[Câu chuyện sau đây dựa trên một chuyện có thật, xảy ra cách đây tầm 60 năm trước và ông nội tôi là người trong cuộc. Ông đã kể cho tôi chuyện này cùng với vài chuyện ma khác. Đây là một câu chuyện rất thú vị, nhưng để các bạn dễ theo dõi tôi sẽ đổi bối cảnh sang hiện đại hơn.]
Mùa đông Hà Nội thừa sức làm cho những người khỏe mạnh nhất cũng phải run lên vì giá rét chứ đừng nói đứa con gái còi cọc như Hà. Nó nằm cuộn tròn như con sâu trong cái chăn bông, mơ màng màng, nửa thức nửa ngủ giữa tiếng chuông điểm mười hai tiếng.
Phòng riêng của Hà đã đóng kín cả cửa chính lẫn cửa sổ. Chỉ có một ô cửa thông gió trổ ra, cách đầu giường Hà nằm tầm hai mét. Gió đông lùa qua cái khe nhỏ xíu, len lỏi vào trong lớp chăn dày khiến Hà run lên bần bật.
Chợt Hà thấy lưng mình lạnh hẳn đi. Hình như có cái gì phẳng lì, dèn dẹt vừa dí sát vào sống lưng Hà. Lỗ chân lông nó lập tức dựng đứng lên vì biết đó là một bàn tay. Bàn tay ấy lạnh ngắt với những ngón tay có móng sắc như dao cào nhè nhẹ trên lưng Hà như muốn khều nó dậy. Hà không đủ can đảm để quay đầu lại nhìn thẳng vào con ma sau lưng mình.
Con ma hình như vừa trườn lại sát hơn, đến mức Hà cảm thấy rất rõ có kẻ lạ đang ôm cứng lấy lưng nó. Một mớ tóc mỏng mảnh, ngắn cũn cỡn cọ vào tai Hà. Mấy giấy sau, không thấy Hà phản ứng lại, con ma thì thầm bằng giọng nửa âm nửa dương:
- Mày ngủ chưa?
- ...
- Mày ngủ mất rồi à?
Hà không trả lời. Nó sợ muốn són đái ra quần. Bố ai mà ngủ nổi với một con ma lạnh toát như ướp đá sau lưng?! Thấy Hà nằm đông cứng như một cái xác chết để qua đêm, con ma ngồi dậy, bước những bước xa dần và tan biến vào trong màn đêm tĩnh lặng.
Nằm yên mãi, Hà nhẩm chắc con ma đã đi mất rồi. Lúc này Hà mới để ý toàn thân nó vẫn còn run rẩy như người mắc bệnh sốt rét rừng. Giờ là mùa đông mà Hà toát mồ hôi đầm đìa lạnh cả sống lưng.
Hà nghe ngóng thêm một lúc nữa rồi mới dám từ từ mở mắt ra.
Trong luồng ánh sáng yếu ớt, mờ ảo như ánh nến của cây đèn ngủ bên giường, Hà thấy một cái mặt trắng nhợt nhạt, ướt sũng và chảy rữa như vừa vớt từ dưới đáy ao lên. Cái mặt ghê rợn nhe hàm răng cải mả ra cười với Hà, nụ cười rộng ngoác đến tận mang tai: