Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 36: 36 Nghe Ra Tin Tốt


“Bàn việc ở công ty được rồi cần gì phải kéo bọn tao ra tận quán cà phê sang trọng thế này?” Cố Thừa Luân kéo ghế ngồi xuống cạnh hai thằng bạn.
Uông Thành gật đầu bộ dạng ủ rũ, Thượng Thần Hi trông thấy vậy thì buồn bực trách mắng: “Chà, tạo chút tư vị cho thoải mái hơn thôi.

Mày không cần trưng dáng vẻ nhục chí này với tao.

Mới hôm trước còn được Ân Hi xoa bóp tay, tốt đến như vậy.

Không phải bảo theo đuổi thất bại à?”
Uông Thành hừ giọng một cái: “Vì trở thành anh em kết nghĩa mới nhận được chút thương xót không được sao.

Bây giờ cô ấy đã xin thôi việc hẳn ở quán mì để chuyên tâm sang văn phòng luật sư Lôi hỗ trợ phiên dịch khách hàng.

Cô ấy bảo nay mai sẽ dọn nhà đi, để tiện cha mẹ tao tuyển dụng người mới.

Tao thật sự buồn chết đi được.”
Cố Thừa Luân vỗ vai an ủi Uông Thành: “Chỗ Windy thật sự tốt, mày nên ủng hộ cô ấy mới phải.

Huống chi...!chúng ta vẫn còn làm việc với nhau ở Dật Vĩ, không cần gò bó quá sẽ khiến đôi bên ái ngại.”
“Cho dù cô ấy có dọn ra ngoài thật mày cũng không nên buồn phiền.

Hai người ở cùng một mái nhà không chừng sớm muộn sẽ trở thành anh em thật sự.” Thượng Thần Hi bật cười.
“Thôi đi, đừng trêu nó nữa.

Bàn việc chính đi đã.

Mày nói có ý tưởng đối với công trình Thành Nam.” Cố Thừa Luân hỏi.
“Mày lấy bản đồ và đồ họa công trình Thành Nam ra đi.”
Cố Thừa Luân được Thần Hi nhắc nhở thu thập tài liệu và mang theo, nghe vậy liền trải ra trên bàn cho mọi người cùng xem.
Thượng Thần Hi chỉ tay vào các vị trí và nói:

“Như chúng ta đã bàn, địa thế của công trình Thành Nam rất có tiềm năng sau này.

Hôm trước tao đã đến đó xem thực tế, vượt ngoài mong đợi.

Tao thấy rất có hứng thú với khu đất này.

Cho nên tao không chỉ muốn Dật Vĩ xây dựng chung cư Thành Nam còn muốn thu mua cả lô đất tiềm năng làm căn cứ địa phát triển.”
Cố Thừa Luân gật gù.

Uông Thành thành tuy rằng có chỗ chưa rõ nhưng nghe qua ý tưởng của Thượng Thần Hi thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là tiền: “Mày không đùa chứ Tép Nhỏ? Lô đất đó ít nhiều cũng hơn 3 triệu.

Chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy?”
“Tiền thôi mà.

Thiếu có thể kiếm.

Quan trọng là có mục tiêu và ý tưởng đúng đắn.” Thượng Thần Hi bắt chéo chân dáng vẻ tự tin nói.
Cố Thừa Luân chỉ có thể lắc đầu: “Có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng đang ban ngày mày không vội nằm mơ chứ hả?”
“Hôm nọ ở party của Star J tao quen thân với ông chủ Châu, trong tay ông ấy có rất nhiều đất, chỉ cần được ông ta giao ra vài công trình nhỏ đủ cho chúng ta làm giàu rồi.

Một thằng hiểu về kiến trúc nhà đất, một đứa hiểu về đầu tư tài chính...!cộng thêm tao nữa, chúng ta chính là nên vạch ra kế sách làm sao có thể tiến hành hơn là phủ định nhanh chóng sự kiện này.

Tìm ra đường lối đi! Dật Vĩ có thể thầu đất tham vấn sâu vào ngành địa ốc, từ một công ty nhỏ trở thành công ty lớn, sau này vượt xa Thượng Thần.”
“Cũng phải.

