Boss Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

Chương 15

Triệu Bác Văn không rảnh lo dầu mỡ trên tay, giơ tay cơ hồ dùng tất cả lực đạo đoạt lấy tư liệu, nghiêm túc lật xem.

Cậu xem đến mê mẩn, Khanh Vân cũng không thúc giục, đứng dậy đưa cho cậu một danh thiếp: "Xem xong rồi hãy quyết định."

"Ngô, ngô ngô!!"

Triệu Bác Văn đầy mặt khiếp sợ chỉ vào tư liệu trong tay, theo đầu cậu đong đưa mảnh vụn trong miệng nhắm thẳng phun ra ngoài, nhưng lập tức lại bị tư liệu hấp dẫn.

Khanh Vân khẽ cười một tiếng, không lại để ý tới cậu, theo lai lịch nhớ lại. Phần tư liệu này có ghi lại một loại thuốc có thể kháng ung thư cùng cách chế, tác dụng của thuốc, phương pháp tạo ra cùng các phương diện khác, đều là thành quả mấy ngày nay của Khanh Vân.

Thành tựu ở lãnh vực sinh vật y học của y không phải rất cao, Khanh Vân là người triền miên trên giường bệnh gần vạn năm, dược vật mà y nắm giữ vô cùng kì diệu, nhiều đến đếm không xuể. Cho dù vận dụng ở thế giới này có hơi hạn chế, nhưng lấy năng lực Khanh Vân, đem một ít phương thuốc thần kỳ cùng tri thức y học của hiện đại kết hợp lại cũng không khó.

Y sở dĩ muốn tìm Triệu Bác Văn, là vì muốn tạo một tấm gỗ chắn cho mình.

Đại học Tiếu Thành Nặc tốt nghiệp là ngành quản lý, cùng chế dược quăng tám sào* cũng không tới, làm sao có thể ùn ùn không dứt đưa ra tư tưởng thần kỳ này.

(*): ý nói chẳng dính líu gì với nhau.

Dựa theo hướng đi thế giới cũ, tìm ra thiên tài Triệu Bác Văn này là Tiếu Trình Triết. Gã đối Triệu Bác Văn có ơn tri ngộ*, nhờ thành tựu của Triệu Bác Văn ở lĩnh vực y dược, đem công ty đẩy mạnh hơn một bước, chính thức bước vào hàng 500 công ty cường đại ở thế giới trước.

(*): hiểu và giúp đỡ.

Khanh Vân tìm tới Triệu Bác Văn, không phải khiến cậu ta theo mình. Phân tư liệu này, chỉ là cho Triệu Bác Văn một lời nhắc nhở. Khanh Vân tin tưởng, lấy thiên tư của cậu, cậu sẽ làm càng tốt, đi được xa hơn.

Nhưng mà hết thảy, đều không có quan hệ với Tiếu Trình Triết.

Tuyết càng lúc càng lớn, ánh mắt của Khanh Vân chậm rãi trở nên không kiên nhẫn.

Có người đi theo y.

Khi Khanh Vân từ chỗ ở ra liền biết có người nhìn chằm chằm mình, bởi vì không cảm nhận được ác ý nên cũng không quan tâm.

Nhưng mặc kệ là người cha Tiếu hay là người kẻ khác phái, loại hành vi nàu đều đủ để Khanh Vân không vui.

Bông tuyết rớt trên khăn quàng cổ, Khanh Vân nhẹ nhàng thả ra một ngụm khí lạnh, hình như cảm nhận được gì đó xoay người.

Một xe chạy tới ngừng bên người Khanh Vân.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra mặt mày thâm thúy của Trâu Mẫn Thần, hắn mở cửa xe, nói với Khanh Vân: "Bên ngoài lạnh lẽo. Đi vào, anh chở em đoạn đường."

Khanh Vân hứng thú nhướng mày, vậy mà lại người đàn ông này. Đảo qua áp lực cùng nhiệt tình trong hai tròng mắt của người đàn ông, Khanh Vân tức khắc hiểu rõ. Chỉ gặp mặt một lần mà thôi, y không nghĩ tới người đàn ông này lại nhất kiến chung tình.

