phá khiến người kinh hỉ không?
[1] Triệu Quát (chữ Hán: 赵括;? - 260 TCN) là đại tướng nước Triệu thời Chiến Quốc, con trai Mã Phục Quân Triệu Xa, người đời gọi là Mã Phục Tử.
Triệu Quát chỉ giỏi bàn luận suông về binh pháp nhưng lại không có kinh nghiệm thực tiễn nên đã chôn vùi tính mạng hơn bốn trăm ngàn tướng sĩ và tiền đồ của nước Triệu, khiến hậu thế cười chê nên về sau mới có câu thành ngữ bàn việc binh trên giấy để chỉ loại người nói nghe hay nhưng làm thì dở.