[Chương này tôi thích lắm các bạn ạ, nên mặc dù tối muộn rồi tôi vẫn ngồi hì hục sửa để đăng lên cho các bạn đọc.
Các bạn lưu ý rằng "Tàn sát" trên Wattpad không phải bản chính thức, nên thỉnh thoảng sẽ có một số lỗi đánh máy. Cái này không phải sửa vì chính tôi sẽ tự sửa sau.
Đề nghị các bạn không nháy cái số điện thoại trong truyện, đó là số của tôi đấy. -_-]
Tường đang đứng trong quầy tính tiền thì thấy một người đàn ông lái xe đến gần. Anh gật đầu chào ông ta theo đúng nguyên tắc của quán The Smiths, mặc dù anh đã chán ngấy những vị khách đến lúc quán chuẩn bị đóng cửa. Thật ra Tường không phải là nhân viên chính thức. Chỉ vì chủ quán - một người phụ nữ ngoại quốc xinh đẹp có việc đi vắng vài tháng nên phải thuê anh đứng quầy giúp trong thời gian đó. Hai cô phục vụ, một người tên Hạnh, một người tên Madonna bị câm đều kém tuổi Tường. Việc của họ là chạy bàn, dọn dẹp, nấu nướng. Còn Tường thì pha chế đồ uống và thu tiền.
Mấy hôm nay trong thành phố Minh Đô có cái gì đó không ổn thì phải, giống như tận thế sắp đến vậy. Tường thấy mặt ai cũng lo âu, khó chịu, bực bội. Bầu trời thì xám xịt. Những đám mây cuộn thành hình xoắn ốc như có ý thôi miên mọi sinh vật sống trong thành phố lạ lùng này.
Vị khách tới muộn kia dẫn theo một cô gái trẻ, mái tóc dài rũ xuống vai. Cô mặc bộ đồng phục thể dục của học viện nào không rõ. Tường muốn nhìn cô gái thật kỹ, nhưng cô ta để tóc dài lòa xòa che hết mặt. Cô gái cũng chẳng nói gì mà ngoảnh mặt về hướng khác. Người đàn ông giơ một ngón tay lên và bảo:
- Cho một trà hoa quả thôi nhé!
Tường làm theo y lời, cũng không hỏi xem cô gái có muốn dùng gì hay không. Anh vào pha nhanh một cốc trà hoa quả rồi đem luôn cho khách. Hạnh và Madonna đang sửa soạn tắm rửa, Tường không muốn làm phiền họ. Anh không quên mang theo một tấm thẻ có đường cắt ở giữa. Chương trình tích điểm của quán The Smiths, khách hàng đến uống nước mười lần, mỗi lần sẽ được tích một dấu. Được mười dấu sẽ được tặng một cốc "Phù Thủy" - thứ trà có vị (theo lời Hạnh mô tả) như hôn lên đôi môi mụ phù thủy ba triệu tuổi. Tường không biết ông khách lạ lùng kia có hứng hôn mụ phù thủy không, vì trông ông ta khoảng ba mươi tuổi, dáng dấp trí thức thấy rõ và không có vẻ gì là khoái những trò dở hơi dở hồn của đám học sinh sinh viên. Tường mời vị khách nam ghi thông tin vào cả hai phần của tấm thẻ. Ông ta bèn lôi từ trong áo khoác ra một tấm danh thiếp và bảo:
- Cậu ghi giúp anh vậy. Chữ anh không được đẹp.
Tường mỉm cười, nhận lấy tấm danh thiếp và quay trở về quầy. Tấm danh thiếp được in rất đẹp, có hoa văn chìm và khá đầy đủ thông tin.
"Bác sĩ Tạ Anh Đức
SĐT: 01653591414
Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Hoàng Anh"
Tường gật gù, hóa ra ông ta là bác sĩ. Vậy thì tốt nhất Tường nên viết thẻ hộ kẻo chẳng ai đọc nổi chữ viết trên thẻ cả. Anh ghi lại thông tin của khách, rồi cắt đôi thẻ ra, bỏ một nửa vào cái hòm kính có chữ "Chương trình bốc thăm may mắn của The Smiths". Cuối tháng này chương trình sẽ diễn ra, vị khách nào may mắn được bốc trúng tên sẽ nhận được một phần quà hết sức giá trị. Tường đưa nửa tấm thẻ còn lại cho ông Đức, dặn ông rằng lần sau đến quán nhớ mang theo để còn tích điểm.
Xong xuôi đâu vào đấy, Tường mới bỏ vào trong đi vệ sinh. Vài phút sau đi ra thì Tường thấy ông bác sĩ Đức đã bỏ đi rồi. Trên bàn có một tờ tiền mệnh giá khá cao. Cô gái đi cùng ông Đức vẫn ngồi đó, cứng đờ như một cái xác chết.
Tường lại gần cô gái, và anh nhận ra cô ta có điều gì đó rất bất thường. Cô gái cứ ngồi im, buông thõng hai tay như người đang ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Sau mớ tóc đen bù xù, Tường nhận ra sắc mặt cô ta xanh xao, nhợt nhạt y như một cái xác chết.
Hai chữ "xác chết" làm tim Tường muốn ngừng đập.
Bỗng cô gái quay đầu sang nhìn Tường, tóc cô ta vẫn xù lên. Tường thở phào vì cho rằng anh đã "thần hồn nát thần tính". Nhưng không, cái đầu của cô gái vẫn cứ quay, quay đủ một trăm tám mươi độ. Mặt cô ta quay ngược về phía lưng. Tường muốn vùng chạy mà chẳng biết có thứ ma lực gì cứ ghìm chân anh lại, giữ cho anh đứng như trời trồng.
Cái đầu đầy tóc của cô gái rơi xuống, lăn lóc trên nền gạch. Tường kinh hãi bấm số gọi cảnh sát để báo án. Chắc chắn thằng cha bác sĩ trông cốt cách đạo mạo kia đã thừa lúc Tường đi vệ sinh mà ra tay sát hại cô gái đi cùng hắn.
Tường gọi cảnh sát rồi, lại bấm số gọi cho cả tên bác sĩ. Lạ một điều là ông ta bắt máy ngay.
- A lô? Bác sĩ Tạ Anh Đức đang nghe.
Tường thét vào điện thoại:
- Ông quay lại quán The Smiths ngay! Sao ông dám giết người rồi để lại xác chết trong quán chúng tôi?
Đầu dây bên kia, giọng ông bác sĩ run bắn lên:
- Cái... cái gì?! Xác nào?! Từ bao giờ???
- Ông đừng giả vờ! Lúc đi vào với ông, cô ta vẫn sống mà giờ...
Tường ngưng lại. Bởi cái xác không đầu lẫn cái đầu lâu đã biến mất. Anh sững sờ đứng dụi mắt. Chẳng lẽ anh vừa nằm mơ?
Tường tiếp tục nghe điện thoại. Nhưng anh chỉ nghe thấy tiếng la hét: