Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 119: Nợ nần cứ thanh toán từ từ

Thường Trấn Viễn nói, tay cũng chẳng rảnh rang. Mới rồi cởi đồ của mình thì ra chiều hết hơi, cởi đồ của Lăng Bác Kim thì rất là hăng hái.

Lăng Bác Kim thấy hắn nóng lòng cởi cúc áo ngủ của mình, mặt đỏ lên, da thịt nơi ***g ngực nổi lên những hạt nho nhỏ, hai tay xấu hổ không biết để đâu cho được, tới khi Thường Trấn Viễn lấy một tuýp gì đó ở dưới chăn ra mới hoàn hồn.

“Đây là gì thế?” Cậu hỏi xong, ánh mắt lia tới cái tên ghi trên đó, mặt càng đỏ thêm.

Thường Trấn Viễn cảm giác được sự khẩn trương nơi cậu, để đồ sang một bên, cúi đầu gặm tiếp.

Hai tay của Lăng Bác Kim lần chần một chút rồi ôm lấy Thường Trấn Viễn.

Lúc sau.

Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ có kinh nghiệm không?”

“Không.” Thường Trấn Viễn trả lời vừa nhanh chóng vừa tự nhiên.

Lăng Bác Kim cười, “Lịch Sâm thì sao?”

Thường Trấn Viễn nói, “Đó là ai vậy?”

Lăng Bác Kim đang định nói thì thấy đằng sau lành lạnh, nụ cười lập tức cứng ngắc, thân thể ra sức vặn vẹo, bàn tay đang vịn lên Thường Trấn Viễn xuất hiện sự kháng cự khe khẽ, vẻ chừng đang lưỡng lự xem có nên đẩy người ra hay không.

Thường Trấn Viễn vừa làm việc vừa nói, “Giờ anh rất mẫn cảm.”

Lăng Bác Kim nhoẻn miệng, “Đó chẳng phải là hợp nằm dưới hơn sao?”

“Anh là sư phụ, anh quyết.”

“Sư phụ này…” Lăng Bác Kim nheo mắt lại, “Đây cũng là đang học bài à?”

Thường Trấn Viễn dừng tay.

Lăng Bác Kim nói, “Thế nên, sắp tới lượt em thực tập rồi nhỉ?”

Thường Trấn Viễn cười khà khà.

Lăng Bác Kim cũng cười theo.

Có điều rất nhanh thôi, hai người chẳng cười nổi nữa.



Kịch chiến xong, ga giường lộn xộn, còn có cả vết máu.

Dựa trên thân thể thì đây chắc chắn không phải chuỵện vui vẻ gì, nhưng dựa trên tâm hồn thì lại có thể khiến người ta vô cùng thỏa mãn.

Thường Trấn Viễn ôm Lăng Bác Kim vào lòng, chốc chốc lại hôn lên tóc cậu.

Cuộc vận động thể lực như vậy không hề khiến bọn họ cảm thấy mỏi mệt, tinh thần trái lại phấn khích như chưa bao giờ được phấn khích. Trong tích tắc kết hợp, dường như một thế giới tiếp nối với một thế giới khác, từ đó biến thành một thế giới.

Sự ngọt ngào trước đó của bọn họ còn pha trộn một ít cảm xúc khác nữa, ví dụ như những đắn đo của Thường Trấn Viễn dành cho Lăng Bác Kim hay sự dè dặt của Lăng Bác Kim đối với Thường Trấn Viễn. Nhưng sau lúc này, giống như đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, tất thảy thông suốt thênh thang, hai người vượt qua cửa ải tên gọi băn khoăn trong lúc thân thể quấn riết lấy nhau, trong tiếng rên rỉ, trong tiếng thở dốc, trở thành những người khắng khít nhất trên thế giới này.

“Sư phụ, em tin đây là lần đầu của anh.” Lăng Bác Kim chợt cười nói một câu như vậy.

Thường Trấn Viễn nói, “Quen tay hay việc.”

Lăng Bác Kim chợt đè lên người hắn, cười hì hì nói, “Điểm xuất phát của em nhất định là cao hơn anh.”

Thường Trấn Viễn nâng mắt, “Em còn cử động được à?”

“Được. Có muốn thử không?” Lăng Bác Kim dạt dào hào hứng.

Thường Trấn Viễn nâng tay, chọt một cái lên mông cậu.

Lăng Bác Kim đau tới độ nhíu tít lông mày.

