Điện thoại bên kia truyền đến tin tức làm Lâm Vũ Hào quá mức kinh ngạc, thế cho nên đã quên Nhiếp Thần Uyên còn ở đây.
Người nghe có tâm, Nhiếp Thần Uyên không khỏi nhíu mày. Khanh Vân vẫn là học sinh năm ba cao trung, hiện tại ở trường học không phải rất bình thường sao? Lâm Vũ Hào tại sao kinh ngạc như vậy? Gã vì cái gì xác định Khanh Vân không nên ở trường học.
"Chẳng lẽ vết thương trên người tôi do chính tôi làm ra?"
Hình ảnh Khanh Vân đỏ mắt chất vấn, đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Nhiếp Thần Uyên trong. Làm hắn không khỏi thật sâu liếc nhìn Lâm Vũ Hào một cái.
Lâm Vũ Hào biết mình nói lỡ, gã tâm cơ thâm trầm, biết lúc này càng giải thích càng không tốt, ngược lại không giải thích.
Liền thấy gã như trút được gánh nặng, tiếp tục chuyên chú nói điện thoại: "Lần trước nhìn thấy Tiểu Vân, nó còn bởi vì chủ Khanh gia chết mà thương tâm, bây giờ chịu đi ra là tốt."
"Cậu ở trường học chú ý nó nhiều một chút."
Tựa hồ cực kỳ quan tâm Khanh Vân, Lâm Vũ Hào đối với điện thoại liên tục dặn dò vài câu, nhưng ánh mắt âm u của Nhiếp Thần Uyên trước sau chưa từng hòa hoãn.
"Anh Lâm, hôm nay dì Lâm muốn tới trường học nhìn anh a......"
Vừa nghe đến lời này, trong mắt Lâm Vũ Hào tức khắc toát ra một chút âm ngoan. Gã mang theo tươi cười cắt đứt điện thoại, trong lòng lại tức giận cuồn cuộn. Khanh Vân sao có thể còn sống? Còn chọn thời gian này đi trường học, Nhiếp Thần Uyên hôm nay còn vừa vặn hỏi tới nó......
Lâm Vũ Hào trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không ổn, gã không phải sợ mẹ Lâm biết gã hạ sát thủ với Khanh Vân, gã là sợ Khanh Vân khi nhìn thấy mẹ Lâm sẽ kích động ở trường học nói hươu nói vượn.
Rốt cuộc Lâm Vũ Hào cũng không ở trường học, Khanh Vân nói ra chắc chắn sẽ tổn hại hình tượng của gã.
"Anh Nhiếp," Lâm Vũ Hào ngượng ngùng cười, "Mẹ em muốn đến trường học gặp em, em muốn đuổi bà trở về trước khi bị phát hiện."
Lâm Vũ Hào đã sớm qua tuổi học cao trung, gã trên đường bỏ học. Mẹ Lâm sau khi biết chuyện muốn bồi thường cho gã, kiên quyết nhét gã vào cao trung.
"Trung học Tuyên Thành đúng không? Tôi cũng tốt nghiệp từ trường học kia, vừa vặn trở về nhìn xem."
Nhiếp Thần Uyên mặt không đổi sắc nói dối, hắn đã sớm quên trường cao trung của mình ở đâu, đi theo chỉ vì thuần túy không yên lòng Khanh Vân.(Vi: thầy cô của anh sẽ khóc ngất nếu nghe được lời này:))))
Tuy rằng tu vi Khanh Vân cao ngoài dự đoán của mọi người, nhưng lúc trước ở trong bữa tiệc lại mạc danh sợ hãi Lâm Vũ Hào. Nhiếp Thần Uyên bây giờ đối lời nói Khanh Vân tin tám phần, nhưng tu vi Lâm Vũ Hào rõ ràng không bằng Khanh Vân, gã làm sao có thể đả thương Khanh Vân?
Nhiếp Thần Uyên nghĩ tới Khanh Vân, lại nhìn Lâm Vũ Hào, tự nhiên sinh ra hoài nghi với năng lực nhìn người của mình.
Tưởng rằng nhỏ bé yếu đuối, lại là cường đại cao ngạo; tưởng rằng làm người bằng phẳng rộng lượng, lại là rắn độc thời thời khắc khắc phun nọc độc.
- ----
Một chiếc Bentley điệu thấp lại ẩn hiện xa hoa ngừng trước cửa trường học, cửa xe từ từ mở ra, mẹ Lâm quần áo xa hoa xuống xe.
"Đến đây là được." Bà xoay người cười với tài xế trong xe, ôn thanh nói, "Tôi muốn vào xem tình hình Vũ Hào một chút, nó vừa tới trường học mấy ngày chỉ sợ sẽ có chút không quen, phiền cậu ở đây chờ một lát."