Bất quá nói thế nào y cũng có sai, mơ mơ màng màng nhận nhằm người.

"Thôi bỏ đi." Khanh Vân rũ mắt lắc đầu, đóng cửa xe lại.

Không ngờ người đàn ông này thế nhưng duỗi tay bắt được Khanh Vân, cường ngạnh kéo người vào trong xe.

Hai tròng mắt Khanh Vân hơi mở, thân thể y đã cải tạo hoàn toàn, người đàn ông này có thể xuất kỳ bất ý* bắt lấy y làm y thực sự kinh ngạc. Trong lòng Khanh Vân không khỏi cảnh giác.

(*): nhân lúc đối phương không phòng bị.

"Tay lạnh như vậy, không biết đeo găng tay sao?" Kinh ngạc với xúc cảm trong tay, Trâu Mẫn Thần không vui nhíu mày, duỗi tay đem điều hòa bên trong xe chỉnh cao.

Khanh Vân tránh thoát, mắt mang không vui nhìn về phía người đàn ông: "Anh là ai?"

Người hôm nay nhìn chằm chằm y, phỏng chừng có quan hệ với người đàn ông này.

Nghe y hỏi chuyện, Trâu Mẫn Thần đỡ trán cười nhẹ, thanh âm trầm thấp mang theo sung sướng quanh quẫn trong thùng xe, kết hợp với gió ấm của điều hòa, chấn động đến lỗ tai tê dại.

Không vui trong mắt Khanh Vân càng sâu.

"Như thế nào? Em ném danh thiếp anh đúng lý hợp tình như vậy, thật sự được chứ? Tiếu nhị thiếu." Trâu Mẫn Thần cười đủ rồi, dựa ghế ngồi.

Lúc này hắn rất thả lỏng, trời mới biết lúc nhìn thấy thanh niên cảm xúc của hắn có bao nhiêu táo bạo, quăng ngã bao nhiêu cái ly. Mấy ngày này, toàn bộ tập đoàn tài chính Trâu thị đều biết tổng tài nhà mình lại phát bệnh, từ trên xuống dưới đều im như ve sầu mùa đông.

Theo thân thể Trâu Mẫn Thần giãn ra, toàn bộ thùng xe tràn ngập hơi thở bá đạo lại ôn nhu của hắn, hơi thở này dễ dàng xâm nhập tâm thần Khanh Vân, trêu chọc dây thần kinh.

"Anh chưa được sự đồng ý đã biết thân phận của tôi?" Khanh Vân tức giận tà tà liếc hắn một cái. Trạng thái hiện tại của y rất kỳ quái, rõ ràng biết người đàn ông này không thể khinh thường, vẫn luôn tự nói mình phải dựng lên tâm phòng, nhưng cố tình phòng bị của y ở trước lời nói của người đàn ông đều bị phá hủy.

Loại cảm giác vượt khống chế này, làm Khanh Vân cực kỳ không khoẻ.

Trâu Mẫn Thần nhướng mày cười một tiếng, bá đạo như vậy, biết một cái tên còn cần y đồng ý?

"Em muốn mở công ty chế thuốc?" Hắn đột nhiên nói với Khanh Vân, "Cần anh hỗ trợ hay không?"

Kỳ thật, không chỉ tính toán gần đây của Khanh Vân, mà chuyện Tiếu Trình Triết, thái độ cha Tiếu, và tình cảnh Khanh Vân ở Tiếu gia, Trâu Mẫn Thần đều rõ ràng. Lấy thân phận của hắn, không có gì có thể giấu được hắn.

"Nga? Chỉ như vậy anh liền cho người giám thị chuyện của tôi, thật sự được chứ?" Ánh mắt Khanh Vân lạnh lạnh, trong miệng lại ác ý bắt chước cách nói của hắn.

