Tô Liễu bật dậy tại điểm phục sinh. Nàng vươn vai hít
thở, lấy lại tinh thần rồi lại bộ trầm tư ngắm trăng. Đang hứng chí định ngâm
hai câu thơ “Nâng chén mời trăng sáng. Bóng mình nữa thành ba” thì nhìn thấy
một đám lửa đỏ nhảy nhót sau lưng mình.
Nàng lấy tay vỗ trán rồi lui lại mấy bước, làm bộ
không nhận ra mỹ nữ đang gào thét “Ta là PD đây!”
“Bây giờ mà không đi thì sẽ muộn mất!” Tô Liễu lạnh
lùng gạt Doanh Vũ ra, “Giả gái thì không có tội, lừa gạt ông chú trâu già thích
cỏ non kia cũng không sao. Nhưng bực cái cậu lại vạch áo cho người xem lưng
ngay giữa lễ nạp phi. Cậu chơi chán rồi, muốn vứt nick phải không?”
“Nhưng cậu có thể âm thầm giết chết cái bà cô già kia,
rồi giả vờ là bị mình làm ‘nhiễu loạn’ có hơn không?” Tô Liễu bực bội.
“Thôi được rồi, đang lúc nước sôi lửa bỏng, ai mà nghĩ
ra cho được!” Nói rồi Doanh Vũ hét tướng: “Tóm lại là chúng mình đứt cước rồi.
Ban nãy, trước lúc chết, tớ còn thấy đám đông vô cùng căm phẫn, đòi giã cho cậu
một trận đó!”
Tô Liễu đau khổ: “Loài người thật vô tình, tớ hiền
lành là thế mà còn đòi truy sát?”
“Trái đất nguy hiểm lắm, tiểu phu nhân cùng ta về hỏa
tinh thôi!” Doanh Vũ cười cười gợi ý.
“Này tiểu đệ, cấm gọi ta là tiểu phu nhân nghe chưa!”
Tô Liễu giả như không trông thấy ám hiệu đổi máy phục vụ rồi chơi lại từ đầu.
“Cũng được, nhưng cậu cũng không được gọi tớ là tiểu
đệ!” Doanh Vũ nhăn nhó yêu cầu.
“Ok.” Vừa gõ xong hai chữ, Tô Liễu quay ra đã thấy
quanh điểm phục sinh lố nhố người. “Chết rồi, đám đồ tể đã tới. Tiểu Thích, gặp
nhau tại thôn Tân thủ nhé!” Tô Liễu vội vàng nói và dùng hồi thành phù về thẳng
thôn Tân thủ. Một luồng sáng trắng vút đi, để lại mỹ nhân áo đỏ một mình đứng
soi gương mặt hồ cùng hàng liễu rủ.
Doanh Vũ chậm một nhịp, liền bị đám đông a lô xô xông
tới giày xéo.
Tới lúc “nàng” gặp được Tô Liễu thì xiêm y tân nương
đã tễ tãi và trên đầu tua tủa rơm rác. Điệu bộ tả tơi, song Doanh Vũ vẫn vừa
cởi quần áo vừa lớn tiếng chửi: “Mẹ cha lũ điên, có tí tẹo vấn đề mà dám hành
lão gia ra nông nỗi này.”
“Tô Tô, đi thôi, chỗ này không thể dung thân được.”
“Đại ca và Minh Yêm tỉ tỉ đã thành lập gia tộc bên
Bạch Hổ, gồm toàn đám người quen khi trước.” Doanh Vũ đã thay xong một bộ áo da
dành cho cung thủ đen xì xì.
“Tớ không đi đâu.” Tô Liễu lắc đầu “Vì bị giết mà phải
gameover thì nhục lắm!”
“Nhưng ở lại để làm gì kia chứ? Bọn mình cùng lúc đắc
tội với một đám cao thủ, mà cậu thì không có tiền cũng chẳng có quyền, sớm muộn
cũng sẽ bị quây như lúc nãy. Ở lại, muốn luyện cấp cũng chẳng được ấy chứ!”
Doanh Vũ bình thản phân tích.
“Việc đâu còn có đó. Bị giết cũng đâu mất điểm kinh
nghiệm. Đợi lúc chúng chém giết mỏi tay, tớ sẽ lại từ từ luyện cấp.” Tô Liễu
vẫn kiên quyết, lại còn điều khiển bạch y thiếu nữ thể hiện cử chỉ tin tưởng
tuyệt đối.
Thấy thế, Doanh Vũ ngậm ngùi tuyên bố: “Tô Tô, cậu
không đi thì tớ cũng không đi. Chúng mình chết cùng chết!”
“Chưa chắc!” Bạch y thiếu nữ duyên dáng xoay người và
vẫy ngón tay búp măng: “Sẽ có một ngày, tớ thành lập quốc gia của riêng mình
rồi ra lệnh truy nã bà cô già Yêu tinh trên toàn thế giới, cho cô ả hết dám
bước chân khỏi cửa!”
Trăng sáng lung linh, hương sen tỏa ngát, mắt trong
như ngọc, môi thắm hơn son.
Doanh Vũ say sưa ngắm nhìn Tô Liễu, bất giác thấy khí
phách dâng trào: “Phải lắm, Tiểu Ngược, chúng ta đi tìm kiến quốc lệnh thôi!”
Cậu nắm chặt tay, hào hứng nói: “Chỉ cần tìm được kiến quốc lệnh huyền thoại,
tớ sẽ gọi ngay các anh chị em tới, chúng mình có đất dụng võ, sớm muộn gì cũng
xưng bá hùng anh.”
Kiến quốc lệnh? Tô Liễu nhoẻn miệng cười tựa Mona
Lisa. Nàng đang định kể lại sự việc mình nhận được nhiệm vụ chủ tuyến đi tìm
kiến Tần quốc lệnh bỗng trời quang mây tạnh nổi cơn sấm sét. Thoáng cái, Tô
Liễu và Doanh Vũ đã bị quật ngã.
Cơn gió thổi qua và ba bóng người đen xì lù lù đứng
dưới ánh trăng.
“Tiểu Ngược, sao nàng toàn quên đổi kênh chat thế?”
Kiêu Dương tự hỏa khẽ than thở, khi trông thấy bạch y thiếu nữ bị quật ngã.
Chàng chưa dứt lời đã thấy Yêu tinh xúng xính xiêm y
cầu vồng bực bội nhảy ra, mắt nhìn chừng chừng vào xác thiếu nữ: “Ngươi bảo ai
là bà cô già, hả???”
Tô Liễu mặc kệ cô ả, quay sang nói với Doanh Vũ: “Tiểu
Thích, đi thôi, quay về điểm phục sinh.”
“Đi đâu cũng vô ích thôi!” Yêu tinh áo choàng nổi đóa
“Dám dọa truy giết ta ư, hừm, để ta cho các ngươi biết thế nào là hết dám ra
khỏi cửa!”
(Thế giới) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Giết người
có thưởng!!! Kể từ hôm nay, nếu ai giết được Bỗng dưng muốn chết, post lên diễn
đàn, để lại ID, bản cô nương sẽ thưởng điểm SD, mệnh giá phụ thuộc vào trình độ
ra tay.
(Thế giới) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Giết người
có thưởng!!! Kể từ hôm nay, nếu ai giết được Bỗng dưng muốn chết, post lên diễn
đàn, để lại ID, bản cô nương sẽ thưởng điểm SD, mệnh giá phụ thuộc vào trình độ
ra tay.
…
Tô Liễu chẳng thèm để ý trước thái độ điên cuồng của
Yêu tinh.
“Tô Tô, cậu thù hằn gì với con mụ điên này thế?” Doanh
Vũ gửi tin nhắn bí mật.
Tô Liễu thể hiện thái độ bất cần với câu trả lời “Quên
rồi…” Rồi nàng than “Cậu biết đấy, trong cái thế giới ảo bao la này, thiếu gì
những câu chuyện hỉ nộ ái ố!”
Doanh Vũ:…
Doanh Vũ: Tô Tô “triết” quá à.
