Dường như mây đang khóc, mưa đang hát, hát bài hát mùa yêu....
.....
Dường như mây đang đến, mưa đi mất, tôi xao xuyến, em lưu luyến....
Gần anh tôi thấy bâng khuâng bâng khuâng con tim này như chết lặng.
Bóng dáng người như cơn gió lạ, mang anh lại gần bên tôi....
........
............... "
================
*********************
Nguyệt San San một thân ướt sũng về nhà, làm Nguyệt Hạo không khỏi lo lắng
- Em làm gì mà để người ước như vậy? Mưa thì lấy dù mà che, sao lại đi bộ để cho ướt hết thế kia? Như vậy biết là dễ bị cảm lắm không? Hả?! Nguyệt Hạo xổ cho một tràng nhưng ở trước mắt anh, người đâu? Nguyệt Hạo quay lại thấy Nguyệt San San mệt mỏi lên cầu thang thì thở dài.
- Hôm nay em bị sao vậy?
-.....
- Em...
Còn chưa nói được hết câu bóng của Nguyệt San San đã khuất ở cánh cửa phòng và chỉ để lại tiếng đóng cửa khô khốc.
- Thím Hai, bác nấu chén canh gừng rồi đem lên cho Tiểu San dùng cháu với.
- Dạ, thiếu gia.
Mà ở trên phòng, Nguyệt San San vào thẳng phòng tắm, cô ngăm mình trong nước cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhắm hai mắt lại nhưng lại ngủ quên, cho đến khi nước lạnh Nguyệt San San mới bước ra khỏi bồn tắm. Trên người mặc áo choàng tắm màu hồng, lúc ra tới nơi thì thấy Thím Hai ở đó
- Tiểu thư, thiếu gia bảo tôi nấu canh gừng cho người.
- Dạ, bác để đó lát cháu uống.
- Vâng.
Nói xong, Thím Hai để bát canh gừng xuống rồi xoay người ra ngoài. Đợi cánh cửa phòng đóng lại, hai hàng nước mắt như châu ngọc rơi xuống gò má ửng hồng vì mới tắm xong.
- Nguyệt San San, mày nhất định sẽ quên được.
=•=•=•=•=•=•=•=•=ta là dải ngân hà phân cách, sáng hôm sau =•=•=•=•=•=•=•=
Biệt thự Lôi Viên
Nhược Hy tỉnh dậy thì đã là chín giờ sáng, Lôi Lạc Dương chắc hẳn đã đi làm. Cô bước xuống giường đi vào làm vệ sinh cá nhân, sau mười lăm phút bước ra với chiếc đầm trắng dài tới mắc cá. Má Trịnh thấy Nhược Hy xuống liền sai người dọn bữa sáng, dạo này Nhược Hy cảm thấy mệt mỏi vô cùng vì cô học võ mà. Sắp mệt chết cô rồi....
Nhược Hy bỏ miếng trứng vào miệng ăn rồi hỏi Má Trịnh
- Lạc Dương đã ăn sáng chưa ạ?
- Dạ, thưa thiếu phu nhân...thiếu gia ăn sáng rồi mới đi làm. Má Trịnh nở nụ cười hiền từ nói, Nhược Hy chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăm bữa sáng của mình.
Lôi Lạc Dương ở tầng cao nhất ở tập đoàn, đang chăm chú viết viết vẽ vẽ gì đó. Thỉnh thoảng còn nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc.
"Cốc...cốc...cốc"
- Vào đi. Lôi Lạc Dương lạnh lùng nói, sau lời nói của anh cánh cửa phòng được bật mở. Bước vào là trợ lý thư ký của Lôi Lạc Dương, cô ta bước đến cúi chào anh sau đó dịu dàng nói
- Tổng tài, tổng giám đốc Mộc đã đến.
- Cho vào. Lôi Lạc Dương vẫn không ngước lên, đầu vẫn thủy chung với bản vẽ anh vừa mới vẽ xong. Lý Mỹ Nhu thấy Lôi Lạc Dương không ngước lên vẻ mặt có chút buồn, cô đã thích anh từ lúc bước vào tập đoàn. Nhưng Lý Mỹ Nhu biết, tổng tài khoomg gần nữ sắc nên chỉ có thể chôn giấu tình cảm và đứng ở xa nhìn anh. Lý Mỹ Nhu ra gọi Mộc Kha vào rồi đi pha hai ly cà phê.
- Tìm mình có việc gì? Mộc Kha nới lỏng cà vạt thả mình lười biếng ngã về sofa.
- Đem cái này đến cho Hạo dùm mình, nói với cậu ta trong vòng hai ngày không xong tôi lập tức sang bằng cả Tập đoàn của cậu ta.
