Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 7

Edit: Coco

Ân Thất bị kinh ngạc một chút.

Cậu hoàn toàn không nghĩ tới thế mà Cao Đại và Cao Thư lại là anh em.

"Cái này có gì mà ngạc nhiên đâu," Cao Đại nói giọng nhàn nhạt, sau đó không biết nghĩ gì, cảm khái vài câu, "Tôi từ nhỏ đến lớn ở nước ngoài, rất lâu rồi không nhìn thấy em ấy."

"Cô ấy rất ổn." Ít nhất lần trước thoạt nhìn khá ổn.

Cũng không biết có phải do nghe chuyện của Cao Đại khiến Ân Thất nghĩ đến bản thân mình bị xuyên đến tinh tế, cậu nhớ đến người nhà chân chính của mình.

Sau khi trò chuyện, đoàn người đã về tới cổng bệnh viện.

Cánh cửa lớn tăm tối như cái miệng lớn mở ra bên trong tối đen như mực, Lưu Anh Tuấn vừa thấy cảnh tượng này của bệnh viện, tria tim hẫng mất một nhịp.

George bật đèn sáng đi phía trước, Y Nhĩ và Lưu Anh Tuấn đi ở giữa mà Ân Thất và Cao Đại còn lại đi phía cuối của đội ngũ, mấy người cẩn thận quay lại phòng xét nghiệm máu lúc nãy.

Tiến vào trong phòng xét nghiệm máu, Lưu Anh Tuấn ngay lập tức đóng cửa phòng lại cứ như sợ bên ngoài sẽ có một cái đồ vật gì đó rất dọa người.

"Anh Triệu Tứ, anh cẩn thận tìm thứ anh muốn, em đứng đây canh cho anh." Lưu Anh Tuấn canh giữ ở cửa, chuẩn bị tốt sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Nói đến sức chiến đấu của Lưu Anh Tuấn, Ân Thất sợ hộ quái vật kia vừa tiến vào đã bị xẻng sắt trong tay cậu chàng kia xúc loạn cho mấy cái.

"Cậu vừa nói trong phòng xét nghiệm máu có manh mối sao?" Y Nhĩ nhìn Ân Thất tò mò.

Mấy người còn lại cũng bị lời Y Nhĩ nói hấp dẫn, nhìn Ân Thất, "Cậu phát hiện ra cái gì sao?"

Ân Thất đi đến phía trước bàn lấy mẫu máu, chỉ vào một ống nghiệm trong đó, "Mọi người xem tên viết bên trên đi."

"Tên?" George nghiêng người lên trước, dường như không thấy cái gì, "Mạn Lệ tên này làm sao vậy?"

"Cái tên trong nhật ký." Cao Đại đứng phía sau đột nhiên phát ra tiếng.

"Tôi nhớ ra rồi, là ở bên trong cuốn nhật ký tìm thấy trong thôn đây mà." Y Nhĩ mở to đôi mắt, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt trở nên có chút hoảng sợ, "Đây có phải là một bệnh nhận bị nhiễm bệnh?"

Đối với cảm lạnh, phát sốt thông thường cũng có thể là căn bệnh quái lại kia, Ân Thất cũng không có cách nào chắc chắn được.

Mẫu máu trong phòng xét nghiệm chỉ có thể cho biết có thể trong đó có mẫu máu của người nhiễm bệnh, ngoại trừ cái này cũng không có manh mối khác, Ân Thất suy nghĩ trong chốc lát vẫn cảm thấy nên đi đến nơi khác trong bệnh viện nhìn xem sao.

"Chung ta đi đến nơi khác nhìn xem sao, xem xem có manh mối gì không."

Rời khỏi phòng xét nghiệm máu, đoàn người tiếp tục lần mò về phía trước.

Lục tục xem xét mấy căn phòng sau đấy, Ân Thất nhìn thấy trong góc có một tấm biển, cầm đèn pin chiếu lên trên tấm biển một chút.

