Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 18

Edit: Coco

Vì để tránh để bị kéo vào trò chơi một cách khó hiểu như lần trước, mấy ngày Ân Thất không dám ra khỏi cửa, chỉ chờ cho trò chơi bắt đầu.

Vào bữa sáng của một ngày nào đấy, Ân Thất đang ăn cháo, vừa mới cầm được cái muỗng thình lình trước mắt xuất thần, quả nhiên, chờ đến khi tầm mắt của cậu rõ ràng hơn cậu đã phát hiện ra mình bị đưa tới một nơi xa lạ.

【 Hoan nghênh người chơi đã vào trong trò chơi

Tên trò chơi: Người bạn đến từ hư vô

Tác giả: Vi phân và tích phân

Độ khó của trò chơi: Ba sao

Nhiệm vụ của trò chơi: Mời người chơi dùng những thân phận khác nhau, kết bạn cùng người bạn trên mạng 【 hàm số 】thành công bị giế.t ch.ết năm lần mà không bị người bạn trên mạng này phát hiện. 】

【 trò chơi chính thức bắt đầu, chúc bạn may mắn! 】

Âm thanh của game xuất hiện trong đầu Ân Thất.

Cậu phát hiện bản thân bị đưa đến bên trong một căn phòng chung cư hiện đại, giấy dán tường hoa mùa be, một cái bàn được kê bên cạnh giường, bên cạnh cái bàn là một cái giá sách.

Cấu trúc của căn phòng giống phần lớn các căn phòng của những người trẻ tuổi khác, mà bên ngoài cửa sổ có vẻ như có thể nghe thấy được âm thanh của xe cộ bên ngoài còn có cả vài âm thanh của người đi đường hét to......

Hình ảnh mô phỏng giống hệt như bên ngoài thế giới hiện thực, không khác gì nhau cả.

Ân Thất chuẩn bị mở cửa phòng đi ra bên ngoài, vừa mới chỉ mở cánh cửa phòng ra cậu lập tức nghe được tiếng của một người phụ nữ.

"Trách cái game dở hơi này, mỗi lần vào trò chơi không thông báo trước gì cả đã đưa bổn tiểu thư vào đây rồi!" Một người thiếu nữ ăn mặc hoa lệ, trang điểm cực kì tinh xảo cực kì tức giận nói.

Hình như cô ấy nghe được tiếng cửa mở, xoay người một cái thấy được Ân Thất đang mở cánh của ra.

"Anh cũng bị đưa đến vào trong đây sao?" Thiếu nữ nhìn Ân Thất hỏi.

"Ừm!" Ân Thất đóng cánh cửa lại, nhìn lại người thiếu nữ, trong lòng băn khoăn một điều.

Đây là tiểu khả ái của Cao Đại sao? Trong đầu Ân Thất hiện lên ba dấu chấm hỏi lớn.

Hai người còn chưa tiến vào được bao lâu, lại một cánh cửa nữa bị mở ra, nghe thấy âm thanh mở cửa, Ân Thất và người thiếu nữ bên cạnh nhìn về phía bên kia.

Lần này cánh cửa bên kia có hai người đi ra, một người trong đó tất nhiên là Lưu Anh Tuấn, mà lúc Ân Thất thấy được người phía sau Lưu Anh Tuấn cậu hơi kinh ngạc, cậu tưởng tượng thế nào cũng không thể nghĩ ra điều trước mắt, ông chủ tiệm đồ nướng cũng tới nơi này.

"Anh Triệu Tứ ~" Sau khi Lưu Anh Tuấn thấy được Ân Thất, kích động chạy tới bên cậu ngay cả người phía sau cũng mặc kệ.

"Trò chơi lần này phải nhờ anh rồi!" Lưu Anh Tuấn còn ôm lấy cánh tay của Ân Thất cọ cọ.

Ân Thất cũng không biết tại sao tự nhiên cậu lại cảm giác không khí lạnh cả người, khi thấy người đàn ông phía sau Lưu Anh Tuấn nhìn mình với ánh mắt cực kì không có thiện cảm, Ân Thất sợ tới mức rút cánh tay của mình tư trong lồng ng.ực Lưu Anh Tuấn ra.

"Sao hắn ta lại....." Ân Thất mịt mờ nhìn thoáng qua Lưu Anh Tuấn.