Trên mặt mẹ Lâm trước sau treo nụ cười ôn nhu chọc người thân cận, bà tuy đã 40 nhưng bảo dưỡng thích đáng, trên mặt là phụ nữ thành thục và ôn nhu trí thức, lại mơ hồ mang theo sự trong sáng của thiếu nữ. Ở Khanh gia làm gia chủ phu nhân gần 20 năm, làm mặt mày bà nhiễm thêm một tầng tự phụ.
Hiển nhiên là một người biết cách vận dụng ưu thế của phụ nữ.
Lâm Vũ Hào đã gần 20, gã sau khi tốt nghiệp sơ trung liền bỏ học, nhưng mẹ Lâm cảm thấy áy náy đòi một hai phải đền bù cho gã đời học sinh, đem gã đưa vào trường học tốt nhất Sở tỉnh này.
Thản nhiên đi trên con đường nhỏ, mẹ Lâm duỗi tay tiếp được một mảnh lá cây đang rơi xuống khẽ cười.
Bà đương nhiên biết Lâm Vũ Hào hoàn toàn không có hứng thú với trường học, bà cũng biết lúc này Lâm Vũ Hào tám phần là không ở trường. Nhưng mà, bà càng hiểu mình làm gì sẽ khiến Lâm Vũ Hào cảm thấy cao hứng. Lâm Vũ Hào muốn bà biểu hiện tư thái, bà đương nhiên sẽ làm.
Buông tay tùy ý cho phiến lá cây rơi xuống, mẹ Lâm quay đầu, đột nhiên mở to hai mắt, biểu tình ôn nhu hoàn toàn đanh lại, thấp thoáng có một tia vặn vẹo.
"Mày sao sẽ ở đây?!"
Khanh Vân cũng có chút kinh ngạc, y đối với khoa học kĩ thuật của thế giới này rất hứng thú, cũng không thỏa mãn mà từng bước dự thi giáo dục, vì thế hôm nay đến trường xin tạm nghỉ, thật không nghĩ tới sẽ gặp được mấy người này.
Nhìn mẹ Lâm hóa đá tại chỗ, còn có Lâm Vũ Hào âm trầm cách đó không xa, cùng với Nhiếp Thần Uyên không biết vì sao cũng tới nơi này, Khanh Vân không dễ thấy hơi kéo khóe miệng.
"Tôi cũng học ở đây." Khanh Vân nhìn mẹ Lâm nhàn nhạt đáp.
Vừa nghe lời này, sắc mặt hai người phía sau mẹ Lâm khẽ biến, Lâm Vũ Hào một bộ biểu tình bất đắc dĩ nhưng ánh mắt lại càng âm trầm, bước nhanh tới chỗ mẹ Lâm.
Nhiếp Thần Uyên nhìn về phía mẹ Lâm, như suy tư gì đó. Mẹ Lâm nói như thế nào cũng ngây người ở Khanh gia 20 năm, sao có thể không biết Khanh Vân học ở đây? Phản ứng của bà và Lâm Vũ Hào lúc trước quả thực giống nhau như đúc.
Giống nhau như đúc?
Đồng tử Nhiếp Thần Uyên co rụt lại, khiếp sợ nhìn về phía Lâm Vũ Hào và mẹ Lâm.
Lâm Vũ Hào động thủ với Khanh Vân, Nhiếp Thần Uyên còn có thể lý giải, nhưng mẹ Lâm lại cảm kích? Bà chính là người mẹ nuôi Khanh Vân 18 năm, Lâm Vũ Hào hạ sát thủ với Khanh Vân cũng không ngăn cản?
Nghĩ đến Khanh Vân đã trải qua cái gì, Nhiếp Thần Uyên kiến thức rộng rãi cũng không khỏi lạnh sống lưng.
Khanh Vân lại là cười thầm, mẹ Lâm thế mà lại hỏi y tại sao ở đây? Chỉ sợ là muốn hỏi vì sao y còn sống. Người đàn bà này hiển nhiên biết rõ chuyện Khanh Vân đi tìm bà, lại bị Lâm Vũ Hào ngăn lại rồi hạ sát thủ vài ngày trước.
Lâm Vũ Hào tiến lên ôm lấy mẹ Lâm, ánh mắt quan tâm nhìn bà, tuy trên mặt gã không hiện, đáy lòng lại âm thầm nảy sinh ác độc.
Vốn tưởng Khanh Vân bị gã đả thương đến độ đó, chỉ còn một con đường chết, không nghĩ tới thế nhưng hôm nay lại xuất hiện ở trường học. Bây giờ là lúc tan học, chung quanh đã tụ tập vài học sinh, nếu Khanh Vân nói cái gì lung tung, hình tượng gã khổ tâm xây dựng sợ sẽ nhiễm vết nhơ.
