(Quái đàm: có thể hiểu là nói về những câu chuyện ma quái kỳ lạ)
Ân Thất nhìn rõ ràng ông lão lừa một bữa cơm từ lúc bắt đầu cho đến tận khi đã ăn uống no nê. Cả nhóm người từng người một được mời đến căn phòng cho khách để nghỉ ngơi. Thời điểm Ân Thất chuẩn bị đi vào một căn phòng để nghỉ ngơi.
"Con rể à ~" Ông lão giữ chặt Ân Thất lại một chỗ, sau đó có hơi ngượng ngùng nhìn về phía câu. Khi câu còn đang nghĩ chắc ông tìm cậu để nói chuyện gì đó.
"Chúng ta ngủ cùng một phòng đi."
Nói xong còn không đợi Ân Thất trả lời lại, đã liền lôi cậu kéo vào phòng.
Ân Thất nhìn chiếc giường duy nhất bên trong phòng, cậu thật sự khá ngại ngủ cùng ông lão trên cùng một cái giường. Ngay khi Ân Thất chuẩn bị nói chuyện với ông lão một chút.
"Con rể à ~" Ông lão ngồi trên giường, sau đó không biết nghĩ đến việc gì, ông có hơi thẹn thùng nhìn Ân Thất, "Bác ngủ không được ngoan cho lắm, nếu không thì......"
"Nếu không thì, con hãy ngủ bên dưới đất nhé." Ông lão mỉm cười tủm tỉm nhìn Ân Thất.
Ân Thất: "......"
Sau đó Ân Thất ôm một tấm chăn trải lên mặt đất để làm thành giường, cậu đã trải chăn gọn gàng, chuẩn bị cả gối đầu sẵn sàng để đi ngủ rồi quay người vào bên trong bức vách.
Không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu, Ân Thất nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Con rể ơi," Ông lão nghiêng người, ngẩng đầu lên, nhìn Ân Thất cực kỳ tò mò hóng chuyện, "Con với thằng nhãi ranh đáng ghét kia thế nào rồi?"
Ân Thất chớp chớp mắt, "Bác đoán xem ạ."
"Vậy có phải hai người....hay không......" Ông lão nói đến đây tạm ngừng một chút, sai đó dùng ánh mắt như đang đánh giá nhìn Ân Thất từ đầu cho tới cuối một lần.
"Hai đứa đã làm chuyện ấy ấy rồi hả?"
Vừa nghe thấy câu hỏi của ông lão, Ân Thất có hơi ngượng ngùng đỏ hết cả mặt lên, sau đó kéo chăn lên trên che hết mặt lại.
Ông lão vừa nhìn thấy hành động của Ân Thất, dường như đã ngộ ra điều gì đó gật gật đầu, "Con dâu à ~"
Thời điểm nghe thấy xưng hô được sửa đổi này, Ân Thất lập tức kéo chăn ra để có thể nhìn được, cậu nhìn về phía người cách đó không xa, "Con là công! Con là công! Con là công!"
Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Sau đó Ân Thất lại kéo chăn lên trên, xoay người qua chỗ khác, như là từ chối nói chuyện phiếm cùng với người nào đó.
Một đêm cứ lặng lẽ trôi qua như vậy.
Vào lúc Ân Thất đang chậm rãi mở mắt, tầm nhìn phía trước đang mông lung. Đột nhiên cậu bị một gương mặt tràn đầy nếp nhăn phóng to trước mắt làm cho hoảng sợ.
"Con rể à, con tỉnh rồi!" Vẻ mặt của ông lão cợt nhả.
Ân Thất thức dậy từ trong chăn đệm, mặc quần áo một cách nghiêm túc.
Sau khi hai người đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, ra khỏi căn phòng. Vừa ra đến cửa phòng Ân Thất nhìn thấy những người chơi khác cũng lục tục ra khỏi phòng họ.
Khi thấy Lưu Anh Tuấn và Chu Dịch ra khỏi phòng cùng nhau, hốc mắt của Lưu Anh Tuấn vẫn còn hơi hồng hồng. Hơn nữa ngoại trừ cái này ra, trên cổ câu ra còn quấn một cái khăn quàng cổ, Ân Thất đã từng nhìn thấy cái khăn quàng cổ màu cà phê này rồi, ngày hôm qua nó còn ở trên cổ Chu Dịch mà.