Doanh Vũ: Phải rồi, cậu bớt lại tớ rồi xóa hết danh
sách Bạn bè đi nhé. Kẻo chúng ta chạy đến đâu cũng bị bắt dính luôn đó.
“Cũng được” Tô Liễu nói với giọng lưu luyến “Tớ thấy
tiêng tiếc, nhưng thôi, kẻo liên lụy cả tới cậu.”
Vừa nói, nàng vừa delete từng cái tên.
Đến lượt Vô liêu sát yêu, nàng ngập ngừng chốc lát rồi
quyết để lại.
Thời gian hồi sinh kéo dài 3 phút. Nếu không uống
thuốc hồi sinh tại chỗ, người chơi sẽ bị đưa tới điểm phục sinh gần nhất. Tại
đây, họ sẽ sống lại trong thể trạng yếu ớt, với lượng máu chỉ bằng 1/10 so với
lúc bình thường.
Đương nhiên, công ty trò chơi cũng đã lường tới khả
năng kẻ thủ ác ra tay ngay gần điểm phục sinh và đứng nguyên đó ém xác. Như
thế, người chơi đẳng cấp thấp khó có thể trụ lại được. Tuy vậy, còn có một
phương thức hồi sinh an toàn khác nằm trong cột kỹ năng, có hạn chế thời gian
và phải mất tiền.
Đó là mỗi ngày một lần, dù ở bất cứ đâu, người chơi
cũng có thể quay về quốc thành dưới lòng đất. Ở đây người chơi được cung thủ
bảo vệ trong suốt thời gian hồi sinh, không sợ bị ém xác. Nhưng lại cần có
người hộ tống về thành chủ, mất chừng nửa tiếng, sau đó mới có thể hoạt động
bình thường. Vì thế, phương thức này rất ít người chọn, thậm chí còn chẳng hiển
thị rõ trong cột kỹ năng.
Tô Liễu và Doanh Vũ cũng chẳng dám chọn vì lấy đâu ra
người dám giơ đầu chịu báng, đưa họ về thành chủ. Vừa mất tiền lại vừa thiệt thân,
chẹp!
Hai người vừa lóp ngóp bò dậy từ điểm phục sinh đã bị
mây đen vần vũ, gió chớp đùng đùng quật ngã quay đơ.
【Hiện thời】 (Người
chơi) Chiến ngự lâm lâm: Tiểu Ngược bị giết hai lần rồi đó, thôi nhé!
【Hiện thời】 (Người
chơi) Yêu tinh áo choàng: Thôi là thôi thế nào? Có phải thiếp bắt nạt ả đâu. Là
vợ bị ăn hiếp đây nè!
【Hiện thời】 (Người
chơi) Yêu tinh áo choàng: Đúng là đồ nham hiểm! Hồi quốc chiến ả cố tình… bị
hãm hại, post video lên diễn đàn, có chứng cứ sao không sớm đưa ra. Báo hại vợ
bị mọi người trách móc, chê cười.
【Hiện thời】 (Người
chơi) Yêu tinh áo choàng: Lại còn chuyện vợ đường đường cấp 141 bị con ranh cấp
42 bày mưu giết chết trước mặt bàn dân thiên hạ. Bao nhiêu người cười nhạo vợ,
chồng biết không.
Nữ pháp sư vung cao pháp trượng, nhằm hướng điểm phục
sinh phóng lửa, phía trên đầu chi chít những câu chữ cuồng loạn.
Tô Liễu nghĩ bụng, giả như mặt đối mặt ngoài đời, hẳn
bà cô già yêu tinh đang mặt đỏ tía tai, hú hét từng hồi.
Cố tình bị hãm hại? Ồ, cũng có vẻ đúng đó chứ, nếu
tính đến động cơ ban đầu của nàng. Cố tình thì làm sao? Khâu Kiều Nhan cũng cố
tình hại người đấy thôi. Nàng cũng phải dĩ độc trị độc, cho ả nếm mùi ám tiễn
một phen.
Tô Liễu cười khoan khoái, nhắm mắt chờ đợi đối thủ ra
tay.