"Trâu Mẫn Thần, tên của anh." Trâu Mẫn Thần hoàn toàn không có một tia không vui nào, ngược lại bổ sung, hắn ôn tồn giải thích, "Đây cũng không phải giám thị, anh chỉ là muốn bảo hộ em, muốn hiểu em."

Tới chung cư Tiếu Thành Nặc, xe chậm rãi ngừng lại.

Khanh Vân cười nhạo một tiếng, lưu loát mở cửa xe, bước trong tuyết lớn.

Y quay đầu lại, rũ mắt nhìn người đàn ông phía sau, trong ánh mắt toàn là không vui: "Tôi không thích người khác nhúng tay vào chuyện của tôi, thu hồi người của anh, ở các phương diện."

"Phanh"

Cửa xe trước mắt Trâu Mẫn Thần đóng lại, giống như tư thái cự tuyệt của Khanh Vân. Hắn buồn rầu nhíu mày, đây là trường hợp khó giải quyết nhất từ lúc hắn chào đời tới nay.

Ở lâu trên địa vị cao Trâu Mẫn Thần đã quen đem các chuyện đều nắm giữ, bởi vậy cũng không cảm thấy chuyện mình làm có gì không đúng. Thậm chí chỉ cần Khanh Vân muốn, ngày mai hắn liền đem Tiếu thị chắp tay dâng lên.

Nhưng nhớ tới ánh mắt không vui xen lẫn chán ghét của Khanh Vân, hắn lại chần chờ.

Bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống cổ Khanh Vân, Khanh Vân mới nhớ y để quên khăn quàng cổ ở trên xe.

Nhưng Khanh Vân cũng không định quay lại lấy, bởi vì y biết xe còn ngừng ở phía sau.

Thế giới trước cùng Nhiếp Thần Uyên ở bên nhau, là Khanh Vân đột nhiên tuổi trẻ một phen, tò mò nếm thử một lần thôi. Có thể cùng Nhiếp Thần Uyên đi đến cuối cùng, Khanh Vân cũng rất kinh ngạc. Nhưng y cũng không định mỗi thế giới đều nói chuyện yêu đương, cùng người khác dây dưa cả đời.

Thiên Đạo cường đại như một con dao mổ, treo ở trên đầu Khanh Vân.

Xuyên qua một đám thế giới, đối với Khanh Vân càng như là đào vong báo thù, mà không phải nghỉ phép.

Khanh Vân cảm thấy có hơi lạnh, y phả một ngụm hơi thở vào lòng bàn tay, mày không tự giác nhăn lại. Nếu không phải quên xe ở Tiếu gia, hôm nay làm sao sẽ gặp người đàn ông kia.

Đêm đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Đã tiến vào tháng chạp được một tuần, Khanh Vân vội đến chân không chạm đất. Tiếu Thành Nặc không có nhiều tiền, cơ bản đăng ký công ty xong liền hết rồi, căn bản chống đỡ không được đến khi thuốc mới được chế ra, cho nên gần đây Khanh Vân vẫn luôn chạy ở thị trường giao dịch chứng khoán, nhưng trong lúc nhất thời tài chính cũng chỉ đủ xài chứ không dư.

Đương nhiên, nói như vậy là trực tiếp xem nhẹ trong tài khoản đột nhiên hiện ra 500 triệu.

Khanh Vân dùng đầu ngón chân cũng biết là Trâu Mẫn Thần làm, nhưng y lại không tính động. Khanh Vân cũng không cho rằng tập đoàn tài chính Trâu thị thích làm từ thiện, trong 500 triệu này một cắt một đồng, đều chói lọi tỏ rõ ý đồ của người kia đối với y.

Huống chi, tại hướng đi của thế giới cũ, Trâu Mẫn Thần cũng coi như là một đùi vàng ẩn của nhân vật chính Tiếu Trình Triết, ngày sau lập trường của hai người rất có thể đối lập.

Sau khi qua một tuần kể từ khi Khanh Vân gặp Triệu Bác Văn, rốt cuộc nhận được điện thoại của Triệu Bác Văn.