Chu Dịch kéo Lưu Anh Tuấn hai người người trước người sau đi qua hướng bên này, trong lúc lơ đãng, dường như Ân Thất đã thấy được trên cổ Lưu Anh Tuấn, bên dưới cái khăn quàng cổ đấy hình như có một vài dấu hôn.
"Lưu......" Ân Thất thấy dáng vẻ của Lưu Anh Tuấn có vẻ hơi ấm ức tủi thân, vốn định bước tới hỏi thăm một chút, không ngờ cậu còn chưa đi ra nổi một bước, đã bị kéo tay lại.
"Đại đồ đệ à, chuyện nhà của vợ chồng người ta, để cho bọn họ tự giải quyết với nhau đi." Ông lão nhỏ giọng nói bên tai Ân Thất một câu.
Chuyện của hai vợ chồng? Đầu tiên Ân Thất có hơi kinh ngạc một chút, sau đó trong đầu hiện lên một vài hình ảnh.
Không kể đến việc lầ nào Lưu Anh Tuấn đi đến tiệm đồ nướng Chu Dịch đều nướng nhiều thêm cho cậu ta, còn pha trà lạnh cho cậu ta nữa......
Một ít việc thế này, rốt cuộc Ân Thất cũng hiểu là không đúng ở chỗ nào rồi.
Có vẻ như George không ngủ đủ, nên dựa vào một bên ngáp một cái, sau đó xoay người nhìn Ân Thất phía bên này, "Chờ chút nữa chúng ta phải làm gì đây?"
Hình như đến giờ George vẫn chưa lựa chọn nghề nghệp cho mình, anh ta có vẻ như khá thích chơi đi theo mọi người, ở thời điểm thích hợp còn giúp đội làm một vài việc cần vũ lực, cho nên George cũng khá hòa nhập vui vẻ với mọi người trong trò chơi.
"Trước hết chúng ta cứ từ từ đã." Y Nhĩ đi ra từ trong phòng, ngay sau đó, tmn cũng đi ra từ một căn phòng khác, nhìn thấy mọi người còn cùng mọi người chào hỏi qua.
Đúng lúc Ân Thất đang tính đi điều tra những việc liên quan đến sự việc xảy ra trong trấn một chút. Đột nhiên ở đại sảnh của nhà trọ truyền tới âm thanh, Ân Thất giống như là bị nó hấp dẫn, đi xuống dưới lầu nhìn qua xem.
"Hôm qua chỗ các người có xảy ra việc gì không?" Một ông già đứng bên cạnh nhìn chủ nhà trọ nói.
"Hôm qua quả là yên bình." Chủ nhà trọ đó không biết nghĩ đến việc gì, sau đó nở nụ cười, "Hôm qua chỗ chúng ta mời được một vị cao nhân đắc đạo tới."
Lời này được thốt ra, ngay cả ông lão già cũng có hơi không tin lắm.
"Cao nhân đắc đạo nào cơ?"
"Ông không biết rồi chính ra ngày hôm qua, không hề nghe thấy tiếng nữ quỷ kia gõ cửa chút nào luôn!" Trong lòng của chủ nhà trọ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu ngày hôm qua không gặp được cao nhân, nửa đêm thể nào cũng sẽ nghe được âm thanh gõ cửa của nữ quỷ kia.
Ân Thất đứng ở phía trên, cẩn thận nghe ngóng, hình như người bên phía dưới có nhắc đến việc nữ quỷ gì đó.
"Bọn họ đang nói cái gì vậy?" Lưu Anh Tuấn đi tới bên cạnh Ân Thất, từ lúc ban đầu cậu ta đã chú ý đến Ân Thất vẫn luôn để ý ở phía bên dưới rồi.
Ân Thất nghe thấy tiếng nói, quay lại nhìn Lưu Anh Tuấn, "Hình như đang nói về việc nữ quỷ trong trấn này!"
"Nữ quỷ?" Lưu Anh Tuấn kinh ngạc thốt lên một tiếng, cậu có hình như không thể tin được che miệng lại, "Trò chơi lần này ngoại trừ Boss mặc đồ đỏ ra còn có cả nữ quỷ sao?"
