Bỗng Dưng Thành Couple Quốc Dân Với Người Yêu Cũ

Chương 2: Nửa đêm tới đây chỉ vì một con chó?

Nếu không phải giọng anh vẫn còn khàn khàn, nghe ngữ điệu này còn tưởng bao thân mật vừa nãy đều là một giấc mơ.

Lương Dĩ Toàn không khỏi nghĩ, cái miệng này thật sự rất thần kỳ, lúc nào cũng có thể nhét những lời vốn đã không nhiều của cô trở lại cổ họng.

Đã vậy, lúc nào trông anh cũng ngây thơ vô tội.

Ví dụ như lúc này đây, anh ngồi trên sô pha, ung dung rót nước đá từ chiếc bình thủy tinh, thỉnh thoảng liếc nhìn và đợi cô nói, ra cái vẻ thật lòng tò mò: Nếu em không tới đây để làm tình, chẳng lẽ tới làm khách sao?

Anh có lẽ từ tận đáy lòng anh cũng cảm thấy, ngoài chuyện đó ra, họ không còn lý do nào khác để gặp nhau.

Vì coi đó là lẽ đương nhiên, cho nên đòi hỏi không chút e dè.

Lương Dĩ Toàn nhếch môi, từ trên giường ngồi dậy, vuốt phẳng mép váy nhàu nhĩ.

Chú chó chăn cừu đang ngồi xổm trên giường lại vẫy đuôi, bám lấy thành giường để cụng đầu vào người cô.

Cô tóm lấy ngón chân của nó, giọng điệu lãnh đạm: “Em sẽ trở về Trung Quốc sau chuyến lưu diễn, tới đây tạm biệt nó.”

“Hơn nửa đêm mà tới đây vì kiếm một con chó?” Biên Tự uống nửa cốc nước đá, hầu kết khẽ trượt, bỏ lại một câu “Vậy em cứ từ từ mà tạm biệt” rồi đi vào phòng tắm.

Bàn tay đang ôm chú chó của Lương Dĩ Toàn khựng lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa gỗ rắn chắc đóng sầm lại với một tiếng "Rầm".

Màn cửa ngăn cách ánh trăng, căn phòng lạnh lẽo chỉ còn một ngọn đèn ngủ lẻ loi, tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm khiến căn phòng trống trải càng thêm yên tĩnh.

Lương Dĩ Toàn rũ mắt, ôm con chó trong tay và vuốt lông cho nó một cách máy móc.

Từ quảng trường sầm uất ở Amsterdam đến hòn đảo xa xôi trên đại dương bao la, tất cả cảm xúc kích động đều biến thành một vũng nước đọng tĩnh lặng, chỉ còn lại những mệt mỏi dày đặc, khó có thể tan biến.

*

Thời điểm Lương Dĩ Toàn lại buồn ngủ, tiếng mở cửa vang lên.

Biên Tự vừa cầm khăn lau tóc vừa khỏa thân bước ra.

Những giọt nước lăn dài từ ngọn tóc, chảy qua xương quai xanh và những múi cơ rõ rệt. Mùi hương gỗ trong trẻo của sữa tắm hòa cùng mùi hương nam tính từ từ tản ra trong không khí.

Biên Tự luôn thoải mái như vậy sau khi tắm xong, cũng không vì có thêm sự xuất hiện của cô mà tăng thêm một miếng vải trên người.

Lương Dĩ Toàn từng nghĩ rằng đây là hành động không bận tậm tiểu tiết, nhưng sau đó nghe tin vỉa hè mới biết rằng, đây là biểu hiện của một người đàn ông tự tin đến cực đoan khi làm chủ tuyệt đối trong mối quan hệ.

Cô cũng không rõ đạo lý này có căn cứ gì không.

Lương Dĩ Toàn đẩy chú chó đang ngủ trong lòng mình xuống, đứng dậy nhìn anh ngày một tới gần.

Biên Tự tới trước mặt, lấy đốt ngón trỏ cong cong cọ lên môi dưới của cô: “Nhìn cái gì đó?”

Cô quay đầu tránh đi.

“Không muốn nói chuyện thì cũng đừng có nhìn.” Biên Tự nhướng mày, ném khăn tắm lên sô pha. “Còn chưa ngủ à?”

Lương Dĩ Toàn vừa lắc đầu vừa chống lại hai mi mắt đang díp dần.

Bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, rõ ràng Biện Từ đã ở trong studio mười mấy tiếng đồng hồ, trên điện thoại di động còn không có được mấy cái app, lúc nhàn rỗi cũng không thích lên mạng.