Thường Trấn Viễn nói, “Đi ngủ sớm đi, ngày mai phải dậy sớm đấy.”

Lăng Bác Kim nhìn đồng hồ báo thức, “Còn hơn bảy tiếng nữa cơ, không vội.”

Thường Trấn Viễn nói, “Chúng mình chỉ có thể ngủ sáu tiếng thôi.”

“Vì sao?”

“Giặt ga giường.”

“…”

Giặt ga giường lúc sáng tinh mơ chẳng phải chuyện sung sướng gì, nhất là khi còn phải lấm la lấm lét để không đánh thức Lăng Quốc Lệ và Từ Túc Thành.

Thoạt đầu Lăng Bác Kim định dùng máy giặt, nhưng bị Thường Trấn Viễn phủ quyết vì lý do máy giặt ồn và diện tích giặt quá rộng.

Hai người đành phải giặt tay.

Lăng Bác Kim lâu rồi chưa về nhà, không biết bột giặt để ở đâu, đành phải lấy xà bông lưu huỳnh dùng rửa tay để chà. Hai người chà hơn mười phút, cuối cùng cũng chà sạch vết máu, sau đó xối nước xả sạch.

Lăng Bác Kim lấy máy sấy, đóng cửa phòng vệ sinh sấy nhè nhẹ.

Ga giường mỏng, thời tiết lại nóng, chẳng mấy lâu sau thì mảng ướt đó khô cong queo.

Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn liếc nhau, đột nhiên không nhịn được cười.

Hành vi giấu người lớn lén lút sửa sai ấu trĩ này tựa như mang bọn họ trở về thời học sinh.

Bọn họ cất gọn tất cả công cụ gây án, bảo đảm tất cả dấu vết phạm tội đã được loại bỏ sạch sẽ xong, đang định trở về phòng, ai dè cửa vừa mở ra thì thấy Lăng Quốc Lệ đứng ở đó, “Các con…cùng đi vệ sinh à?”

Lăng Bác Kim nhanh chóng lắc đầu, “Không phải ạ.”

Lăng Quốc Lệ không gặng hỏi, cúi đầu nhìn ga giường, “Ga giường sao thế?”

Thường Trấn Viễn phản ứng cực lẹ, “Hôm qua con ói bẩn nên muốn giặt sạch. Bác Kim giúp con ạ.”

Lăng Bác Kim nói, “Con không tìm được bột giặt nên lấy xà bông giặt rồi ạ.”

Lăng Quốc Lệ cười nói, “Ga giường bẩn mẹ sẽ giặt, con cứ để đó là được. Chuyện nhỏ mà, giờ còn sớm, các con về ngủ thêm lát nữa đi.”

Lăng Bác Kim đồng ý luôn mồm, kéo Thường Trấn Viễn đi.

Về phòng rồi cậu mới thở phào, “Sư phụ phản ứng lẹ thật.”

Thường Trấn Viễn vừa trải ga giường vừa nói, “Đúng đó, làm nhiều chuyện xấu rồi mà.”

Lăng Bác Kim tựa vào tường, nhìn Thường Trấn Viễn lúi húi bên giường, cười hạnh phúc, “Có sư phụ thích thật.”

Thường Trấn Viễn nói, “Phải đó, cho em cơ hội lười biếng.”

Lăng Bác Kim nói, “Ý em là, có người cùng làm chuyện xấu cùng đánh yểm trợ.”

Thường Trấn Viễn ngừng lại, giả bộ vô tình hỏi, “Thế Từ Túc Thành đâu?”

Lăng Bác Kim nói, “Ảnh ở với bố, em ở với mẹ, hồi nhỏ bọn em không có nhiều cơ hội gặp nhau, mấy lần khắc sâu ấn tượng toàn là em gây chuyện bị ảnh mách lẻo.”

Thường Trấn Viễn nói, “Em nên tham gia xã hội đen để đối chọi với cậu ta.”

Lăng Bác Kim nói, “Sau khi biết chí hướng của ảnh là trở thành cảnh sát thì có một đợt em rất muốn làm ở ủy ban thanh tra kỷ luật.”

Thường Trấn Viễn nói, “Điều gì đã thay đổi quyết định của em?”

“Không phải thay đổi quyết định, từ bé tới lớn, điểm giống nhau nhất giữa em và anh hai em chính là chí hướng. Bọn em đều muốn làm cảnh sát, cảnh sát giống như bố vậy.” Lăng Bác Kim ngừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Thường Trấn Viễn, “Có điều giờ em nhiều hơn ảnh một mục tiêu.”

