Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 112: Sẽ không bỏ qua

Chính cô cũng cảm thấy cô càng ngày càng thay đổi, không giống mình khi xưa. Nhưng đây chung quy chẳng phải cũng là bởi cô quá yêu Hạ Minh Duệ sao?

Cô thật không cách nào buông bỏ anh được.

Nước mắt lại một lần nữa làm nhòe đôi mắt.

Lúc này Hạ Minh Duệ gõ một cái ở cửa sổ xe chỗ Lâm Thiển Y.

"Ngốc ở đó làm gì? Còn không mau xuống xe?"

"Ặc!"

Đối với chuyện mới xảy ra, Lâm Thiển Y cũng có chút bất mãn với cách hành xử của Hạ Minh Duệ, cho dù không yêu cũng không nên tuyệt tình như vậy. Anh hoàn toàn có thể nói uyển chuyển một chút, đằng này không phải là sát muối trên vết thương của người khác ư?

Cô cũng là phụ nữ, cũng từng yêu một người đàn ông, cũng vì vậy cô mới hiểu yêu càng sâu tổn thương càng nhiều. Chờ đợi trong vô vọng là chuyện đau khổ cỡ nào.

Cũng may chuyện này đã qua, cô thật hy vọng Cố Hiểu Kha có thể đi ra khỏi bóng ma của Hạ Minh Duệ.

Nếu người đàn ông này nói không yêu, như vậy anh thật sự không yêu.

Lâm Thiển Y xuống xe, có chút không đành lòng, không khỏi mở cửa xe phía Cố Hiểu Kha, dịu dàng nói.

"Hiểu Kha, nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì mai hãy nói!"

Cố Hiểu Kha lau nước mắt trên mặt, dùng sức trừng mắt nhìn, cho đến khi tin chắc rằng nước mắt sẽ không lần nữa trào ra mới xuống xe.

Lâm Thiển Y nháy mắt với Hạ Minh Duệ. Hạ Minh Duệ ngược lại cố ý làm bộ như không nhìn thấy, dẫn đầu đi tới thang máy.

Lâm Thiển Y trợn mắt nhìn Hạ Minh Duệ một cái, quay đầu lại khoác cánh tay Cố Hiểu Kha.

"Hiểu Kha, chúng tôi đưa cô về nghỉ ngơi trước nhé!"

Bọn họ mới vừa xuống máy bay nhất định rất mệt mỏi.

Lần này Cố Hiểu Kha không phản đối mà ngoan ngoãn để mặc cho Lâm Thiển Y kéo cô về nhà vốn của Hạ Minh Duệ.

Đợi đến khi cô thấy Cố Hiểu Kha vì đau thương mà khóc đến thiếp đi, mới vì cô đắp mền, xoay người đi ra ngoài.

Khi bọn họ ra khỏi nhà, Hạ Minh Duệ mới từ phía sau ôm lấy Lâm Thiển Y, thật sâu hít lấy mùi hương thuộc về cô. Đầu vùi vào trong cổ cô mà nói.

"Y, tôi có chút nhớ em!"

Thân thể Lâm Thiển Y bị ôm lấy có chút cứng đờ, có loại cảm giác quái dị, nhất là xưng hô này khiến cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Cho tới bây giờ người khác đều gọi cô là Thiển hoặc tiểu Thiển, cũng chỉ có Hạ Minh Duệ thỉnh thoảng thần kinh có vấn đề mới gọi cô là Y.

"Chúng ta về nhà đi!"

Còn không đợi Lâm Thiển Y phản ứng, Hạ Minh Duệ liền hôn một cái lên gò má cô, buông cô ra.

Lâm Thiển Y ngẩn ra, đi theo phía sau Hạ Minh Duệ.

Chỉ là lúc đang đứng trong thang máy ở nhà, Lâm Thiển Y có chút chột dạ. Thời điểm ra khỏi thang máy cô càng thêm dáo dác ngó chung quanh, cho đến khi xác nhận bốn phía không có người mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không ngừng ở trong lòng cầu nguyện, Mộc Nam lúc này ngàn vạn lần không có ở nhà, ngàn vạn lần không xuất hiện, nếu không cô nhất định sẽ chết.

Có điều hôm nay hiển nhiên vận khí của cô cũng không tệ lắm!

Trở lại nhà mình, Hạ Minh Duệ cởi áo khoác xuống, đi thẳng vào trong phòng tắm. Lúc đi ra cả người tản ra cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng sau khi tắm xong.

Lâm Thiển Y cứ như vậy không chút nào phòng bị bị anh ôm vào trong ngực, anh say sưa hôn lên vành tai Lâm Thiển Y. 

----

Hạ Minh Duệ áp Lâm Thiển Y ở trên giường mà ngay tại lúc này một âm thanh không chút hài hoà, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự nhiệt tình giữa hai người.

Ánh mắt Lâm Thiển Y loé lên, có chút chột dạ, lúc này không phải là Mộc Nam chứ?

Cô nhớ Mộc Nam hôm nay có yêu cầu cô cùng đi, nhưng Hạ Minh Duệ trở về, cô rất có thể không đi được....

Lâm Thiển Y đứng dậy muốn đi nghe điện thoại, lại bị tay mắt lanh lẹ của Hạ Minh Duệ kéo trở lại. Giọng nói trầm thấp của anh ở bên tai Lâm Thiển Y nỉ non.

"Không cho nhận..."

Lâm Thiển Y bị kéo trở lại, tiếp tục bị người đàn ông này hành hạ, nhưng điện thoại của cô cũng không chịu thua kém, vang lên hết lần này tới lần khác.

Cái trán Lâm Thiển Y bắt đầu đổ mồ hôi, Mộc Nam là người bám riết không tha, điều này cô hoàn toàn lĩnh hội được. Cô nếu không nghe điện thoại của anh, anh sẽ gọi hoài không ngưng.

"Hạ Minh Duệ, hay là để tôi nghe điện thoại nhé?"

Lâm Thiển Y không dám tuỳ tiện đi nhận điện mà cẩn thận hỏi Hạ Minh Duệ. Nhìn thấy sắc mặt anh không có nhiều biến hoá lớn mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Trên thực tế trong lòng Hạ Minh Duệ đã sớm một bụng lửa, người phụ nữ này làm gì vậy?

"Không cho nhận!"

Giọng nói lạnh lẽo có chút hờn giận khiến Lâm Thiển Y sửng sốt, có chút khó hiểu, không thôi liếc mắt nhìn cái điện thoại di động không ngừng réo gọi ở nơi xa kia Một cỗ cảm giác vô lực thật sâu tự nhiên xuất hiện.

Chỉ là Hạ Minh Duệ đã đánh giá thấp nghị lực của người gọi, điện thoại di động vẫn tiếp tục vang.

Cuối cùng Hạ Minh Duệ nổi giận, Lâm Thiển Y vẻ mặt thảm hại nhìn cả người Hạ Minh Duệ đằng đằng nhảy xuống, sắc mặt của anh giờ này rất khó coi.

"Lâm Thiển Y hiện tại không rảnh, có chuyện lát gọi lại!"

Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình một cái, Mộc Nam? Tên này nghe rất lạ! Nhưng rõ ràng là tên của đàn ông.

Giọng nói Hạ Minh Duệ không được tốt, ngược lại lạnh như băng, đối với bất kỳ người đàn ông nào thời điểm làm chuyện đó mà bị quấy rầy, tâm tình cũng không khá hơn là mấy.

Hạ Minh Duệ cúp điện thoại, mới vừa ném di động qua một bên, điện thoại lại tiếp tục reo.

"Nghe không hiểu tiếng người sao?"

"Tôi nói này, anh là ai? Ở đâu chui ra vậy? Anh có quan hệ gì với Lâm Thiển Y? Người phụ nữ đó đâu? Gọi cô ấy nghe điện thoại, tôi có việc tìm cô ấy."

Mộc Nam cũng nổi giận. Anh là đại thiếu gia lúc nào cũng sống an nhàn sung sướng, bình thường ai dám lớn tiếng với anh như vậy chứ? Chán sống rồi phải không?

Trực giác Mộc Nam cảm thấy người này có quan hệ đặc biệt với Lâm Thiển Y.

"Anh là ai? Có chuyện gì có thể trực tiếp nói với tôi!"

Ánh mắt Hạ Minh Duệ trở nên nguy hiểm, Lâm Thiển Y được lắm, anh bất quá chỉ đi xa có 2 tháng, cô đã quyến rũ người đàn ông khác?

"Anh? Anh là chủ tôi à? Anh tưởng anh là cái gì chứ?"

Giọng nói Mộc Nam trong điện thoại mang theo chút tức giận.

"Chỉ dựa vào tôi là người đàn ông của cô ấy?"

Khuôn mặt Hạ Minh Duệ lộ vẻ khinh miệt, nhưng lời anh vừa nói ra, người đàn ông kia lại phì cười một tiếng.

"Bộ lâu rồi anh không chạm qua phụ nữ sao? Tên tiểu tử nhà anh ở đâu xuất hiện vậy? Anh chẳng lẽ không biết Lâm Thiển Y là trợ lý riêng của tôi? Hai tháng này chúng tôi ngày đêm đều ở chung một chỗ."

Lời Mộc Nam vừa nói ra, Hạ Minh Duệ siết chặt nắm tay, ngay cả điện thoại cũng thiếu chút bị anh bóp nát. Cuối cùng anh tức giận quăng điện thoại lên bàn trà, "bộp" một tiếng. Lâm Thiển Y sợ tới tái mặt, trong lòng thầm kêu xong đời.

Tên Mộc Nam này là muốn hại chết cô ư?

Hạ Minh Duệ quay đầu, âm trầm nhìn cô, mang trên mặt là cơn thịnh nộ.

Lâm Thiển Y miễn cưỡng muốn nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười này chưa kịp đến khóe miệng đã méo rồi.

"Em chẳng lẽ không tính giải thích với tôi một chút, người đàn ông này là ai?"

"Không, không phải như anh nghĩ đâu!"

Từ vị trí của Lâm Thiển Y rõ ràng không nghe được cuộc nói chuyện đó, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ tím của Hạ Minh Duệ, trực giác cho cô biết cái miệng của tên Mộc Nam đó cũng chẳng nói được lời nào dễ nghe.

Cho nên cô thảm rồi!

"Chuyện này là sao?”

Ánh mắt Hạ Minh Duệ sâu thẳm nhìn cô, ở trong đó tràn ngập cảm giác làm cho Lâm Thiển Y chỉ muốn lập tức chạy trốn.

"Anh ta, anh ta...."

Trực giác cho hay nếu cô không nói thật, vậy cô nhất định chết rất thảm.

"Thời gian này anh không có ở đây, trong công ty cũng không có chuyện gì làm, cho nên tôi liền đi nộp đơn xin việc khác, chính là làm trợ lý cho Mộc Nam."

Lâm Thiển Y sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh. Trời ạ, ai tới cứu cứu cô, ánh mắt Hạ Minh Duệ đơn giản là quá đáng sợ. Cô làm sao chạy trốn bây giờ?