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Vũ Hào không tự chủ được toát ra một tia tàn nhẫn.
"Mấy ngày nay mẹ vẫn luôn tâm thần không yên, bỗng nhiên nhìn thấy em sợ là lại nghĩ tới những cưỡng bách lúc trước, ngữ khí mới kém thế."
Mẹ Lâm thuận thế biểu lộ một ít tiều tụy, cau mày suy yếu dựa vào trong ngực Lâm Vũ Hào.
"Cưỡng bách?" Thanh âm Khanh Vân mang theo châm chọc vang lên, y cất bước tới gần mẹ con đang bên nhau, mặt mày sắc bén, ngôn ngữ bén nhọn, "Cha tôi thật đúng là ngốc, cưỡng bách bà trở thành gia chủ phu nhân được Khanh gia cưới hỏi đàng hoàng, cưỡng bách bà nhận sự quan tâm săn sóc của ông ấy, cưỡng bách bà hưởng thụ quyền lợi của gia chủ phu nhân, cuối cùng còn cưỡng bách bà cầm tài sản của chồng đã chết thoải mái cùng hung thủ giết trượng phu ở bên nhau?"
Đột nhiên không kịp phòng bị bị chỉ ra sự thật đã giết Khanh Hạo Lâm, trong lòng Lâm Vũ Hào hơi hoảng, gã là người cực kỳ cẩn thận, thủ pháp lại bí ẩn, cho dù Khanh Hạo Lâm đối chiến với gã cũng không phát hiện trong thân thể bị gã động ám khí, Khanh Vân làm sao biết được?
"Câm mồm!" Mẹ Lâm mở to hai mắt răn dạy, trong lòng bà hiện lên một tia hoảng loạn, ngoài miệng lại tránh nặng tìm nhẹ nói, "Cái chết của Khanh Hạo Lâm làm sao có quan hệ với Vũ Hào? Tiểu Vân, Vũ Hào là anh trai mày, mày dù oán mẹ cũng không thể ngậm máu phun người."
Mẹ Lâm ngầm nghiến răng nghiến lợi, Khanh Vân xưa nay ngoan ngoãn đến yếu đuối, từ lúc nào nhanh mồm dẻo miệng như vậy?
Đồng học chung quanh bắt đầu nói giúp cho Lâm Vũ Hào. Nhiếp Thần Uyên lại là cúi đầu trầm tư, lúc trước mẹ Lâm đúng là được Khanh Hạo Lâm cưới hỏi đàng hoàng tiến vào Khanh gia, tiệc cưới cũng theo thường lệ mở tiệc chiêu đãi danh sĩ nổi danh ở giới cổ võ, đích xác không giống có bộ dáng che lấp.
"Anh trai?" Khanh Vân nghiêng đầu, an tĩnh nhìn về phía mẹ Lâm, trừ bỏ hốc mắt ửng đỏ tựa hồ nhìn không ra bộ dáng bén nhọn lúc trước của y.
"Mụ mụ, lúc anh ta muốn giết tôi, bà có nói với anh ta, anh ta là anh tôi không."
Hắn nhìn cặp mắt trong trẻo của Khanh Vân, đột nhiên cảm giác chính mình như đứng cùng phía với Lâm Vũ Hào, tư thái thờ ơ lạnh nhạt làm hắn thống khổ đến không chỗ dung thân. Vừa định tiến lên lại bị ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo của Khanh Vân ngăn trở bước chân.
Trong lòng mẹ Lâm giật mình, trên mặt một bộ dáng không biết Khanh Vân đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bà bụm mặt thở dài: "Tiểu Vân, mày sinh ra chính là một sai lầm." (Vi: đm, bà nói lại cho tui nghe coi┌( ◕ 益 ◕)ᓄ)
Khanh Vân xoay người rời đi không chút do dự, tựa hồ câu phủ định hoàn toàn này của người mẹ ruột đã xúc phạm đến y.
"Làm mọi người chê cười." Mẹ Lâm tiều tụy cười quay đầu nói với mấy người Nhiếp Thần Uyên, "Thái độ của đứa nhỏ Khanh Vân này vẫn luôn cực đoan, không nghĩ tới hôm nay còn nói ra lời như vậy."
Lâm Vũ Hào cũng bất đắc dĩ cười cười, nhưng mặc kệ gã che giấu như thế nào, sắc mặt chung quy có điểm khó coi.
"Nga? Đều do em ấy sai?" Nhiếp Thần Uyên trào phúng cười một tiếng, không đợi người khác trả lời liền đuổi theo Khanh Vân.