Đây cũng là điều mà Ân Thất không nghĩ tới, hiện tại cậu không ngừng có cảm giác như là trong trò chơi này có điều gì mờ ám.
Ở thời điểm Ân Thất đang suy nghĩ về sự việc trong trò chơi, đột nhiên Lưu Anh Tuấn kéo cậu vào trong một góc nhỏ, rồi thần thần bí bí có vẻ có chuyện muốn nói với cậu.
"Ân Thất, anh...... Chuyện là......" Gương mặt Lưu Anh Tuấn có hơi đỏ ửng lên, cậu chàng không biết nên mở miệng nói cùng với Ân Thất như thế nào, "Chuyện là, anh với người nọ ở chung như thế nào vậy?"
Ân Thất giương mắt nhìn cậu ra, sau đó Lưu Anh Tuấn kéo khăn quàng cổ ra một chút, quả nhiên trên cổ có một vài dấu hôn.
"Chuyện là Chu Dịch ý, anh ta...... anh ta hôn em!"
"Vậy thì em có cảm giác như thế nào?" Ân Thất trực tiếp hỏi.
Cảm giác? Nhất thời Lưu Anh Tuấn cũng không biết rõ lúc ấy mình đã nghĩ gì, "Em không biết......"
"Vậy em ghét như thế à?" Ân Thất hỏi tiếp.
Lưu Anh Tuấn duỗi tay kéo khăn quàng cổ kia một chút, cậu ta lại nghĩ đến hình ảnh ở cùng với Chu Dịch tối hôm qua.
Tối hôm qua cũng không biết làm như thế nào mà Lưu Anh Tuấn không cẩn thận bị vướng ngã lên trên giường. Lại còn té ngã vào trong lồng ng/ực của Chu Dịch, thế là không khí trong phòng đột nhiên trở nên kỳ quái.
Cậu ta nhìn Chu Dịch, đối phương cũng nhìn lại cậu ta, khi đó Lưu Anh Tuấn suýt chút nữa đắm chìm vào đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy kia của Chu Dịch. Cậu chàng mới phản ứng lại được, chuẩn bị đứng dậy, không ngờ lại bị Chu Dịch kéo trở lại.
"Em không cảm thấy chán ghét gì cả......" Có vẻ như Lưu Anh Tuấn đã nghĩ tới cái gì.
"Vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi!" Ân Thất trả lời lại.
Lưu Anh Tuấn với Ân Thất nói nhỏ với nhau xong trở về chỗ cũng với mọi người. Hình như ông lão từ lúc Ân Thất vừa mới bị kéo đi, mắt vẫn cứ nhìn vào hướng bên cạnh không biết rằng đang xem cái gì.
"Hẳn là trong trấn này đã xảy ra sự việc gì đó, vậy nên chúng ta để lại một vài người hỏi thăm trong nhà trọ này một chút. Số còn lại thì đi ra bên ngoài hỏi những người khác xem như thế nào, không chừng còn có thể biết một vài sự việc khác." Ân Thất đề xuất với bọn họ.
Ân Thất vừa mới đưa ra phương án này, Lưu Anh Tuấn đã vội vàng hừng hực tiến lên phía trước một bước, "Thể để em với Chu Dịch đi ra ngoài hỏi thăm cho." Nói xong cũng không đợi Ân Thất đáp lại liền kéo Chu Dịch đi ra bên ngoài.
Chu Dịch bị Lưu Anh Tuấn kéo đi lảo đảo bước theo sau mặt không một chút biểu cảm đi ra bên ngoài.
"Vậy thì để chị xuống bên dưới hỏi thăm một chút nhé?" Y Nhĩ cũng đi ra ngài.
"Để tôi đi cùng với chị đi" Tất Mộc Nhĩ nói với Y Nhĩ.
Nếu đã quyết định như vậy thì hai người cũng đi xuống bên dưới lầu, đi tới bên cạnh ông chủ của nhà trọ.
"Ông chủ à, mọi người nói chuyện nữ quỷ là ra sao vậy?" Y Nhĩ nhìn ông chủ của nhà trọ đó.