Trên tấm biển hình chữ nhật có vẽ một cái mũi tên, bên cạnh mũi tên là một người que mặc váy nhỏ.

Quá rõ ràng rồi, bọn họ đã đi tới phía nhà vệ sinh, lại còn là nhà vệ sinh nữ.

Ân Thất đi lên trước ghé vào phía cửa, dán đầu ở trên cửa.

"Cậu đang làm cái gì." George không nhìn rõ hành động của Ân Thất.

Sau khi xác nhận bên trong không có bất kì âm thanh gì, lúc này Ân Thất mới mở cửa, xoay người nói với Cao Đại đứng phía sau: "Chúng ta đi vào thôi"

Nói xong quay đầu nhìn phía mấy người George "Mọi người đứng ở bên ngoài cánh cửa, có chuyện gì gọi chúng tôi."

"Đi vào đi!" Đối với tần suất xuất hiện cái gì đó trong nhà vệ sinh ở bên trong phim kinh dị, George ước gì mình không phải đi vào.

Ân Thất đi vào đầu tiên là dùng đèn pin chiếu hết nhà vệ sinh nữ một lượt.

Ánh sáng đèn sợi đốt làm cậu nhìn rõ cánh cửa lật úp cùng với một ít mạng nhện bên trên tường.

Lá gan của Cao Đại rất lớn, đầu tiên nhìn buồng vệ sinh một chút, sau đó lắc đầu với Ân Thất đang đứng trước bồn rửa mặt.

Xem ra không có phát hiện cái gì, Ân Thất trở lại phía bên này, bồn rửa mặt làm bằng xi măng đã lâu không có nước, không biết có phải do tò mò hay cai gì, Ân Thất duỗi tay vặn vòi trên đó.

"Anh?" Cao Đại dường như không nghĩ tới hành động của Ân Thất, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Thoạt đầu im lặng trong vài giây, nháy mắt tiếp theo, một tiếng vang thanh thúy phát ra từ bồn rửa tay.

Một chiếc chìa khóa bằng đồng rơi từ vòi nước ra.

Cái này ngay cả Ân Thất cũng không thể tưởng tượng được.

Ân Thất không dám cầm nó trực tiếp bằng tay, móc từ túi ra một đôi gang tay, sau khi mang lên cậu mới đem chìa khóa trong bồn rửa tay cầm lên.

"Làm sao anh nó biết ở đây?" Cao Đại có chút bối rối.

"Hãy thử vận may của bạn, biết đâu bạn là người may mắn." Ân Thất không thể nghĩ ra điều gì thuyết phục hơn cái này.

Cao Đại: "......"

Cũng không biết là chìa khóa ở chỗ nào, Ân Thất đánh giá chìa khóa trong tay.

【 chúc mừng người chơi, phát hiện chìa khóa "văn phòng bác sĩ". 】

Âm thành trò chơi nhắc nhở truyền tới từ trong đầu.

Văn phòng của bác sĩ! Thật tốt qua, điều đó có nghĩa là họ có thể đi đến văn phòng xem có thể tìm thấy cái gì không.

Hệ thống báo với toàn bộ người chơi trong trò chơi, tự nhiên những người bên ngoài cũng biết Ân Thất bên trong đã tìm được cái gì.

Tìm được chìa khóa, đây là dấu hiệu tốt, Lưu Anh Tuấn ghé người vào lan can trong lòng rạo rực, nhìn tùy ý cho đến khi cậu thấy phía đối diện có đồ vật nào đó.

Lập tức vọt vào WC tìm Ân Thất.

"Hai người mau ra đây đi!" Lưu Anh Tuấn đứng ở cửa, nói với hai người bên trong.

Lưu Anh Tuấn bộ dạng hoảng loạn, làm Ân Thất lập tức trở nên khẩn trương.

"Có chuyện gì?" Ân Thất lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, đi theo Cao Đại ra ngoài.

Ngoài cửa George và Y Nhĩ hiển nhiên cũng không biết Lưu Anh Tuấn đã nhìn thấy gì, hai người ngơ ngác đứng ở cửa.