Thấy thế, Lâm Vũ Hào rốt cuộc nhịn không được toát ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi, gã tốn thời gian lâu như vậy cố sức mượn sức Nhiếp gia, kết quả đều bị hai câu nói của Khanh Vân hóa giải?
Khanh Vân đi ra cổng trường ngồi trên xe Nhiếp gia phái cho y, cẩn thận sưu tầm ký ức gia đình nguyên thân. Y cũng không cho rằng năm đó mẹ Lâm là bị cưỡng bách, nhưng người đàn bà này tâm cơ cực kỳ thâm trầm, nếu muốn tìm chứng cứ phỏng chừng không dễ dàng.
"Thay đổi tuyến đường, đi Khanh gia." Khanh Vân ngước mắt nói với tài xế.
Khanh Vân hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay liền đối nghịch Lâm Vũ Hào, nhân vật chính của Thiên Đạo dù sao cũng có chút bản lĩnh. Đứng ở bên đạo đức, mọi người bên cạnh nhân vật chính đều như bị lá che mắt, vì nhân vật chính làm mọi thứ.
Những lời hôm nay, chỉ là gieo vào lòng người chung quanh một hạt giống hoài nghi thôi. Khanh Vân muốn hoàn toàn nghịch chuyển, đại hội giới cổ võ tiếp theo vào 3 năm sau là một cơ hội rất tốt.
Đến lúc đó, thương thế linh hồn Khanh Vân khôi phục, thân thể cũng được cải tạo đến đỉnh. Bị hủy đan điền, bị đoạt lấy tài sản và võ kỹ, hết thảy, Khanh Vân sẽ bắt Lâm Vũ Hào vào lúc nổi danh nhất, hoàn lại gấp trăm ngàn lần!
Đến nỗi giết gã? Khanh Vân mới sẽ không loại chuyện ngu xuẩn vô ý một cái liền đưa Thiên Đạo tới này, so với dứt khoát chết đi, y càng thích nhìn Lâm Vũ Hào sống không bằng chết.
Đuổi theo xe nhà mình đối Nhiếp Thần Uyên là một thể nghiệm cực kỳ mới lạ, chuẩn xác mà nói, từ khi gặp được Khanh Vân những chuyện hắn trải qua đều rất mới lạ.
Nghĩ vậy, Nhiếp Thần Uyên không khỏi cười khổ ra tiếng. Mình thật mắt mù tâm manh, trước kia còn đối Lâm Vũ Hào tán thưởng có thừa. Còn chuyện của mẹ Lâm, mấy lỗ hổng này rõ ràng như vậy thế mà hắn không nghĩ tới, quả thực không phù hợp phong cách của hắn.
Thừa dịp chờ đèn đỏ, Nhiếp Thần Uyên châm cho mình điếu thuốc ngậm. Từ thái độ của mẹ Lâm cùng Lâm Vũ Hào, Nhiếp Thần Uyên không khó đoán ra chuyện hoang đường lại chua xót gì gì đó của Khanh Vân lúc trước.
Hắn cơ hồ không thể tưởng tượng lúc trước Khanh Vân biết được là do mẹ ruột hãm hại, tâm tình sẽ như thế nào, mới có thể hoàn toàn không quan tâm Lâm Vũ Hào ngược đánh. Nếu không phải như thế, Lâm Vũ Hào mới hậu thiên tầng bảy sao có thể tạo thương tổn cho Khanh Vân đã hậu thiên viên mãn?
Trách không được lúc mới gặp Khanh Vân đối với lời nói của hắn tức giận, cái gì mà Lâm Vũ Hào làm người rộng lượng, cái gì mẹ nhóc cũng ở đó, những lời này quả thực là đâm dao vào lòng Khanh Vân.
Trên mặt Nhiếp Thần Uyên không khỏi xấu hổ, hôm qua Khanh Vân còn giúp hắn khơi thông kinh mạch, vậy mà hôm nay hắn lại đứng ở phía đối lập Khanh Vân vạch trần vết thương đang chảy máu đầm đìa kia.
Đứa nhỏ này vốn dĩ xa cách mình, bây giờ chỉ sợ sẽ càng chán ghét.
Đột nhiên mày hắn nhíu lại, phía trước không phải đường về Nhiếp gia.
Khanh gia? Khanh Vân vậy mà trở lại chỗ này. Xe từ từ lại gần, cảnh tượng bày ra lại làm ngực Nhiếp Thần Uyên co rụt lại, hoàn toàn quấy rầy suy nghĩ của hắn.
Khanh gia rộng lớn lại trống trải trước mắt đang bốc cháy, khói đặc cuồn cuộn bay lên đem không trung nhuộm thành một mảnh màu xám.