Hệ thống: Bạn của bạnVô liêu sát yêu vừa online.
Cùng lúc, Tô Liễu và Doanh Vũ vừa ngoi ngóp sống dậy
đã lại hy sinh anh dũng tại điểm phục sinh.
(Nói thầm) Bạn nói với (Người chơi) Doanh Vũ: Em vẫn
còn bé lắm, í i i….
Doanh Vũ gửi một cái mặt cáu, kèm lời nhắn: Cậu còn
hát cái nỗi gì, tớ đang tức điên đây này! Đợi đó, ông mày sẽ tìm bạn tới giúp.
Tô Liễu: Cậu đã bị lộ rồi, còn ai dám bạn bè?
Doanh Vũ:……
Doanh Vũ: Ừ nhỉ, hay cậu thử xem?
Tô Liễu:….kỳ thực…tớ cũng không có.
Doanh Vũ:…
Trong trạng thái âm hồn, hai thiếu nữ nhìn nhau ngao
ngán. Đất trời u ám, tương lai mịt mù, Yêu tinh điên rồ và dự định ban nãy…chỉ
là hư vô!
Tô Liễu nhìn màn hình buồn bực, cảm giác hệt như lúc
mới chơi đã bị đám người vô duyên vô cớ truy sát.
Đành rằng chỉ có Tiểu Ngược – ảo bị ngã, bị chết,
nhưng Tô Liễu – thực cũng đau lắm chứ. Đúng lúc đó, kênh chat riêng hiển thị.
(Nói thầm) (Người chơi) Vô liêu sát yêu nói với bạn:
Chưa xuống tới cấp 7 à? Sao vẫn ở thôn tân thủ?
(Nói thầm) Bạn nói với (Người chơi) Vô liêu sát yêu:
Chuyện dài lắm, huynh cứ xem kênh Thế giới là biết, muội đang bị truy sát…
Nói xong, Tô Liễu im bặt.
Nàng với Sát yêu chẳng qua bạn bè sơ giao, chẳng qua
ban đầu thấy tận mắt thấy chàng giết chết Yêu tinh áo choàng nên thấy thinh
thích và add vào friends.
Sát sát thật tốt bụng! Lúc nàng bị trục xuất, cả thế
giới xua đuổi, may lắm mới có người an ủi dăm ba câu thì Sát sát đã một mình
đứng ra, chẳng nói chẳng rằng chạy thẳng đến thôn tân thủ để bảo vệ nàng.
Lúc Doanh Vũ đề xuất gọi bạn tới giúp, Tô Liễu đã lập
tức nghĩ tới Vô liêu sát yêu nhưng lại thôi. Vì chàng cũng chỉ có 139 level,
xêm xêm Doanh Vũ mà thôi.
Tô Liễu chán nản nhìn Yêu tinh áo choàng vẫn điên
cuồng phóng hỏa về phía điểm phục sinh, định bụng rủ Doanh Vũ cùng nhau
offline. Chợt có tin nhắn:
(Nhóm bạn) Người chơi Vô liêu sát yêumời bạnnhập hội.
Tô Liễu do dự chọn đồng ý. Vài phút sau đó, đến lượt
Doanh Vũ, cũng trong tình trạng lơ ngơ.
Doanh Vũ nhắn riêng cho Tô Liễu: “Tô Tô, bạn của cậu
à?”
“Ừ, bạn thân.” Tô Liễu đột nhiên thấy vui vẻ trở lại,
“Lát nữa cậu gọi tớ là Tiểu Ngược nhé, để anh ấy khỏi biết tớ là ai.”
“Biết rồi.” Doanh Vũ gửi tới một cái mặt ngô nghê.
(Nhóm bạn) (Người chơi): Doanh Vũ: Chào ca ca.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Chào em.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: = =
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Cả thế
giới đều biết cậu là PD, lại còn làm ra vẻ yểu điệu.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ:…..
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Ca ca
khỏe không?