Nếu anh không biết tin, chắc chắn cô không thể cứ chờ đợi một lời giải thích.

Tới cũng tới rồi, ít nhất phải hỏi rõ ràng trước khi tuyên án tử hình cho mối quan hệ này.

Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu: “Em muốn cùng anh…”

“Anh không ngủ, phải qua phòng thu âm.”

Hai tiếng “nói chuyện” còn chưa kịp thốt ra của Lương Dĩ Toàn nghẹn lại.

“Không phải anh vừa mới ra khỏi phòng thu à?” Cô hơi nhíu mày.

"Chỉ là một vài ý tưởng mới. Em đi ngủ trước đi, có người sẽ mang bữa sáng tới." Biên Tự đưa tay vuốt gáy cô như vuốt con mèo con cún, lặp lại vài lần rồi thả ra, khoác áo choàng tắm bước ra ngoài.

Y như mọi lần trước.

Cho dù đang cùng cô ăn cơm, đang ngủ, hay đang đi nghe nhạc, linh cảm bất chợt của anh luôn được ưu tiên hàng đầu.

Anh luôn có thể buông bỏ mọi việc đang làm, lao tới bên cây đàn piano, tới với những bản nhạc và phòng thu âm của mình mà không do dự.

Một giây trước còn tình chàng ý thiếp. Một giây sau đã nhạt nhẽo biến mất.

Rồi cô sẽ đợi từ tờ mờ sáng cho đến khi màn đêm buông xuống, rồi lại nhìn bóng tối bầu trời được xua tan, một ngày mới đã đến.

Khi anh để lại một câu "chưa biết ngày về", rồi tới hòn đảo biệt lập này để ẩn cư cả tháng, mất liên lạc suốt một thời gian dài với nhau, vào đúng lúc cô đã định chấm dứt mối quan hệ bất thường này, thì anh lại từ trên trời giáng xuống, đút cho cô một viên đường ngọt ngào đầy nùng tình mật ý ----

Cũng có một vài ngày, anh không đi đâu cả, chỉ quấn lấy cô, tựa cho một sinh vật cộng sinh ngay trên người.

Thế là, cô lại bị chút ngọt ngào ấy xoa dịu, lại có thể tiếp tục chịu đựng những ngày tháng dày vò sau đó.

Những người đã múa ba lê trong 15 năm thực sự kiên nhẫn và giỏi chịu đựng cơn đau.

Tối nay, thậm chí cô còn nghĩ rằng, nếu Biên Tự thật sự đụng tới giới hạn thì cũng không hẳn là chuyện xấu.

Ít ra thì cô ấy cũng có thể tự nhủ “tuổi trẻ có ai mà chưa từng yêu phải một tên cặn bã”, sau đó bỏ đi. Đỡ phải ngày ngày nhượng bộ cho sự nghiệp của anh, vừa buồn khổ tự hoài nghi lấy mình, tự hỏi bản thân có phải không biết điều hay không.

Nghĩ đến đây, Lương Dĩ Toàn đột nhiên không muốn đợi thêm nữa.

*

Lương Dĩ Toàn mở cửa phòng, bước vào thang máy.

Nơi cô đang đứng là một căn biệt thự rộng ba nghìn mét vuông trên đỉnh núi. Phòng thu âm của Biên Tự nằm trong tòa nhà tầng phẳng phức tạp bên cạnh.

Nó được trang bị công nghệ và thiết bị ghi âm tiên tiến nhất thế giới, hàng trăm nhạc cụ cổ có giá trị, có thể chứa cả một dàn nhạc lớn gần trăm người biểu diễn trực tiếp. Qua khung cửa sổ sát đất to lớn của studio là khu rừng tươi tốt cùng sắc xanh như hòa làm một giữa trời với biển. Cảnh sắc tự nhiên nuôi dưỡng cảm hứng sáng tạo.

Thật tiếc, cô chỉ đứng từ xa, nhìn qua cửa vài lần.

Trong công việc, Biên Tự không thể chấp nhận có người ngoài xuất hiện. Dù chưa bao giờ thiếu tiền, chưa bao giờ có đối tác nào dám đặt ra deadline cho anh, nhưng nguyên nhân chính vẫn là do âm nhạc của anh chỉ làm ra để thỏa mãn chính mình, cho nên mới càng thêm cống hiến vì nó.

Đến tầng một, Lương Dĩ Toàn ra khỏi thang máy, đi qua hành lang đầy tranh sơn dầu quen thuộc, cô nghe thấy một giọng nam trong góc rẽ.

"Ông chủ bế quan thì không check điện thoại. Tôi đây cũng sắp thành thanh niên thế hệ 2G rồi, vừa rồi mới biết tin.”

