Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!

Chương 17: Chương 17


Rất nhanh đã đến ngày Phó Dật Thần đi công tác về, anh còn đặc biệt chuẩn bị cho cậu một món quà.
Đó là mẫu nước hoa mới nhất của hãng Soleil, một hãng nước hoa thuộc tập đoàn SUN, hoạt động chủ yếu tại Pháp.
Mẫu nước hoa mới nhất là sự kết hợp giữa hương cỏ may và hương chanh, mùi thơm nhưng không nồng, dịu nhẹ và thanh khiết.
"Mẫu mới ra luôn á? Mà anh đem tặng tôi?" - Chu Nhất Dương khá bất ngờ trước món quà này.
"Tôi thấy mùi nước hoa này rất hợp với cậu.

Với lại chỉ là một lọ nước hoa thôi mà, không nhiều nhặn gì."
"Ồ, Soleil? Soleil trong tiếng Pháp nghĩa là mặt trời đúng không?"
"Cậu cũng biết à?" - Phó Dật Thần bất ngờ.
"Ừ, trước đây tôi có kể cho anh nghe là năm cấp 3 tôi học trường quốc tế, ngoại ngữ tự chọn là tiếng pháp, nhưng học mãi mà cũng chỉ biết có ít thôi."
Sau đó Chu Nhất Dương như phát hiện ra điều gì, cậu nhìn Phó Dật Thần rồi hỏi anh.
"Này, công ty bên Hàn Quốc của anh tên là gì vậy?"
"Một công ty mỹ phẩm, tên là Hae."
"Còn bên Nhật?"
"Công ty dược, tên là Taiyo."
Hỏi xong, Chu Nhất Dương lên mạng tra.

"Này, mỗi tên công ty thuộc tập đoàn SUN đều có nghĩa là mặt trời.

Anh tự đặt à?"
"Ừ, tôi đổi tên tập đoàn, cũng đổi tên các công ty con luôn."
"Mà này, sắp tới là sinh nhật anh đúng không? 14/12?"
"Sao cậu biết?"
Chu Nhất Dương định nói gì đó nhưng lại thôi.

Cậu chỉ lắc lắc đầu, nói nhỏ
"Bí mật."
Thực ra là cậu trợ lí nhỏ của Phó Dật Thần đã nói cho cậu.

Chu Nhất Dương nghĩ nếu giờ cậu và anh là bạn, vậy thì phải tặng quà rồi.
Sau đó, đến 14/12, Chu Nhất Dương tự mình vào bếp làm bánh sinh nhật, còn mua tặng Phó Dật Thần một cái cà vạt, đặt 14 bông hoa tulip xanh dương, một trong những loài hoa tượng trưng cho tình bạn.
Cậu bí mật gửi cà vạt và 14 bông hoa đến công ty của Phó Dật Thần, nhưng không đề tên người gửi.
Phó Dật Thần ban đầu không biết là ai còn định đem vứt bỏ, nhưng cậu trợ lí nhỏ vội ngăn lại, anh mới không vứt.
Buổi tối Phó Dật Thần ghé qua nhà chính của Phó gia, để ông nội tặng quà sinh nhật, còn ăn một bữa với ông.

Đây là thông lệ mỗi năm của Phó gia.
Thành ra khi về đến nhà đã là 10h tối.
Chu Nhất Dương làm bánh xong thì đặt trong tủ lạnh cho bánh không bị chảy.

10h tối mới thấy người về, cậu vội chạy ra, thấy anh cầm bó tulip như sắp muốn vứt đến nơi.
Chu Nhất Dương đứng ở trước cổng nhà anh hét lên.
"Anh đối xử với quà tôi tặng như thế à?"
Bàn tay cầm hoa của Phó Dật Thần nghe thấy cậu nói vậy thì cứng đờ, anh vội sửa sang lại cách cầm hoa, sau đó cầm theo cả hộp đựng cà vạt, chạy lại chỗ Chu Nhất Dương.
Chu Nhất Dương thì quay mặt đi, chạy về nhà, vừa chạy còn vừa cười thầm.
"Dương, đợi tôi với.

Tại tôi không biết là quà ai tặng nên mới vậy.


Cho tôi xin lỗi."
Chu Nhất Dương chạy vào nhà mình và đóng sầm cửa lại.
Phó Dật Thần theo sau, vừa mở cửa nhà Chu Nhất Dương thì nghe thấy tiếng pháo, những vụn pháo rơi lả tả trước mặt anh, và Dương đang cầm một chiếc bánh sinh nhật, nhìn anh cười.
Tất cả đều là chiêu trò của cậu.

Cậu biết kiểu gì với tính cách của Phó Dật Thần thấy quà lạ là định vứt, nhưng mà may có cậu trợ lí nhỏ.
"Chúc mừng sinh nhật."
Phó Dật Thần nhẹ nhàng đặt bó hoa và cà vạt xuống bàn ở phòng khách, tiến tới cầm cái bánh sinh nhật.
"Cậu tự làm đúng không?"
"Sao anh biết?"
"Nhìn là biết thôi mà."
"Chắc xấu quá chứ gì??!!"
"Không, vì nó đẹp nên tôi mới nhận ra là cậu làm."
Chu Nhất Dương phì cười.

Phó Dật Thần nhìn mãi nụ cười của cậu, ngẩn ngơ.
Cảm giác này không chân thực cho lắm.
"Được rồi, ngồi xuống cắt bánh đi."
"Cảm ơn cậu!!"
Chu Nhất Dương nói không có gì rồi đẩy anh ngồi xuống ghế.

Phó Dật Thần thổi nến, ước nguyện xong, mở mắt ra thì thấy Chu Nhất Dương đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tuyết đầu mùa kìa!"
Phó Dật Thần cũng theo ánh mắt của cậu mà nhìn ra.
Bên ngoài cửa sổ, những bông tuyết trắng rơi chầm chậm, phủ lên những cành cây đã trơ trụi vì rụng lá, phủ xuống mặt đất nơi những ánh đèn đường chiếu vào, và phủ cả vào trong ánh mắt của người anh yêu.
Phó Dật Thần và Chu Nhất Dương cắt bánh và ăn bánh xong thì chạy ra ngoài trời ngắm tuyết.
"Chà, tuyết đầu mùa, năm nay lại rơi đúng sinh nhật anh nhỉ?"
"Tôi nghe người nhà tôi kể, ngày mà tôi sinh ra, cũng có tuyết đầu mùa.

Năm tôi sinh nhật 22 tuổi, cũng được chứng kiến, và đến năm nay nữa, là 3 năm."
Chu Nhất Dương không nói gì, chỉ nhìn anh cười.

Rồi cậu chạy ra ngoài đường, hai tay đưa ra hứng những bông tuyết rơi.
"Này, lạnh đấy!".

.