Tô Liễu nhìn kênh chat bí mật, rồi viết: “Kiêu dương
tự hỏa bảo chúng ta cứ offline đi đã, chàng sẽ đưa Yêu tinh đi ăn lót dạ bi
giờ. Tới lúc đó, chúng ta có thể rời khỏi điểm phục sinh.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Gớm chưa, mèo còn
bày đặt thương chuột!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết:…
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Chúng
mình nhất định phải thoát ra trước lúc bọn họ đi khỏi, cho ả Yêu tinh kia tức
điên thì thôi.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: OK, nhất trí lớn!
Sở Thịnh Hoan với tay rút một điếu thuốc, đặt lên môi,
châm lửa. Anh rít một hơi dài, khoan khoái ngắm nhìn hộp thoại phía dưới màn
hình với những lời chao chat. Thật đúng là bọn trẻ con! Còn mình thì mới 24
tuổi mà sao đã thấy già quá chừng!
Tựa quán tính, Thịnh Hoan rút điện thoại nhắn tin cho
Tô Liễu, song…nhắn gì bây giờ. Nghĩ đi nghĩ lại, đành viết: “Liễu Liễu, mấy
ngày này dự báo có mưa to, em đi đâu thì nhớ mang theo ô và áo khoác nhé!”
Và câu trả lời lại như mọi khi, “Vâng ạ, em cám ơn anh
ạ.”
Đấy, lúc nào cũng thế, lễ phép và giữ khoảng cách, còn
hơn cả người tận đẩu tận đâu trong game. Anh lắc đầu cười đau khổ, hai khóe môi
trĩu xuống.
Còn trên màn hình, chiến binh khôi giáp đang đứng canh
chừng phía sau tảng đá, tay trái giữ khiên, tay phải cầm đao, hai mắt mở to dõi
về phía trước. Sở Thịnh Hoan ngắm nhìn một hồi, rồi đưa mắt liếc sang ba nhân
vật phía mé bên.
Ba con người này, anh đều quen cả: Khâu Kiêu Dương là
bạn quen hồi đại học, Khâu Kiều Nhan là em gái Kiêu Dương, còn Tiểu Triệt là
thằng em chơi với anh từ nhỏ.
Thịnh Hoan từ từ phả khói thuốc, ánh mắt mơ màng trong
làn khói vấn vương.
Kể ra, Tiểu Triệt và Kiều Nhan quen biết nhau là qua
anh, ấy thế mà việc hai đứa yêu nhau thực khiến anh rất bất ngờ.
Còn nhớ sau cái ngày hành hội liên hoan một hôm, Tiểu
Triệt cuống cuồng tới tìm anh, chẳng nói chẳng rằng, hai mắt ầng ậc nước. Tưởng
chuyện gì khủng khiếp, anh truy hỏi một hồi mới hay cậu chàng lỡ uống say và
lên giường cùng Kiều Nhan, nên giờ thấy tủi thân, xấu hổ.
Giời ạ, việc này thì anh đâu thể nói chuyện với Kiêu
Dương được, vì đúng lí, người chịu thiệt là con gái chứ! Anh đành an ủi Tiểu
Triệt dăm ba câu, và mua thêm cái nick Vô liêu sát yêu để khiêu chiến với Khâu
Kiều Nhan, báo thù cho Tiểu Triệt.
Kết quả, hai đứa đã thành đôi, nhưng khổ nỗi…Liễu Liễu
lại bị bỏ rơi.
Liễu Liễu…
Sở Thịnh Hoan vừa nhẩm tên nàng, vừa hồi tưởng lại
những việc khi trước và mỉm cười một cách khó hiểu. Trời xui đất khiến thế nào
mà anh lại phá hoại chuyện tình cảm của nàng kia chứ! Một cảm giác thật khó tả!
Trong kênh “Nhóm bạn”, hai đứa đã thôi léo nhéo.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Mẹ nó, bố mày lại
chết rồi! Sát sát, huynh có ở đấy không?
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Có.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Ca ca,
làm thế nào phá được vòng vây bây giờ?