"Em cũng không biết đâu, lúc mà tiến vào, đã lập tức phát hiện...." Lưu Anh Tuấn nói tơi đây đột nhiên dừng lại, giọng nói trở nên ngập ngừng, không biết phải nói tiếp như thế nào.

Muốn nói đến việc này phải nói từ lúc mới vào, cậu chàng cũng không biết tại sao lại như vậy, vừa vào trò chơi, Lưu Anh Tuấn đã phát hiện bản thân đang nằm trên một cái giường, hơn nữa tư thế còn là đang bị người nào đó ôm vào lòng......

"Sau đó bọn em liền vào trò chơi cùng nhau." Lưu Anh Tuấn cũng không nói ra sự việc vừa rồi mỡi xảy ra.

Hiển nhiên người nào đó cũng là bị kéo vào trò chơi, Ân Thất suy nghĩ đơn giản một chút.

Sau đó cậu xoay người nhìn về người có giới tính nữ duy nhất ở đây, chẳng lẽ cô ấy chính là người mà Cao Đại đã nhờ mình? Ân Thất xác nhận một trút"ss ở trong lòng, thời điểm cậu chuẩn bị giới thiệu bản thân mình với thiếu nữ ấy.

"Anh trai nhỏ, thật xin lỗi, để anh phải đợi lâu!" Người phía sau đột nhiên phát ra tiếng, khiến chó Ân Thất không chuẩn bị gì hoảng sợ.

Ân Thất xoay người nhìn lại, đó là một mỹ nhân kiểu tri thức người cao khoảng 1m9, tóc người phụ nữ thật dài búi sang một bên, một bên để lại một ít tóc xoăn, mặc váy dài màu tím bên trên có cài một chiếc cài áo tinh xảo, ở bên trong còn viết một chữ "Cao" nho nhỏ.

Người trước mắt đột nhiên xuất hiện, đánh sâu vào thị giác của Ân Thất.

Nếu Cao Thư là thiếu nữ hoạt bát, Y Nhĩ là chị gái nhỏ nhà bên, thiếu nữ vừa rồi là đại tiểu thư sang chảnh, thì người phụ nữ trước mắt là một tiểu thư gia thế hiển hách đài các, tao nhã.

"Chị là Cao Đại...." Ân Thất hiển nhiên không nghĩ tới, bên ngoài của "mình là tiểu khả ái của Cao Đại" lại là một mỹ nhân như vậy.

"Cảm ơn sự quan tâm của bạn." Người phụ nữ nói chuyện cũng cực kỳ chú trọng phép xã giao, sau đó, cô ấy cẩn thận nhìn Ân Thất một chút, vừa lòng gật đầu.

Dáng vẻ này làm Ân Thất không hiểu cái gì cả, lập tức cậu cũng quên mất bản thân mình định nói cái gì.

"Mình là Cao Đại......" Người phụ nữ nói đến vậy dừng lại một chút, tiếp đó bước lên phía trước đến bên tai của Ân Thất, không biết nói cái gì.

Lưu Anh Tuấn nhìn thấy mặt Ân Thất đỏ bừng cả lên.

Bên này Ân Thất rõ ràng còn chưa phản ứng lạu những gì người phụ nữ kia đã nói, những gì người ấy vừa nói như một cú đánh lớn khiến trái tim cậu vẫn còn đang đập thình thịch rất mạnh.

"Chị là chị gái sao?"

"Mình là mẹ của Cao Đại......"

......

Nổ mạnh như sấm đánh vậy, Ân Thất lập tức trở nên căng thẳng.

"Đừng căng thẳng." Người phụ nữ ôn hòa cười cười, sau đó còn vỗ vỗ bả vai Ân Thất, "Nhờ con giúp đỡ cô trong trò chơi nha."

"Được thưa dì!" Ân Thất căng thẳng trả lời.

"Sao lại gọi là dì, gọi mẹ ~"

Ân Thất còn không hiểu tại sao lại như thế, cứ như vậy mà cậu đem chính mình bán đi rồi.

【 người chơi đã đến đông đủ, trò chơi bắt đầu 】

Âm thanh của game đột nhiên xuất hiện, sau khi Ân Thất đi ra, phát hiện trong đại sảnh có một cái máy tính.

Máy tính đã được mở lên, cũng tự động kết nối internet luôn, sau đó mở ra giao diện một cuộc trò chuyện.

Chỉ có một người bạn trong cuộc trò chuyện, ảnh đại diện vẫn còn đang sáng.

"Đây là?" Thiếu nữ trước tiên phát hiện ảnh đại diện trong cuộc trò chuyện y như đúc chân dung của Boss mà nhà sản xuất đã đưa ra, thiếu niên tóc vàng đáng yêu, mỉm cười thẹn thùng, khóe miệng còn có một núm đồng tiền hơi nông.

Đây hiển nhiên là mục tiêu nhiệm vụ trò chơi của bọn họ lần này.

"Tôi tên là Daphne." Thiếu nữ quên mất còn chưa giới thiệu bản thân mình.

"Triệu Tư!" Ân Thất vẫn cứ dùng cái tên này.

"Thật là một thiếu niên đáng yêu a..... Đáng tiếc lại là một kẻ xấu xa." Daphne nhìn người trên ảnh đại diện trong cuộc trò chuyện, không khỏ cảm khái nói.

"Nhiệm vụ vủa chúng ta là dùng những lý do khác nhau hẹn người ra ngoài, hơn nữa còn phải bị giết tới năm lần, còn không được để Boss nhận ra mình."

Chỉ là không hiểu vì sao, Ân Thất nhìn hai chữ "Hàm Số" này, trong lòng lại luôn có một vài suy nghĩ kỳ quái, lại là kí hiệu toán học......

【 Mời người chơi nhập tên vào cuộc trò chuyện lần này cùng "Hàm Số"......】

Đột nhiên trong máy tính nhảy ra một cái khung.

"Chúng ta ai tới đầu tiên?" Ân Thất nhìn những người đứng phía sau, liền phát hiện ra đặc thù của trò chơi.

"Em lên trước cho!" Lưu Anh Tuấn xung phong nhận việc.

Cậu chàng đi tới trước máy tính, gõ tên của chính mình vào trong khung, gaio diện trên máy tính nhảy lên, sau đó, cuộc trò chuyện mở ra.

"Chào bạn!" Đầu tiên Lưu Anh Tuấn gửi qua một câu chào hỏi, xong rồi lại cảm thấy rằng quan trọng là cần phải làm bầu không khí sinh động một chút, cậu lại gửi một nhãn dán "Hôm nay tôi vẫn đáng yêu như cũ (////)".

"Anh trai nhỏ, chào anh ~" Bên kia trả lời rất nhanh.

"Chẳng qua, anh trai nhỏ anh là ai vậy?"

Boss hiển nhiên không quen những người chơi như bọn họ, đám người phía sau cũng lộ vẻ lo lắng.

Chỉ thấy Lưu Anh Tuấn không hề có chút do dự nào, gõ mấy chữ trên bàn phím bạch bạch, tiếp tục nhấn enter gửi qua sang bên đấy.

"Tui là bạn tiểu học của bạn A Tuấn đây, bạn đã quên rùi sao?"

Ân Thất: "......"

"Ngại quá, mình chưa lưu ghi chú cho bạn." Bên kia trả lời lại rất nhanh.

Ân Thất vỗ vỗ vai của Lưu Anh Tuấn, ý bảo cậu chàng tiếp tục nói tiếp về đề tài này.

"Ngươi nhìn xem như thế nào đem hắn ước ra tới." Ân Thất nhìn đối diện lược hiện đáng yêu phong cách, chẳng qua, này phong cách sau lưng chỉ sợ là máu tươi đầm đìa.

"Em cứ xem như thế nào rồi hẹn hắn ta ra bên ngoài."

Nhìn bên ngoài tưởng đây đây là tiểu bạch thỏ, nhưng thật ra lại là một đóa hoa sẽ ăn thịt người.

Cậu đang định bảo Lưu Anh Tuấn dùng một phương pháp uyển chuyển một chút, không ngờ Lưu Anh Tuấn lại trực tiếp gửi lời mời sang đó luôn.

"Ra ngoài ăn cơm không?"

Câu hỏi thẳng thắng và ngắn gọn như vậy khiến Ân Thất hơi sửng sốt.

Chỉ chốc lát sau, cuộc trò chuyện trong màn hình nhảy lên một chút.

"Được thôi!"

Hoa ăn thịt người thật sự đã đáp ứng rồi? Ngay cả những người đứng phía sau cũng không dám quá tin tưởng, việc này cũng quá thuận lợi rồi á nha.....

【 người chơi Lưu Anh Tuấn đã hẹn thành công mục tiêu "Hàm Số", thuốc nước sống lại đã gửi tới tú của người chơi!" 】

Âm thanh của game vang lên từ đại não.