Thanh âm trong điện thoại mang theo mỏi mệt lại có một loại hưng phấn kỳ dị: "Đây là thành tựu cấp dưới của Nặc...... Anh cứ như vậy giao cho tôi?"

Ở chỗ khác con mắt Triệu Bác Văn thâm quầng, cả người điên cuồng tán thưởng: "Tôi thật muốn trông thấy người viết ra phần tư liệu này, phòng thí nghiệm của anh còn thu người sao, có thể cho tôi tham gia không?"

Trên thực tế trong đêm nhìn thấy phần tư liệu này cậu liền định đáp ứng Khanh Vân, nhưng lại nhìn tư liệu trầm mê không kềm chế được, mãi đến 7 ngày sau hoàn toàn xem xong mới nhớ lại gọi điện thoại cho Khanh Vân.

Nhưng mà cậu cũng cảm thấy có điểm kỳ quái: "Có cao thủ như vậy giúp anh, anh căn bản không cần tới tìm tôi."

"Chuyện đó cậu không cần lo cho, cậu chỉ cần nói cho tôi biết muốn vào công ty tôi không là được." Khanh Vân một bên sửa sang lại văn kiện trên bàn một bên nói điện thoại.

"Muốn! Đương nhiên muốn!" Triệu Bác Văn trả lời chém đinh chặt sắt.

"Tốt, chúng ta định năm sau ký hợp đồng."

Kết quả cũng không có gì ngoài dự kiến của Khanh Vân, y cắt đứt điện thoại, chú ý tới người vừa đến, kinh ngạc mở to mắt.

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Mẹ Tiếu xách theo bình giữ ấm đi vào, đánh giá chỗ ở Tiếu Thành Nặc rồi mới tức giận chọc ót con trai nhà mình.

"Tôi không thể tới hả? Tôi không tới anh vẫn không về nhà?"

Mồng tám tháng chạp bà mới từ nhà mẹ đẻ về, bởi vậy cũng không biết cha Tiếu và Tiếu Thành Nặc lại đại chiến một hồi. Chờ đến khi bà trở về, biết được Tiếu Thành Nặc lại bị cha Tiếu đuổi đi, cũng không có quá mức lo lắng, bởi vì cơ hồ bình quân một tháng Tiếu Thành Nặc sẽ bị đuổi đi một lần, mẹ Tiếu đã xem thành thói quen.

Nhưng lần này Tiếu Thành Nặc lại gần 20 ngày không về nhà, cha Tiếu ngày thường miệng dao găm tâm đậu hủ cũng quyết tuyệt không nói, lúc này mẹ Tiếu mới chú ý có điểm không đúng, vội vàng tới tìm Tiếu Thành Nặc.

"Lại đây, để mẹ nhìn xem mấy ngày nay có gầy đi không?"

"Mẹ......" Khanh Vân bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy mẹ Tiếu xoay vòng.

Nhìn con trai mình vẫn soái khí vô cùng như cũ, lúc này mẹ Tiếu mới yên lòng, mở ra bình giữ ấm lấy canh mình nấu ra: "Mau tới, mẹ bồi bổ cho con."

Bà nhìn con trai ngoan ngoãn ngồi xuống ăn canh, đột nhiên thở dài, hỏi: "Thế nào, lần này lại là anh con làm?"

Khanh Vân không nói gì, hiển nhiên cam chịu.

Mẹ Tiếu rõ ràng hơi cha Tiếu nhiều. Năm đó lúc Tiếu Trình Triết vào Tiếu gia, vợ chồng hai người còn chưa có con, liền coi Tiếu Trình Triết như con mình sinh ra. Sau khi Tiếu Thành Nặc ra đời, hai người cũng không có xem nhẹ Tiếu Trình Triết.

Nhưng giác quan phụ nữ rất tinh tế, khi phát hiện Tiếu Trình Triết như có như không khi dễ Tiếu Thành Nặc ở tiểu học, mẹ Tiếu dở khóc dở cười. Bà chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thiếu tình yêu, không khỏi càng thương Tiếu Trình Triết hơn một ít.

Bất quá Tiếu Trình Triết lại không thu tay, Tiếu Thành Nặc dần dần lớn lên, lại xúi giục Tiếu Thành Nặc đua xe, thậm chí hút ma túy.

Hoàn toàn đã dẫm tới điểm mấu chốt của mẹ Tiếu.

Thái độ của bà với Tiếu Trình Triết cũng chậm rãi thay đổi, cũng bắt đầu nhắc nhở cha Tiếu.

Nhưng mà bà càng có thái độ này, cha Tiếu càng cảm thấy bà có thành kiến với Tiếu Trình Triết, càng thêm yêu thương gã. Nếu không phải mẹ Tiếu tin tưởng nhân phẩm cha Tiếu, chỉ sợ sẽ cảm thấy Tiếu Trình Triết là con bên ngoài của ông.

"Lần này xem ra rất căng." Mẹ Tiếu gõ đầu Khanh Vân, "Không nghĩ trở về?"

"Ông ấy thấy con phiền, con còn trở về làm gì?" Ngữ khí Khanh Vân mang theo mất mát, tuy ngoài miệng không nói, nhưng biểu tình mang theo ủy khuất làm trong lòng mẹ Tiếu lên men.

"Mẹ phải về phải về!" Bà chống nạnh, "Để mẹ xem ai dám đuổi con trai mẹ đi, mẹ liền thiến ông ta."

Nói xong, bà lại giúp đỡ Khanh Vân bày mưu tính kế: "Sắp đến sinh nhật 50 tuổi của ba con, vừa vặn muốn làm một bữa tiệc thật lớn, con chuẩn bị quà cho tốt......"

Nghe mẹ Tiếu lải nhải, Khanh Vân không khỏi mỉm cười. Mẹ Tiếu thật sự thương Tiếu Thành Nặc, ở hướng đi của thế giới cũ, vĩnh viễn không rời không bỏ Tiếu Thành Nặc cũng chỉ có bà.

Nhưng cũng bởi vì thái độ như vậy của bà, sau khi Tiếu Trình Triết đuổi Tiếu Thành Nặc đi lại lấy được Tiếu thị, cũng không buông tha mẹ Tiếu.

Thậm chí cha Tiếu coi Tiếu Trình Triết như con, đều bị gã dùng quỷ kế lừa cổ phần. Cuối cùng thành ông già hai bàn tay trắng, bị gã đuổi ra khỏi Tiếu gia, cảnh đêm thê lương.

Nhưng hiện tại, mưu tính của Tiếu Trình Triết, một cái cũng đừng nghĩ thành công.

Tiếu Trình Triết làm nhân vật chính thế giới này, tự nhiên có tai mắt ở Tiếu gia, mẹ Tiếu vừa ra khỏi nhà gã liền biết tin.

Lúc này gã đang ở trong phòng mình, biểu tình khó lường bấm di động. Mấy ngày nữa là đến đại thọ 50 tuổi của cha Tiếu, gã sớm dự đoán được mẹ Tiếu sẽ thừa dịp cơ hội này mang Tiếu Thành Nặc về.

Nghĩ vậy trong mắt gã không khỏi hiện lên một tia âm trầm.

Chuyện cưỡng gian lần trước không thành công, gã không chỉ không kéo được Tiếu Thành Nặc xuống nước, còn để lại nhược điểm trong tay Miêu bí thư kia, làm gã tốn không ít công phu. Làm Tiếu Trình Triết buồn bực không thôi, trong lòng gã ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, Tiếu Thành Nặc không phải luôn ngoan ngoãn nhảy vào hố gã làm ra sao, sao lần này lại sai?

Cửa truyền đến một trận thanh âm, một thanh niên tràn ngập kiêu ngạo đi đến.

Tiếu Trình Triết nhìn người tới, tức khắc ánh mắt sáng ngời, một kế hoạch nổi lên trong lòng.

Người đến là nhị thiếu gia tập đoàn tài chính Trâu thị, thằng em được gia chủ Trâu gia Trâu Mẫn Thần sủng ái nhất.