Sở Thịnh Hoan dụi thuốc và gõ thật nhanh: “Khi nào hai
đứa bị chết tiếp, nhớ dùng kim bảo để hồi sinh tại chỗ rồi dùng hồi thành phù
tới thị trấn nhỏ dưới chân núi Thương Ngô, nơi đó ít người. Ta sẽ ở đây giữ
chân bọn chúng.”
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Được.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Thế còn
huynh?
“Không phải lo, ta có cách của mình.” Sở Thịnh Hoan
nhếch mép cười nhạt.
Tiểu Ngược là một tay chơi rất khá, chỉ có điều đã đắc
tội với Kiều Nhan nên không thể lưu lại nước Tề. Đợi vài ngày nữa, anh sẽ nhờ
đám bạn bên nước Sở giúp đỡ cô và bạn cô.
Anh cũng ít dùng cái nick Sát sát yêu này, vì dù sao,
Thịnh Thế Hoan Đằng mới là nhân vật anh đã phải đổ mồ hôi sôi nước mắt gây
dựng.
“Ca ca bảo trọng.” Tô Liễu chẳng biết nói gì hơn, cúi
đầu ngẫm nghĩ cách thoát thân.
Chuẩn bị xong xuôi, nàng nhắn “Ok” trong kênh Nhóm bạn
cho Doanh Vũ, cả hai đồng loạt chọn hồi sinh. Và không có gì bất ngờ, nhanh
chóng bị Yêu tinh áo choàng ra tay đốn ngã.
(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏanói với bạn:
??
(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏanói với bạn:
Tiểu Ngược, nàng không tin ta sao? Em gái ta tính rất ngang ngược, từ nhỏ đã
được nuông chiều quen rồi, vì cả họ không có con gái mà. Nàng đừng chấp nó, cứ
offline trước đi, đợi ta dỗ dành, đưa nó đi chơi cái đã.
(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏanói với bạn:
Tiểu Ngược, nhìn nàng chết hết lần này đến lần khác, ta cũng khổ tâm lắm. Dẫu
sao, chúng ta cũng là bạn bè mà.
(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏanói với bạn:
Tiểu Ngược, hãy tin ta một lần đi.
Tô Liễu mặc kệ, nhác trông có bóng đen đằng đằng sát
khí lao tới, nàng nhanh chóng chọn hồi sinh tại chỗ rồi chuyển sang bên cạnh,
lập tức dùng hồi thành phù.
Một luồng sáng trắng chói lòa, cảnh trên màn hình hóa
thành thôn Thương Ngô xinh đẹp nằm bên hồ nước. Nhưng Tô Liễu đợi mãi vẫn không
thấy Doanh Vũ.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Lão gia bị thằng
ngốc Kiêu dương chặn lại mới tức chứ!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Oa, Sát sát ca siêu
thế, một chọi hai mà vẫn thoát vô tư.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Híc, giờ tớ đang
phải một mình hồi sinh.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Cậu yên
tâm đi, vì Tử hỏa không thích ém xác, mà bà cô già Yêu tinh cũng không thù cậu
cho lắm, còn Tiểu Triệt thì ba phải, không bao giờ chủ động ra tay đâu.
Doanh Vũ chưa dứt lời, bên bờ hồ xanh biếc đã xuất
hiện một dáng vóc cao lớn.
Dưới ánh trăng bạc, khuôn mặt chàng hiện lên thật tuấn
tú và…đáng tin cậy.
Tô Liễu điều khiển thiếu nữ xòe váy nhún nhảy quanh
chàng chiến binh giáp đen
“Úi chà chà, đại thần!” Nàng gọi lớn “Sát sát này,
muội vừa phát hiện ra huynh có khí phách của một đại thần đấy!”
“Đại thần?” Sở Thịnh Hoan mãi mới hiểu ý. Chàng khẽ
cười, chợt nảy ý trêu chọc: “Tiểu Ngược à, trong Anh hùng nhan nhản các đại
thần, gọi ta là Thần phụ thì hơn.”
Thần phụ?
Thân phụ của các loại đại thần?
Hi hi, rõ vô duyên! Tô Liễu đơ luôn.