Thường Trấn Viễn nhoẻn môi, vỗ giường nói, “Tới đây.”

Lăng Bác Kim đi sang.

“Nằm xuống.” Thường Trấn Viễn chỉ vào giường.

Lăng Bác Kim nghe lời nằm xuống.

Thường Trấn Viễn đứng dậy đi ra ngoài.

Lăng Bác Kim gối lên cánh tay, cười nói, “Em muốn ăn trứng la-cót.”

“Biết rồi.”

Bữa sáng được Thường Trấn Viễn và Lăng Quốc Lệ chung tay hoàn thành.

Lăng Quốc Lệ rõ ràng là rất hài lòng với tài nấu nướng của Thường Trấn Viễn, khen tấm tắc trong lúc dùng cơm, thậm chí còn dùng cả phương pháp so sánh nữa. Đương nhiên Từ Túc Thành và Lăng Bác Kim là đối tượng bị so sánh. “Cô cũng lấy làm lạ, rõ ràng cô có thiên phú ở mặt này lắm, sao chẳng di truyền tới đứa nào trong hai anh em chúng nó chứ?”

Lăng Bác Kim nói, “Gien của bố trội quá.”

Lăng Quốc Lệ nói, “Đúng thế, vì vậy hai đứa con đều chạy đi làm cảnh sát, đều không muốn tới bệnh viện làm bác sĩ.”

Vừa nói tới chủ đề này thì Lăng Bác Kim và Từ Túc Thành đều biết điều ngậm miệng lại.

Lăng Quốc Lệ nói, “Tiểu Thường đại học học gì thế?”

Thường Trấn Viễn đang định trả lời là tài chính, chợt nhớ ra mình là Thường Trấn Viễn, sửa lời ngay, “Con từ lính lên.”

Lăng Quốc Lệ “ừm” một tiếng rồi không hỏi tiếp nữa.

Lăng Bác Kim và Từ Túc Thành lập tức thở phào.

Ăn sáng xong, Lăng Bác Kim chủ động nhận trách nhiệm rửa bát đũa. Dưới ánh mắt áp bức của Lăng Quốc Lệ, Từ Túc Thành không thể không đi lau bàn quét sàn.

Lăng Quốc Lệ kéo Thường Trấn Viễn ra phòng khách nói chuyện.

Những điều cần hỏi hôm qua đã hỏi khơ khớ rồi, cái gì ngày hôm qua quên hỏi thì lúc hợp tác trong phòng bếp hôm nay đã bổ sung xong xuôi, vì vậy cuộc trò chuyện lần này chỉ thuần túy là trò chuyện không hơn không kém. Lăng Quốc Lệ chủ động kể về hồi nhỏ của Lăng Bác Kim, rồi nói tới cái tật quái lạ của cậu, “Thi thoảng nó uống say sẽ một mình trốn trong chăn khóc nhè. Kỳ thật đây là chuyện tốt, chớ nhìn nó thích nói thích cười chứ nói thật là có tật xấu hệt như Túc Thành, toàn thích giấu chuyện trong lòng. Thỉnh thoảng khóc một trận, xả ra cho thoải mái.”

Thường Trấn Viễn gật đầu.

Hai người nói bâng quơ thêm một lúc, Lăng Bác Kim rửa bát xong đi ra, cũng tới lúc phải đi rồi.

Lăng Quốc Lệ lưu luyến cầm tay Lăng Bác Kim, bảo cậu có rảnh nhớ về nhiều.

Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đồng ý.

Hai người đi xuống dưới rồi lên xe.

Lăng Bác Kim cười nói, “Lúc ăn cơm sư phụ cứ dịch mông không ngừng làm gì vậy?”

Thường Trấn Viễn nói tỉnh bơ, “Đánh yểm trợ cho em.”

Lăng Bác Kim nói, “Trước khi đi, mẹ em còn lén nói với em, bảo em tiết chế lại chút.”

Thường Trấn Viễn nói, “Anh sẽ chú ý.”

Lăng Bác Kim nhướn mày, cười sâu xa.

Thường Trấn Viễn quả là một sư phụ tốt, ít nhất thì có một kỹ năng cậu học rất sâu sắc —— Nợ nần cứ thanh toán từ từ.