Ngày trước Thượng Thần cũng từ công ty nhỏ mà lên.

Có cơ sở thì chúng ta vẫn cứ mơ đi.” Uông Thành dần hiểu ra cho nên cũng muốn nói lời cổ động Thượng Thần Hi.
Lúc này phục vụ mang cà phê ra.

Cố Thừa Luân không vội nói, nhấp một ngụm cà phê đắng, từ tốn phân giải:
“Giới phát triển đấu thầu đất và việc chúng ta xây dựng công trình là hai chuyện khác nhau.

Như Thượng Thần và những nhà đầu tư xây dựng quy mô lớn bắt tay liên kết với nhau ở khu Thượng Thủy, phất tay một cái mấy trăm triệu.

Hiện tại hạng mục đó đã đầu tư ra mấy tỷ bạc rồi, vừa làm đường xá vừa xây khách sạn, toàn bộ môi trường xung quanh đều được hoàn thiện, cách chơi của họ ở giai đoạn trước mắt không thể tưởng tượng được đâu.

Mày nghĩ xem vì sao Chủ tịch Thượng Thần ngày đó tín nhiệm lại giao toàn quyền cho con rể Lục Phúc An?”
Thượng Thần Hi bĩu môi lập tức nói lời mỉa mai: “Đương nhiên do ông ta giỏi nịnh bợ rồi.”
Cố Thừa Luân liếc thằng bạn: “Mày đừng có thành kiến rồi chưa gì đã phủ định đối phương.

Lục Phúc An hiểu về xây dựng là dân kiến trúc du học từ nước ngoài về, có tầm nhìn xa, ông ta tài giỏi chính là sự thật.

Thượng Thần có ngày hôm nay đều là cậy công sức của ông ta.

Nói cho cùng thì tao ủng hộ ý tưởng của mày, về nhà tao sẽ nghiêm túc phân tích kế hoạch mà mày nói.”
...
“Ivy! Mấy hôm nay nhờ có bạn.

Hiện tại còn party cuối cùng giao lưu với quan chức và Đại sứ quán, bạn có hồi hộp lắm không?” Windy vừa mở tủ quần áo vừa nói chuyện với Doãn Ân Hi.
"Trước giờ mình chưa bao giờ tham gia những yến tiệc sang trọng như thế.

Huống hồ còn chạm mặt với những con người tầm cỡ ấy.”
Windy nắm lấy tay Doãn Ân Hi đưa cho cô một chiếc lễ phục: “Mình đặt may theo số đo của bạn đấy! Chiếc váy thiết kế theo phong cách nền nã.”
“Chao ôi, đẹp quá! Bạn thật có mắt nhìn.”
Windy kéo Ân Hi vào phòng thay đồ, trong lúc chờ đợi cô ấy, cô còn tìm lấy thêm hai bộ váy công sở khác bên ngăn tủ, tâm tình hào hứng.
Lúc Ân Hi bước ra khỏi thì cả hai cùng nhìn vào tấm gương phẳng trên tường nức nở trầm trồ.
“Ivy! Dáng người của bạn thật đẹp.


Sau này phải trưng diện nhiều vào, bạn rất là quý phái, đừng khiến bản thân chịu thiệt biết không?”
“Cảm ơn Windy! Chắc là...!đắt tiền lắm.”
“Quan trọng là bạn thấy ưng ý...” Windy quay sang vớ tay lấy hai bộ váy công sở khi nãy giao cho Ân Hi, cô lại nói: “Tặng cho bạn.”
“Windy! Mình thật ái ngại..."
“Không đâu, bạn xứng đáng mà.

Hãy nhận nhé! Thời gian qua trò chuyện với bạn mình thấy vui vẻ thoải mái lắm.

Trước nay chưa từng quý mến ai như vậy.

Bạn có hứng thú làm việc hẳn ở văn phòng luật sư này không? Môi trường làm việc ở đây rất thoải mái.”
Ân Hi khựng lại, rất nhanh cô đã có câu trả lời: “Cảm ơn bạn đã quý mến mình.