“Con ngưỡng mộ ngài, kính thưa Sát sát thần phụ.” Nàng
đáp lại một cách yếu ớt kèm theo hai tiếng híc híc.
“Con cũng thế.” Doanh Vũ hiện ra trong ánh sáng trắng,
“ Sát sát đại ca siêu phàm, kính mong ngài thu nạp con làm đồ đệ.”
Sở Thịnh Hoan dở khóc dở cười nhìn hai cô gái vừa lẽo
đẽo đi theo anh vừa nhí nha nhí nhéo.
Cát vàng mênh mông, đường đi uốn lượn. Anh thực không
hiểu, vì cớ gì mình trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ.
Cái nick Sát sát yêu không thấp cũng chẳng cao, hợp
lực với Doanh Vũ cấp 127 cũng chẳng ngăn nổi đám người chơi điên cuồng muốn
giết Tiểu Ngược để đổi lấy kim bảo và ngân phiếu. Sau khi thoát khỏi vòng vây
một cách gian nan, anh hạ giọng nói: “Tiếp tục thế này rất không ổn, Tiểu Ngược
nên đổi nick thì hơn.”
Trò chơi là thế đó, dẫu Yêu tinh ngang ngược vô lí,
nhưng một khi có tiền trong tay, cô ta hoàn toàn có thể khiến Tiểu Ngược không
cách gì lên nổi cấp. Hơn thế nữa, còn bị truy giết ở khắp nơi. Nói trắng ra:
trò chơi còn đen tối hơn cả thực tại, thân cô thế cô muôn đời bị bắt nạt. Tiểu
Ngược và Doanh Vũ xem chừng đều là học sinh, đấu sao lại với Khâu Kiều Nhan.
“Không đuợc.” Tô Liễu gạt phắt.
“Ta cũng thế, thù không báo sao gọi anh hùng.” Doanh
Vũ tay cầm đại đao, xông thẳng vào chém giết bầy quái thú.
Kiểu loại của Sát sát là chiến binh, Doanh Vũ và Tô
Liễu tình cờ cũng chọn “nghề nghiệp” chiến binh, nên dự tính sau khi qua cấp
140 sẽ luyện thêm thuật cầu khấn của cung thủ. Như thế sẽ có thể khai triển
trận cầu nguyện điên cuồng với mức sát thương cao nhất.
Phiên bản lần này cho phép người chơi luyện tập mọi
dạng kỹ năng, nhưng trước hết phải xem mức điểm số. Tức là người chơi có cấp độ
càng cao sẽ được học càng nhiều kỹ năng và những người chơi ở cùng cấp độ song
kỹ năng khác nhau thì khả năng sát thương cũng có độ chênh lệch.
“Thế giờ hai đứa định thế nào?” Sở Thịnh Hoan gõ nhẹ
bàn phím.
Hai thiếu nữ nhìn nhau.
“Thế này nhé, ta ít khi lên mạng, nên sẽ nhường nick
này cho Doanh Vũ. Tiểu Ngược level thấp, nên mở một nick khác rồi luyện lại kỹ
năng. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.” Chiến binh giáp đen type liền một
mạch.
“Không được đâu, Sát sát. Trước huynh cũng từng chém
Yêu yêu đấy thôi…” Tô Liễu viết.
“Ta dùng lệnh khiêu chiến, giết cô ta một cách đàng
hoàng, nên không lo bị đối phó.” Sở Thịnh Hoan giải thích “Tiểu Ngược, Doanh
Vũ, cần xem trọng chí khí, nhưng cũng phải tính đến tình hình thực tế.”
Tô Liễu rất đau khổ, bởi nàng biết rõ sự thực phũ
phàng đúng như những lời Sát sát nói. Trầm ngâm suy tính một hồi, nàng sực nhớ
ra một chuyện và sung sướng reo: “Nhân vật Bỗng dưng muốn chết không thể chết
được, bởi ở đây còn một nhiệm vụ chủ tuyến của hệ thống – đi tìm Tần lệnh.”
Ha ha, nể chưa nè, lé mắt chưa nè ~
Trong thoáng chốc, Tô Liễu trở nên vui sướng tới mức
quên béng thảm cảnh bị truy sát ban nãy.
