“Ân Hi! Em có cảm thấy tôi là một người cứng nhắc và nhàm chán hay không?”
Doãn Ân Hi khẽ run bờ vai, cô giật mình quay mặt qua nhìn Cố Thừa Luân.
Tuy rằng có chút không ngờ đến đối với câu hỏi Thừa Luân vừa bật thốt, nhưng xét thấy sắc mặt anh không tốt Ân Hi nhanh chóng hiểu ra tâm sự trong lòng anh.
Cô chậm rãi đáp:
“Trong mắt tôi anh là một kiến trúc sư ưu tú, có lập trường...!quan trọng rất là tốt bụng và khoan dung.
Anh mang đến cho mọi người cảm giác ấm áp.”
“Là ấm áp thật sao? Không phải là gò bó?”, Anh ngược lại cảm thấy Helen tựa hồ muốn thoát ra khỏi sự gò bó khi bên anh và biến mình trong một thế giới khác.
Doãn Ân Hi gật đầu chắc nịch: “Tôi nói là lời thật lòng mà.
Tôi rất quý mến anh.”
Cố Thừa Luân mỉm cười.
Tâm trạng thả lỏng dần.
Anh đương nhiên tin tưởng cảm giác của Ân Hi.
Những lúc cô ấy nhìn anh đầy ắp tia ái mộ.
Cô đối với mẹ anh nhiệt tình và quan tâm.
Mọi thứ cô làm vì anh đều rất chân thành và tự nhiên, tựa như chính anh cũng quý mến cô vậy thôi.
“Tối nay không cần về gấp được không?” Cố Thừa Luân đánh vô lăng rẽ sang đường khác, nở nụ cười.
Doãn Ân Hi ngây người.
Cô đã từng nghe qua câu nói tương tự mang tính mời gọi của ông chủ Lục ngày trước.
Không dám tin Cố Thừa Luân có loại tâm ý này với cô...!Nghĩ đến, Ân Hi lập tức đỏ mặt sượng sùng.
Nhưng không dám nói lời từ chối, chỉ sợ cô hiểu sai tự mình đa tình rồi rước lấy xấu hổ.
Cố Thừa Luân cũng nhận ra lời nói của mình có chỗ mập mờ.
Nhưng anh vẫn không cố ý giải thích ra cho đối phương hiểu.
Thấy vẻ mặt của Ân Hi như vậy kì thực có chút thưởng thức.
Anh giấu lại ý cười, tập trung lái xe.
“Vào xem đi.” Cố Thừa Luân vớ tay bật công tắc đèn, căn nhà lập tức được thắp sáng.
“Tuy là bây giờ có hơi cũ kĩ và thô sơ, nhưng chắc chắn sau này sẽ khác hẳn.”
Doãn Ân Hi bàng hoàng nhìn căn nhà cũ đang thi công, bên trong không những bụi bẩn và nồng nặc mùi sơn phết còn có rất nhiều vật dụng xây dựng đặt ngổn ngang trên sàn nhà.
Không dám tin Cố Thừa Luân xa xôi vòng về khu Cửu Long Thành lại đưa cô đến một nơi như thế này ngồi nói chuyện chơi.
Cô ngắm nghía một lượt thì thấy thiết kế của căn nhà thật sự mới lạ, liền quay sang tán thưởng Cố Thừa Luân: “Anh thật giỏi.
Với khả năng của anh mai mốt chỗ này sẽ khá lắm đây.”
“Thật ra quan trọng nhất là cùng người mình yêu có một tổ ấm yên vui.
Cho dù là những ngày làm việc vất vả, buồn phiền, được trở về nhà chia sẻ cùng nhau...!thì tôi đã thỏa mãn rồi.”
Nói đến chuyện này Ân Hi hoàn toàn bị thuyết phục và cảm thấy xúc động, cô từ tốn trải lòng mình với Thừa Luân: “Thật ra thì tôi cũng có mơ ước của riêng mình.
Căn nhà không cần quá lớn và xa hoa, quan trọng là trong căn nhà phải có ban công và cửa sổ sát đất, tạo không gian thoáng đãng của tầm nhìn, ban đêm có thể cùng người yêu ngồi ngắm sao trời.
Còn phải có thêm một phòng kính bên trong trồng được các loại hoa tươi hoặc rau sạch...”
Ân Hi mỉm cười e ấp, hai tay vô thức xoa lên đôi gò má tự tưởng tượng lấy mà thích thú.
Cô chợt nhớ đến liền quay sang vội hỏi Cố Thừa Luân.
“Có phải khi căn nhà này sửa sang xong sẽ tổ chức lễ cưới với Helen đúng không?”
“Đêm nay cô ấy đã đám cưới rồi, không phải sao?” Cố Thừa Luân hờ hững đáp, mặc dù ánh mắt nhìn về Ân Hi vẫn ấm áp và đầy vẻ tươi cười.
Nhưng câu nói ấy vẫn khiến Ân Hi vô cùng ái ngại vì sự nhiều chuyện ngẫu hứng của mình.
Nhận thấy Ân Hi sượng sùng vì lời nói buồn phiền mang ý trách móc vừa thốt ra, Cố Thừa Luân liền thoải mái làm như không có gì chuyển sang bảo với Ân Hi: “Em cứ góp ý về căn nhà đi.”