- Khụ khụ...cậu làm gì mà đoe dọa như vậy chứ? Mộc Kha miệng thì nói nhưng tay vẫn cầm lấy bản vẽ Lôi Lạc Dương đưa.
- Mình không đùa.
Mộc Kha nhìn vào bản vẽ mà há mồm trợn mắt, người như Mộc Kha mà cũng có ngày nói lắp
- Đây, đây là....
Lôi Lạc Dương không đợi Mộc Kha nói hết câu thì gật đầu.
- Cậu nghiêm túc?! Mộc Kha nghi hoặc hỏi
- Đúng.
- Vậy mình đi liền. Nói xong Mộc Kha đứng dậy cầm theo bản vẽ đi đến Tập đoàn Queen, đúng lúc gặp Lý Mỹ Nhu bưng cà phê vào nhưng anh cũng không để ý.
- Tổng tài, cà phê của ngài.
- Ừ. Lôi Lạc Dương lạnh nhạt ừ một tiếng rồi không nói thêm gì, cúi đầu xuống tiếp tục làm công việc gian dở. Lý Mỹ Nhu là người thất thời nên nhanh chóng rời khỏi.
Tập đoàn Queen
Ở tầng 60 của tập đoàn nghe thấy tiếng hét lớn của người nào đó. Nguyệt Hạo bốc hỏa khí nhìn chằm chằm Mộc Kha.
- Cái gì chứ? Làm chiếc nhẫn này trong vòng hai ngày? Nếu không Dương sẽ sang bằng tập đoàn của tôi? Được, được lắm, cậu ta dám?
- Chi bằng ở đó làm nhàm thì mau cho người làm đi. Mộc Kha nhàn nhạt ngã người ra sofa, đúng lúc cửa phòng bật mở
- ANH LÀM CÁI QUÁI GÌ MÀ HÉT LÊN VẬY HẢ?! Nguyệt San San hét lớn, không để ý có người trong phòng nói tiếp
- Phòng cách âm mà cũng nghe được lời anh đó.
Nói xong, Nguyệt San San giật lấy bản vẽ trên tay của Nguyệt Hạo. Lúc xem hai mắt cô sáng rực, chiếc nhẫn thật đẹp. Không biết ai thiết kế, mặc chiếc nhẫn theo bản vẽ sẽ đính viên ruby màu hồng với số lượng có hạn, còn hình vương niệm sẽ được gắng những viên kim cương nhỏ?
- Hai ngày? Em sẽ làm xong. Nguyệt San San sau khi nhìn xong bản vẽ mở miệng chắc chắn nói
- Sao? Mộc Kha cùng Nguyệt Hạo ngạc nhiên với câu nói của cô, lúc này Nguyệt San San mới biết trong phòng có người. Quay lại thì nhận được ánh mắt của Mộc Kha, Nguyệt San San hoảng sợ, cố gắng kìm nén cảm xúc.
"Tại sao lúc cô định quên anh thì anh lại xuất hiện?"
Mộc Kha có thể cảm nhận được Nguyệt San San đang né tránh mình, nhưng tại sao? Không tìm ra đáp án, Mộc Kha liền nhăn mày tỏ ra khó chịu. Cô...ghét anh vậy sao?
- Em gái, em không nói chơi?
- Đúng, cứ ở đây mà chờ tin.
Nguyệt San San liền bước đi, nếu ở lại đây thêm giây phút nào nữa, nước mắt cô sẽ rơi xuống mất. Mộc Kha cũng đứng dậy, bước ra ngoài đuổi theo Nguyệt San San.
- San San, cô đứng lại...anh có chuyện cần hỏi.
- Chuyện gì? lạnh lùng
- Tại sao lại né tránh anh? Tại sao anh gọi cho em không được?
- Tôi không có, với lại mấy hôm nay tôi không mở máy điện thoại. vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói có hơi run, anh điện cô? Nhưng để làm gì?!
- Tôi còn có việc, phải đi. Nguyệt San San bước đi, nhưng chưa đến bước thứ ba thì Mộc Kha giữ tay cô lại
- Sao lại né tránh anh?
- Sao tôi phải làm vậy? Né tránh anh tôi được ích lợi gì? Vả lại...anh không là gì của tôi cả, bây giờ anh quan tâm tôi sao không bỏ thời gian mà đo theo bạn gái?
- Bạn gái? Mộc Kha khó hiểu nhìn Nguyệt San San
- Anh định giả ngu? Không phải hôm trước còn ôm hôn trước cửa khách sạn?
Mộc Kha con ngươi híp lại một đường thẳng, cái này có tính là ghen không?