"Không ai ở Trung Quốc liên hệ cả, chắc là sợ ông chủ điên lên...”

"Tôi cũng nào biết chuyện đó có xảy ra hay không. Dù gì tôi cũng chỉ là một bảo mẫu trên đảo thôi, ngày đó cũng không đi Amsterdam cùng ông chủ mà… Cứ thông báo thanh minh là được. ”

“ Loại chuyện nhỏ này còn cần ông chủ ra mặt? Anh mà đem chuyện này ra nói, tin hay không, ổng chỉ bảo đúng một câu: Trông tôi rảnh lắm hả? ”

“ Đúng thế, tôi vừa xác nhận với đoàn đội quản lý của Bối Oánh rồi, họ cũng đang xử lý. ”

Lục Nguyên nghe điện thoại xong, vừa quay đầu thì nhìn thấy Lương Dĩ Toàn đứng ngẩn người ở đầu kia hành lang, không biết đã nghe được bao lâu.

"Cô Lương, cô nghe rồi à..." Lục Nguyên vỗ đầu một cái, lo lắng đi về phía trước.

Lương Dĩ Toàn chỉ “Ừ" một tiếng.

“Chẳng lẽ cô thấy tin rồi mới tới đây đúng không?” Nhìn trên mặt cô không hiện chút kinh ngạc, Lục Nguyên càng nghĩ càng thấy hoảng, “Vậy mà tôi còn bật bài hát đó trong xe, xin lỗi cô Lương, tôi thật sự...”

"Không phải", Lương Y Nhiên cười, không muốn làm khó những người không liên quan, "Hôm nay tôi cũng bận."

Lục Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới cách nói năng mơ hồ của mình vừa nãy trên điện thoại, liền vội làm sáng tỏ: "Chuyện này vớ vẩn thôi, đều do mấy tay paparazi viết linh tinh. Vừa rồi tôi cho ông chủ xem tin tức, ngài ấy còn không thèm để bụng chút nào, cho nên cô cũng không cần suy nghĩ đâu. "

Lương Dĩ Toàn ngập ngừng, chớp chớp mắt: "Sau khi anh ấy đọc tin tức... vẫn đi thẳng tới phòng thu âm?"

"Đúng thế, mới mười phút trước, ông chủ chỉ nói là nhảm nhí, báo tôi xử lý thôi. Vừa nhìn thái độ là biết tin đồn vớ vẩn rồi! Lúc đó ông chủ đến Amsterdam để gặp một người viết lời, căn bản không để ý là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc. Chắc là do ngài ấy tình cơ gặp cô Bối uống say, tiện thể đưa một đoạn đường, bảo sao xe cũng là xe của cô Bối.”

Lục Nguyên giải thích rất nhiều, nhưng sự chú ý của Lương Dĩ Toàn lại khác.

"Anh nói... anh ấy không biết đó là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc. Anh ấy đến Amsterdam vì công việc, còn những người khác chỉ là tình cờ?"

Lục Nguyên gật đầu lia lịa như đập tỏi, nhớ lại lời Biên Tự vừa nói: "Vừa rồi ông chủ cũng hỏi - hôm đó là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc sao? Cô xem đi, ông chủ tuyệt đối không cố ý đâu. Cái gì mà hẹn hò tình nhân với cô Bối chứ, toàn là bịa đặt lung tung!”

Lương Dĩ Toàn nhàn nhạt gật đầu.

“Cô Lương, tôi có nói gì sai không…”

“Không,” Lương Dĩ Toàn cười nhạt, “Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi chuyện này.”

*

Lúc mười giờ sáng hôm sau.

Lục Nguyên bị đồng hồ báo thức nhắc nhở dắt chó đi dạo. Sau đó, nhân tiện đến chỗ ở của Biên Tự thì vừa lúc thấy ông chủ mặc quần áo chỉnh tề đi ra từ phòng ngủ.

Nhìn như thể Biên Tự lại vừa dành cả một đêm ở studio.

“Người đâu?” Biên Tự chỉ vào phòng ngủ trống không, nâng cổ tay lên cài khuy măng sét.

Lục Nguyên còn chưa ngủ đủ, ngẩn ngơ hỏi lại: “Ngài hỏi cô Lương?”

“Không thì ai?” Biên Tự nhướng mày, đi tới bàn ăn ở phòng ngoài, kéo một cái ghế ngồi xuống.