Ân Hi không câu nệ vẫn mỉm cười thật tươi chạy đến từng vị trí một mô tả ý tưởng của mình.
Nào là ban công hóng gió nên ở đâu, cần xây nhà kính trồng hoa ở hướng nào.
Cô còn táo bạo đề xuất thiết kế căn bếp ở giữa nhà tựa như quầy bar phục vụ tạo không gian mở với phòng khách.
Cố Thừa Luân nghe thấy thật tình thưởng thức, còn ngỡ cô là dân trong nghề với mình nữa.
Trông cô lúc mô tả ý tưởng dạt dào cảm xúc và hứng chí, có chút hoạt bát và vô tư hoàn toàn khác với dáng vẻ mà bọn anh vẫn thường thấy.
Cố Thừa Luân lần nữa tươi cười nhìn ngắm Ân Hi.
Trong căn nhà cũ kĩ tăm tối và đổ nát cô vẫn nổi bật và lung linh như ánh mặt trời.
Nụ cười của cô lan tỏa tích cực và sự yêu đời mãnh liệt.
Vẻ trong trẻo và linh động đó từng rõ rệt hiện hữu trên người Helen.
Cho đến hiện tại sự tự tin và quyến rũ đã tiệm chiếm từng chút một cho đến mức hầu như sắp mất dần đi.
“Tôi nhiều chuyện quá đi...!Thật ra thì anh đã có những dự tính riêng trong đầu rồi.” Ân Hi quay lại trực nhìn Cố Thừa Luân ái ngại nói.
Cố Thừa Luân cười hiền hòa: “Mong là em sớm tìm được căn nhà mơ ước của mình.”
Ân Hi hơi đỏ mặt, trong khoảnh khắc này khiến cô bất giác gợi nhớ đến nụ cười và vẻ kiêu ngạo của Thượng Thần Hi.
Ngẫm nghĩ càng thêm phần e thẹn.
Cố Thừa Luân không nhìn ra được tâm tư của cô gái đối diện mình, chỉ cảm thấy một cô gái tốt như vậy, anh cũng mong cô không chỉ có được căn nhà mơ ước còn tìm được người trong lòng tâm đầu ý hợp.
“Ừm...!Cảm ơn anh.”
...
“Cốc cốc” – “Vào đi!” Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài Lục Tuấn đang mở xem tài liệu thì nán lại lên tiếng gọi.
Người vào đúng như dự đoán chính là Cố Thừa Luân.
“Tôi nghĩ rằng tôi biết anh kiếm tôi có chuyện gì.” Lục Tuấn nói trước.
“Tôi muốn có sự giải thích hợp lí trước khi rời đi.”
Lục Tuấn bắt chéo chân đặt lại tài liệu xuống bàn, đưa tay ra ý mời Cố Thừa Luân ngồi xuống ghế đối diện, rất thong thả trả lời: “Thay đổi về bản vẽ cũ là quyết sách của công ty trên nguyên tắc cơ bản không cần giải thích với anh.”
Cố Thừa Luân vẫn đứng ở đó không ngồi xuống, mày cau mặt có vô cùng bất mãn: “Tôi cảm thấy mình không được tôn trọng.”
“Nhìn về hướng khác tích cực thì là do anh bản lĩnh mà.
Thượng Thần là một công ty lớn bao nhiêu thiết kế bị loại chỉ duy có bản vẽ của anh lọt tốp, chỉ sửa lại một chút.
Nhưng mà anh phải biết là, thiết kế của anh mặc dù xuất sắc, ý tưởng bị chi phối bởi thị trường thì cũng thường thôi.
Huống hồ đấy là hạng mục lớn, muốn đưa ra một quyết định trọng đại như vậy kì thực không đơn giản đâu.
Có thể có người đã chi phối về mặt này...!Nhưng tôi khẳng định là không có ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng.”
Cố Thừa Luân cười đạm, “Thật xin lỗi đã làm phiền tới anh.”
Lục Tuấn ngạc nhiên nhìn Cố Thừa Luân bực dọc xoay lưng đi.
Cậu đứng bật dậy có ý đuổi theo.
Mặc dù bước chân chậm rãi nhưng thật tình không muốn nhìn thấy Thừa Luân nóng giận rời đi.
Đối với con người này cậu kì thật có chỗ áy náy vì nhiều lần gây hiểu lầm đến chuyện tình cảm của anh ta.
“Anh vẫn không phục à?” Lục Tuấn chau mày, cảm thấy bắt đầu trở ngại trong giao tiếp.
Cố Thừa Luân tay đã chạm vào nắm cánh cửa vẫn do dự quay sang nhìn Lục Tuấn dáng vẻ bất đắc dĩ bỏ tay vào túi quần, dường như muốn giải thích thêm.
“Anh nên cảm thấy vui mừng và tự hào vì Thượng Thần đã bỏ tiền mua bản vẽ thiết kế của anh.
Mọi thứ rõ ràng là chuyện tốt đẹp.
Ai nấy đều vui, anh cần gì phức tạp hóa vấn đề lên.”
“Dù sao tôi cũng chọn lựa rời đi, anh không cần nhắc nhở tôi.
Không phiền anh nữa, tạm biệt.”
Cố Thừa Luân lần này mở cửa đi thật.
Không muốn dây dưa thêm lời nào.
Lục Tuấn thở dài, tự cảm thấy con người này thật là cố chấp..