"Anh Triệu Tứ, anh xem đó là cái gì?" Lưu Anh Tuấn kéo Ân Thất liền đi đến hành lang, chỉ vào thứ gì đó bên tòa nhà đối diện bệnh viện.

Ân Thất nhìn theo hướng mà Lưu Anh Tuấn chỉ, nhìn thấy đồ vật bên kia sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.

Ở đối diện bệnh viện, Ân Thất nhìn thấy trong một đèn lồng nhỏ treo trong một tầng lầu, ánh sáng màu vàng rực rỡ lóe lên rồi biến mất, mà đèn lồng lúc này chầm chậm tiến về phía trước.

"Đó là...... Người sao?" Y Nhĩ lúc này cũng thấy được đồ vật kia, cô sợ tới mức không nói lên lời.

George nuốt một nước bọt, "Người chơi đã đến đông đủ."

Lời này nhắc nhở Y Nhĩ, đồ vật ở đối diện hiển nhiên đang trong bệnh viện.

Y Nhĩ móc từ trong túi ra một thẻ bài, thêm vào tinh thần lực sau đó một chiếc kính viễn vọng nhỏ xuất hiện trong tay cô ấy. Cô cầm kính viễn vọng run run đặt trươc mắt, nhìn đồ vật ở phía bên kia.

"Không...... Không thấy người."

Không thấy được người? Lời này hiển nhiên khiến Lưu Anh Tuấn bên cạnh bị dọa sợ không nhẹ, "Cô nói cái gì đó?"

"Không tin anh xem." Y Nhĩ đưa kính tới trước mặt Lưu Anh Tuấn.

"Tôi......" Lưu Anh Tuấn sợ nhìn đến cái gì khiến hắn gặp ác mộng, kính vừa đến tay hắn liền đưa cho Ân Thất, "Anh Triệu Tứ, anh xem đi!"

Ân Thất: "......"

Đêm hôm xem cậu cũng sợ gặp ác mộng mà.

Nhận lấy chiếc kính, Ân Thất hít sâu một hơi sau đó cầm lên dùng kính nhìn sang phía bên đối diện xem.

Có thêm kính viễn vọng, Ân Thất nhìn đồ vật phía đối diện rất rõ ràng.

Nó cũng không phải là đèn lồng mà là một ngọn đèn dầu được thắp sáng, không biết làm thế nào mà ngọn lửa trong chiếc đèn dầu có thể tắt rồi lại bật, lặp đi lặp lại.

Mà phần đỉnh của chiếc đèn được cố định bằng một vòng tròn trong đó có một thanh gỗ thẳng từ dưới lên trên.

Ân Thất nhìn lại phía dưới thanh gỗ có một bàn tay màu trắng, có thể nhìn thấy lờ mờ gân tay màu xanh lá.

"Tôi đã nói không có người mà, đúng không?" Y Nhĩ nhìn Ân Thất, như để chứng minh cái gì với Lưu Anh Tuấn.

"Không." Ân Thất buông kính xuống đưa cho Cao Đại, ý bảo hắn nhìn một cái xem.

"Cũng không hẳn là không có người," Ân Thất suy tư một chút, "Chi bằng nói rằng có người đi theo kiểu ngồi xổm."

Lời nói của Ân Thất còn ghê người hơn Y Nhĩ.

"Ngồi xổm?" George không hiểu lắm sao người ta lại vừa ngồi xổm vừa đi.

"Có khả năng là trẻ con không?" Cao Đại nhìn đồ vật đối diện nói.

"Nói thế nào thì so với chiều cao của một đứa trẻ thì bức tường bên kia 1 mét thì ít nhất cũng có thể nhìn thấy đầu."

Nhưng người bình thường vừa ngồi xổm vừa đi sẽ không đi được xa, đi nhiều sẽ mệt, "Vậy chỉ có một khả năng." Ân Thất nhìn Cao Đại.

"Người đó là một người tàn tật."

Cao Đại có chút sửng sốt.