Kế tiếp, chờ tới khi Lưu Anh Tuấn bị Boss giết sau đó sống lại, lại làm nhiệm vụ lần thứ hai, hy vọng hắn có đủ vận may.

Nếu đã hẹn Boss tới, Ân Thất và những người chơi khác ở một chỗ bài trí, Lưu Anh Tuấn còn tự mình xuống bếp nấu vài món ăn, tiếp đón Boss.

【 mục tiêu "Hàm Số" đã ở dưới tầng! 】

Đột nhiên có thông báo khiến vài người có mặt giật nảy mình, Ân Thất nhanh chóng kéo tay người phụ nữ trốn vào trong phòng của chính mình, còn một số người khác cũng trốn vào trong phòng của bản thân họ

Sau khi Ân Thất vào phòng mơi phát hiện trong phòng của mình đột nhiên có thêm một màn hình, mà bên trong là hình ảnh Lưu Anh Tuấn đàn ở trong phòng khách.

Đây là làm người chơi có thể nhìn đến bên ngoài tình huống.

Chỉ thấy Lưu Anh Tuấn trong màn hình nghe được tiếng chuông cửa vang lên sau đó đi ra hướng cửa mở của ra, một thiếu niên có diện mạo cực kì đáng yêu xuất hiện trước mắt.

"Xin chào, lải nhải." Thiếu niên cực kì có lẽ phép.

Nhìn Lưu Anh Tuấn có vẻ cực kì quen thuộc bảo người vào nhà nhanh, tiếp đó, đưa người tới phía bàn ăn cơm, "Thời tiểu học, bồ còn chép bài cho tui á, bạn có nhớ khum?"

Vẻ mặt của thiếu niên sửng số, sau đó khôi phục nụ cười hoàn mỹ.

"Lại đây, nếm thử đồ ăn tui làm nè," Lưu Anh Tuấn nói còn gắp mấy miếng rau xanh cho thiếu niên, rồi lại rót ra một ly nước trái cây. "Nhiều năm không gặp như vậy, nhóc nhà cậu vẫn không thay đổi tí gì."

Nếu không phải Lưu Anh Tuấn thật sự không quen biết người nào đó, ngay cả Ân Thất cũng thiếu chút nữa sẽ tin.

Thiếu niên chỉ ăn đơn giản một chút sau khi ăn xong lại bị Lưu Anh Tuấn nhiệt tình mời mọc không có biện pháp, lại cầm đũa lên gắp mấy miếng rau xanh ăn một chút.

Nhìn qua bên ngoài không khí thật hòa thuận vui vẻ, nhưng lại không biết hai người nghĩ gì.

Lưu Anh Tuấn lại tiếp tục rót nước, gắp rau, bên ngoài nhìn có vẻ trò chuyện vui vẻ cùng thiếu niên, nhưng trong lòng thật ra muốn thiếu niên lừa bản thân mình đi ra ngoài sau đó chấm dứt chính mình, như vậy nhiệm vụ đêm đầu tiên của hắn lập tức thành công rồi.

Khi thiếu niên dùng chiếc đũa chuẩn bị đưa đồ ăn trong chén lên miệng, có một đồ vật nho nhỏ khiến động tác của hắn ngừng lại.

"Đồ ăn này có sâu?"

Thiếu niên dùng đũa gắp con sâu đen bé nhỏ trong đồ ăn kìa ra trước mặt cho Lưu Anh Tuấn.

Loại tình huống này, khiến những người ở trong phòng quan sát đều dừng ánh mắt lại.

Đầu tiên Lưu Anh Tuấn tạm dừng một giây, sau đó giống như là chẳng có chuyện gì to lớn cả, vẻ mặt cực kì tỉnh mà nhìn thiếu niên kia một cái.

"Không sao đâu, đồ ăn của tôi có phun thuốc trừ sâu rồi."

"Sâu bảo đảm khỏe mạnh!"

Thiếu niên: "......"

Ân Thất: "......"

Những người chơi đang theo dõi "......"

Cuối cùng Ân Thất nhìn thấy thiếu niên kia còn chưa ăn cơm xong đã trực tiếp bỏ đi.

"Ấy bạn học cũ, bạn còn chưa ăn cơm xong đâu......" Lưu Anh Tuấn đứng ở cửa gọi người.