Ông chủ nhà trọ quay đầu nhìn lại, phát hiện là những người đi theo sau cao nhân ngày hôm qua. Chắc chắn đó là học trò của cao nhân kia rồi, lời nói đó giống như tra khảo vậy.
"Chuyện là trong trấn này không biết bắt đầu từ khi nào, xuất hiện một chuyện là!" Ông chủ kia nói đến vậy không biết nhớ tới điều gì kh.ủng bố khiến cho người ta sợ hãi hay gì mà khuôn mặt trở nên có chút đáng sợ, "Cứ đến nửa đêm, sẽ có một người phụ nữ đến trước cửa nhà của mọi người gõ cửa."
"Gõ cửa?" Tất Mộc Nhĩ cảm thấy có hơi kỳ lạ.
"Còn không phải vậy sao, lúc vừa mới bắt đầu còn có người tưởng là khách đến trọ, nên đã mở cửa cho cô gái đấy, không mở còn tốt, chứ......"
Ân Thất cùng mọi người cũng theo xuống dưới, vừa vặn nghe thấy ông chủ nhà trọ nói tới đây.
"Vậy thì mở cửa rồi thì sẽ như thế nào?" Daphne cũng rất hiếu kỳ.
"Thì tất nhiên là bị nữ quỷ kia ăn tươi nuốt sống chứ sao!" Ông chủ vừa nói còn vừa khoa tay múa chân là hành động, sợ rằng nói không sinh động, dường như trong trấn thực sự có thứ đáng sợ như vật thật.
Sau khi mọi người nghe ông chủ kể chuyện xong, không bao lâu sau, Lưu Anh Tuấn và Chu Dịch trở lại cùng với nhau, hai người vừa mới vào cửa, mọi người lập tức nhìn theo.
"Hai người có tìm hiểu được cái gì không?" Ân Thất hỏi hai người kia.
Sau khi Lưu Anh Tuấn bước vào, biểu cảm trở nên nghiêm trọng, "Em nói cho mọi người nghe, ngày hôm nay em nghe được nguyên nhân khiến các cửa hàng đều đóng cửa."
Nói đến việc các cửa hàng đóng cửa, lúc này Ân Thất mới nhớ đến, lúc mà bọn họ vừa mới được đưa vào trong trò chơi. Lúc đấy phải đi tìm phòng trọ, nhưng mà các phòng trọ đó đều đóng cửa không đón khách từ sớm rồi, trừ nhà này ra, hơn nữa còn không nói chuyện với người ở bên ngoài.
"Một người bán nến trong trấn nói rằng, ở trấn này cứ tới 6 giờ là các sạp hàng đóng quán, các nhà trọ cũng đóng cửa không tiếp khách," Lưu Anh Tuấn nói xong nhìn về Chu Dịch đứng ở bên cạnh.
Chu Dịch nhẹ giọng khụ một tiếng, sau đó nói tiếp lời của Lưu Anh Tuấn, "Nếu muộn hơn thì nữ quỷ kia bắt đầu ra ngoài du đãng."
Lại là nữ quỷ? Ân Thất có hơi nghi ngờ, cho đến tận bây giờ chuyện về Boss mặc đồ đỏ thật ra chưa từng được nhắc đến một chút nào, ngược lại chuyện về nữ quỷ lại tương đối nhiều.
"Vậy ông đã từng gặp người mặc đồ đỏ chưa?" Ân Thất đột nhiên hỏi ông chủ nhà trọ kia.
Ông chủ nọ vừa nghe được câu hỏi của Ân Thất, hai mắt sáng lên giống như đã gặp được thần tiên vậy, "Thầy ơi, sao người có thể biết được nữ quỷ kia mặc đồ màu đỏ vậy ạ?"
"Quả thật không hổ là học trò của cao nhân!"
Ân Thất "......"
Không, không hề, cậu có biết đếch đâu, đây chỉ là trùng hợp mèo mù vớ phải cá rán thôi.
Boss mặc đồ màu đỏ, nữ quỷ kia cũng mặc đồ màu đỏ, manh mối lần này khiến Ân Thất có cảm giác có hơi rối loạn. Khi Ân Thất đang suy nghĩ bậy bạ, Daphne bên cạnh đột nhiên thốt ra một câu.