“Ồ, lúc ấy ngài ở phòng thu nên tôi không tới báo, cô Lương đã rời đi từ rạng sáng và nhắn là sẽ lên máy bay về Trung Quốc trưa hôm nay cùng vũ đoàn, sẽ không đợi ngài. “

Biên Tự sững lại một khoảnh khắc, khóe miệng giật giật: “Thật sự đến vì một con chó rồi.”

Lục Nguyên nghe không hiểu, sợ mình nói lời ngốc nghếch nên đổi lời: “Ông chủ, lúc sáng, cô Lương vô tình nghe thấy tôi nói chuyện điện thoại nên biết chuyện ngài và cô Bối… Tôi đã giải thích rất nhiều mà không biết cô ấy có tin hay không… Hay là ngài tự mình giải thích cho cô ấy một chút?"

Biên Tự dùng dao cắt một góc bánh mì nướng phô mai: “Cũ rồi.”

“Sao cơ?”

“Phô mai có mùi tanh.” Biên Tự cau mày.

"..." Toàn là phomai thượng hạ, tanh ở đâu ra???

Cái miệng của vị hoàng đế này ngày càng khó chiều. Dân chúng tầm thường ăn gì cũng thấy ngon đã không thể lý giải nổi nữa.

“Tôi sẽ nghiêm túc phê bình phòng bếp.” Lục Nguyên siết chặt nắm đấm, thấy Biên Tự vẫn tiếp tục kén cá chọn canh, đành phải quay đi lấy di động, đăng nhập Weibo, xem tiến triển công việc.

Tín hiệu internet trên đảo này đúng là tùy duyên, Lục Nguyên phải mất một thời gian dài mới có thể vào hotsearch #Phía Bối Oánh phủ nhận yêu đương.

ROF Studio: "Nội dung về mối quan hệ yêu đương của cô Bối Oánh, một thành viên trong nhóm chúng tôi, trên các nền tảng trực tuyến gần đây đều là thông tin sai sự thật. Ba ngày hai đêm của cô Bối Oánh khi ở Amsterdam đều liên quan đến quá trình thực hiện single mới vào mùa thu năm nay. Xin cảm ơn thầy Biên Tự đã hướng dẫn và chiếu cố hậu bối trong ngành, cũng cảm ơn sự quan tâm của các bạn.”

Lục Nguyên đưa điện thoại cho Biên Tự xem: “Phía cô Bối đã đăng thông báo kéo câu chuyện về phía quan hệ công việc. Rõ ràng muốn mọi người hiểu lầm là ngài tham gia chỉ đạo cho single mới của họ... Chúng ta chờ tới khi bài hát ra mắt mới làm rõ ạ?"

Biên Tự không nhìn màn hình lấy nửa cái, anh rút một điếu thuốc và bật lửa: "Tùy đi."

Có vẻ quan tâm tới mặt mũi của Bối Oánh.

Lục Nguyên không rõ thái độ của ông chủ nhà mình đối với Bối Oánh là gì, cũng không dám hỏi quá nhiều. Nếu thật sự biết mấy chuyện trái lương tâm của sếp, sau này bảo anh phải đối mặt với Lương Dĩ Toàn thế nào.

Lương Dĩ Toàn đúng là người con gái tốt. Chịu đựng ông sếp này đã hơn nửa năm rồi, không chút khoe khoang, chẳng lẽ cô ấy không có hứng thú sao?

Thời đại tư bản thống trị showbiz này, tiền tài có thể giúp người ta móc nối rất nhiều thứ. Chỉ riêng địa vị đức cao vọng trọng của Biên gia trong giới ca vũ kịch, các mối quan hệ trải rộng tứ phương, rõ ràng có liên quan trực tiếp tới môi trường phát triển của Lương Dĩ Toàn.

Nhưng khi có người trong ban giám đốc vũ đoàn vô tình biết được quan hệ cả hai, họ đã định sắp xếp một vai chính cho Lương Dĩ Toàn để cô có cơ hội thăng chức, nhưng không ngờ lại bị cô từ chối.

Lục Nguyên do dự nhắc nhở: "Bây giờ chắc cô Lương còn chưa lên máy bay. Ngài thật sự không gọi điện thoại qua cho cô ấy à? Thông báo trên mạng là một chuyện, tục ngữ đã nói..."

"Tôi trả lương cho anh đứng hát tuồng bên tai đấy à?” Biên Tự dụi tắt điếu thuốc đang cháy dở, đứng dậy đi vào phòng ngủ, uể oải ngáp một cái, hình như có ý định ngủ bù, "Trời chưa tối thì đừng gõ cửa."

=======================

*Lời tác giả muốn nói: Ngủ đi ngủ đi, ngủ tới chết luôn đi haha