Bựa Nhân Sát Vách

Chương 11: Hôn Và Sờ



Chú đặt tay lên đôi gò bồng đào của tôi và bắt đầu xoa nắn.

Khoảnh khắc ấy lý trí của tôi như bị rút cạn, toàn thân vì nụ hôn và bàn tay ma thuật kia mà trở nên nóng bừng.
Tôi tự hỏi mình, đây là cảm giác gì? Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác này, nó khiến tôi u mê và không cưỡng lại được cám dỗ.

Nụ hôn nóng bỏng ấy như câu dẫn tôi lạc vào trong một mê cung rộng lớn, muốn tìm đường ra nhưng đi mãi đi mãi cũng không tìm thấy lối thoát.
Bàn tay của chú ngày càng làm loạn trên ngực tôi, nhưng đôi mắt tôi đã trở nên mê muội, đầu óc tê dại, tôi không ý thức được tất thảy thứ gì nữa rồi.

Cái lưỡi đó rất điêu luyện, khác hẳn với cái miệng cứng nhắc của tôi, chú như đang hướng dẫn tôi cách hôn một người.
Cứ thế, chúng tôi đều đắm chìm vào nhau.

Rất lâu sau đó chú mới thôi dày vò đôi môi của tôi, cả hai chúng tôi đều không thở nổi, ánh mắt chú nhìn tôi tràn ngập sự quyến luyến.

Miệng chú thả ra những hơi thở nóng bỏng còn tôi thì vẫn như người trên mây mà thơ thẩn nhìn chú.

Chú nở một nụ cười dịu dàng, sống cùng chú hai năm rồi mà bây giờ tôi mới thực sự bị quyến rũ bởi cái nhan sắc yêu nghiệt này, hàm răng đều đặn và thẳng tắp, sống mũi dọc dừa, mày rậm, đôi môi kia đỏ lên vị nụ hôn ấy.

Nhất thời, trái tim tôi đập như mất nhịp, má tôi hồng lên và nóng bừng...
Tại sao...!chú có thể đẹp đến như vậy chứ?
Hôn một người đẹp trai, làm gì có người con gái nào mà không siêu lòng?
Dĩ nhiên, chú không dừng lại chỉ bởi một nụ hôn thôi đâu, chú sáp mặt lại gần tôi, sượt qua gương mặt tôi tiến đến mang tai tôi mà thì thầm nói nhỏ:
- Em nhìn thấy cơ thể của tôi, tôi cũng nhìn thấy cơ thể của em rồi.

Vậy là chúng ta hòa ở hiệp một.

Nhưng hiệp thứ hai, tôi đã sờ vào vòng một của em rồi, có lẽ...!hơi thiệt thòi cho em.
Cơ thể tôi đột nhiên căng như dây đàn vì lời nói mờ ám kia, tôi mở to đôi mắt nhìn chú, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì chú bắt lấy bàn tay của tôi rồi kéo vào trong áo chú.

Đầu ngón tay truyền đến một cảm giác mịn và ấm, tôi cảm nhận được sự rắn chắc từ làn da của chú, chú điều khiển tay tôi đặt vào khối ngực của chú rồi trườn xuống dưới nữa.

Tôi nuốt nước bọt, khối bụng sáu múi đang ở trên tay mình, vừa cứng lại vừa mềm...!Cảm giác này thật khó tả!
Trời ơi! Chúng tôi đang làm loại chuyện mờ ám gì thế này?
Đầu óc tôi như muốn nổ tung ra vậy!
Thế rồi, chú tiếp tục điều khiển tay tôi tụt xuống dưới nữa...!Và rồi...
Sự nóng bỏng của nó như thiêu đốt từng ngón tay của tôi...
Cái gì...!cái gì thế này?
Tôi trợn ngược mắt, làn da màu trắng của tôi như được bao phủ bởi một màu sắc đỏ hồng toàn thân...
- Thích chứ?
Tôi giật nảy mình vì vật trong tay càng lúc càng trở nên sừng sững...! Chuyện gì...!đang xảy ra thế này? Bỗng dưng, sống lưng truyền tới một trận lạnh toát.
Tôi...!Tôi đang cầm vật đàn ông?
Cả người như có một luồng điện mạnh mẽ chạy qua, toàn bộ ý thức trỗi dậy một cách mãnh liệt, tôi như một con nhím xù lông hét lên:

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Tiếng hét của tôi khiến chú giật mình buông tay tôi ra.
- Chú...!đi về mau!!!!
Chú thất kinh vì tiếng hét của tôi, miệng chú bắt đầu lắp bắp:
- Sao...sao tự dưng lại như thế? Đang bình thường mà?
Tôi trợn mắt, miệng như bị cứng lại, tôi đẩy chú ra ngoài cửa trong bộ dạng hối hả, vừa đẩy vừa hét vào tai chú:
- Chú...!đi về mau...!tôi không muốn gặp chú...!tôi ghét chú...!mau đi về...
Chú biết không thuyết phục được bộ dạng lúc này của tôi nên cũng nghe lời mà thất thểu bước ra ngoài, tôi ẩn chú đến cửa rồi đạp luôn chú rồi đóng cửa.

Ai ngờ, khi cánh cửa sắp được khép lại thì chú nhanh nhảu chen mặt vào mà nói:
- Mặc quần áo vào đi, tôi không muốn người khác nhìn thấy cơ thể em lúc này.
Tôi tái mặt, sau đó đóng sửa cầm lại, vội vội vàng vàng quấn lại cái khăn cho chặt rồi bắt đầu mặc lại quần áo...
Trời ạ! Tôi vừa hành động ngu ngốc gì thế này?
Tôi đưa tay vỗ đét trán một cái rồi ngồi thụp xuống sàn nhà.
Tại sao tôi lại không cản hắn, tại sao biết hắn là kẻ xấu xa rồi mà vẫn để cho hắn sờ soạng cơ thể và cướp đi nụ hôn đầu...
Tại sao chứ?
Tôi bị sao vậy nhỉ? Tôi bị chập cheng thật rồi sao?
Cảm giác kia vẫn còn lưu lại trên những đầu ngón tay của tôi, rất nóng, rất cứng, và cũng...!rất to...!cỡ phải bằng quả chuối tây!
Ơ? Tôi làm sao thế? Tự dưng nghĩ đen tối một cách thái quá, tại sao tôi vẫn nghĩ đến cái viễn cảnh đó nhỉ? Ghê quá đi mất thôi! Tôi phải rửa tay cả chục lần.

Dù cố gắng đẩy chuyện đó ra khỏi đầu nhưng tôi không thể nào làm được.

Cả ngày tôi cứ như người trên mây, tôi không tập trung nổi vào việc gì, làm mọi việc đều bất cẩn và đổ vỡ.

Cuối cùng tối đó tôi phải mua cơm ngoài vì không nấu nổi bữa tối.
Tôi không dám đối diện với người đàn ông đó, lúc nào ra ngoài tôi cũng bịt kín người như ninja, tôi tránh lão như tránh tà.

Khi nào không có lão ở ngoài tôi mới ra ngoài, còn lại tôi toàn đóng cửa nhốt mình bên trong.
Lão có đến gõ cửa phòng tôi với lý do muốn sửa cho tôi cái cửa nhưng tôi nhất quyết không cho lão vào.
Tự dưng, tôi sợ đối diện với lão vô cùng, cũng không hiểu sao sau nụ hôn đấy tôi lại có những cảm giác này nữa.
Aizaaaaaa!
Tôi tự đưa tay vò đầu mình, mong rằng bản thân có thể quên đi tất cả chuyện hôm vừa rồi, nhưng không, chuyện đó như một nỗi ám ảnh bao vây lấy tôi và khiến tôi không dứt ra nổi.
Kể từ ngày đó, gương mặt lão luôn xuất hiện trong đầu tôi, trước khi đi ngủ nhắm mắt lại luôn là hình ảnh của nụ hôn đó, mà cũng không hiểu sao, mỗi khi nghĩ về lão, tự dưng tim tôi đập nhanh hơn bình thường, hai má cứ ửng hồng như đang sốt...