Nhưng mà, trước mắt mình làm việc ở Dật Vĩ rất được chiếu cố, chưa muốn đổi môi trường mới.”
“Mình hiểu mà.

Ây! Vậy nhé! Mình có một cô bạn thân sẽ từ Anh trở về Hong Kong định cư, đến khi đó cùng hẹn gặp mặt giới thiệu với bạn.”
Bên ngoài cửa văn phòng có người gõ cửa, hai cô gái đang trò chuyện có chút ngỡ ngàng.

Sau đó nhìn thấy Thượng Thần Hi đi vào.
“Sao anh không gọi điện thoại hẹn trước.”
“Thì bây giờ đã đến rồi, tiện đường và hơi vội.” Thượng Thần Hi giải thích nhưng ánh mặt ngược lại chăm chú trên người của Doãn Ân Hi.

Anh không thể không khen một câu.
“Chà, nhìn em suýt thì nhận không ra.”
Doãn Ân Hi e thẹn mỉm cười.

Nhưng nhìn Thượng Thần Hi dường như có chuyện nghiêm túc muốn bàn với Windy nên theo phép lịch sự cô chỉ nên rời đi.

Giúp họ đóng lại cánh cửa, Ân Hi nghe được Windy khó chịu phàn nàn Thần Hi mấy câu: “Vì anh không hẹn trước tôi chỉ dành cho anh 10 phút trò chuyện thôi.

Lịch chiều nay của tôi đã kín, còn phải dự tiệc rượu.”
“Ây! 10 phút đủ rồi.


Lại đi cùng Ân Hi sao?”
Windy gật đầu, tay nhanh nhẹn sắp xếp chỗ tài liệu trên bàn, bảo: “Được rồi anh cứ nói đi.”
“Cô có thể cho tôi biết về điều lệ sử dụng đất đai ở khu Tân Giới không?”
“Nếu anh muốn biết chi tiết thì anh phải cho tôi thời gian tra lại mới được.”
“À, không sao.

Hiện tại cô biết bao nhiêu thì cứ nói cho tôi biết bấy nhiêu.

Tôi muốn hỏi cô, nếu tôi thay đổi chi tiết sử dụng một mảnh đất thì sẽ thay đổi cả thuế và bù vốn luôn chứ nhỉ?”
“Phải đó.” Windy nhíu mày có chút nghĩ ngợi đáp.
“Nếu như tôi không muốn xây nhà và không muốn bù giá đất thì phải làm thế nào?”
“Cho nên nếu anh muốn lấy đất xây dựng nhằm vào mục đích thương mại thì phải bù giá đất, trừ khi...!biến thành mục đích từ thiện.” Windy hơi nhíu mày ngẫm nghĩ, có chút mông lung, cho nên tiếp tục nói: “Nhưng có thể trong đó sẽ dính líu đến nhiều điều lệ, phải tra cứu kĩ mới có thể trả lời chắc chắn được.”
“Vậy cô tra giúp tôi nhé.

Còn nữa.

Phiền cô đăng kí thủ tục công ty, liên quan đến hồ sơ tiếp nhận công trình Thành Nam, mở rộng đầu tư địa ốc...Và, cô hãy nhận lời làm luật sư cố vấn cho Dật Vĩ.

Mặc dù chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ, nhưng tuyệt đối trả phí luật sư cho cô không thua những chỗ khác đâu.”
Windy một phen ngỡ ngàng.

Cô mỉm cười đưa tay ra trước mặt: “Chúc mừng Dật Vĩ trước nhé! Rất vui nhận được lời mời của anh.

Hợp tác vui vẻ.”
“Cô cũng rất là khẳng khái.

Okay! Hợp tác vui vẻ!”
Hai người bắt tay với nhau, rất nhanh sau đó đẩy cửa cùng bước ra ngoài.
Windy nhận được cú điện thoại, quay sang hối thúc Ân Hi cùng xuống dưới tầng lấy xe.

Ra đến dưới đường thì vừa hay xe của Lục Tuấn và Helen chạy lại.
Thượng Thần Hi chậm rãi đi theo sau thấy Windy và Ân Hi sững sờ dừng bước chân cho nên cũng tò mò đưa mắt nhìn lên xem chuyện gì..