Trên màn hình, thiếu nữ áo trắng làm động tác cung
kính nhận sắc phong và bắt đầu nhảy nhót tung tăng.
Không nhanh như nàng nghĩ, mãi nửa phút sau đó, kênh
Nhóm bạn mới bắt đầu lao xao. Tô Liễu thong thả lấy tăm xiên từng miếng dứa
trong đĩa ăn cho bằng hết, rồi mới nhìn tới hộp thoại.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Tiểu Ngược, cậu
không nhầm đấy chứ, lệnh bài phát trực tiếp mà.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Ừa, hôm trước
chỗ chúng ta cũng xuất hiện lệnh bài nước Yên.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng tìm đến cái chết:??
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Trên diễn đàn
có cả, lên đó mà xem.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Khổ thân Tiểu Ngược,
bị truy sát đến nỗi chập mạch rồi.
Tô Liễu vội vàng đổi sang giao diện diễn đàn, quả
nhiên đã có một thông cáo to đùng, với nội dung đơn giản. Đó là một game thủ
cấp độ thấp trong một lần cùng bạn đánh BOSS đã vô tình nhặt được kiến quốc
lệnh. Người này không tin vào mắt mình, nên post lên diễn đàn để mọi người cho
ý kiến và các comment thôi thì đủ loại. Kẻ ghen tị chửi bới, kẻ ngưỡng mộ, lại
có người tốt bụng nhắc nhở đừng mang theo người, nhỡ bị giết sẽ văng ra mất.
Chưa kể một đám người chơi còn thích thú đứng chụp ảnh cùng kiến quốc lệnh.
Tô Liễu tắt giao diện, quay lại trò chơi và paste
thẳng nhiệm vụ vào kênh Nhóm bạn.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Trời ạ! Đúng là
nhiệm vụ! Nhiệm vụ duy nhất!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Tiểu Ngược, cậu nhận
được khi nào thế?
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Chẳng trách cậu bảo
phải thành lập quốc gia của riêng mình…
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Mau lên mau lên, ôi
ôi, lão gia hưng phấn quá!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Đợi đã…
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Hiện trong
trò Anh hùng mới có Yên lệnh ở chỗ chúng ta, mà kiến quốc lệnh cũng chỉ là lời
đồn. Ta đoán…
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Có khả năng
nhiệm vụ đi tìm Tần lệnh của Tiểu Ngược mang tính ngẫu hứng và duy nhất. Còn
kiến quốc lệnh của hai nước còn lại sẽ xuất hiện trong lúc người chơi đánh yêu
quái.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Bây giờ Tiểu
Ngược nên ra các máy phục vụ khác nhau và mở các nick ảo, nhận nhiệm vụ rồi bán
lại, chắc sẽ kiếm được kha khá tiền. Số tiền đó chúng ta sẽ tích lại thành ngân
khố quốc gia sau này.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Chí phải chí phải.
Tô Liễu bần thần hồi lâu rồi nở một nụ cười sung
sướng. Chuyện nhiệm vụ tìm Tần lệnh nàng giấu kín bấy lâu, chẳng qua cũng vì sợ
bị hỏi nọ kia. Trong thế giới ảo này, ai mà biết được người kia đích thị là nam
hay nữ, thật lòng hay giả dối. Và nàng cũng đã từng thử cách Sát sát đưa ra,
nhưng trong hàng chục máy phục vụ, chỉ có ba bốn cái làm được.
Tô Liễu cứ băn khoăn mãi, may mà hôm nay được Sát sát
nhắc nhở. Cũng có thể, cái trò nhận nhiệm vụ này do BUG (lỗi phần mềm) gây ra
chăng?
Kiến quốc lệnh là vật phẩm vô giá, chỉ cần biết cách
sẽ kiếm được bội tiền. Lệnh bài có thể xuất hiện tình cờ, nhưng nhiệm vụ…
Tô Liễu nghĩ một hồi, liếc nhìn đồng hồ phía góc dưới
hiển thị 21: 17, nàng bấm số điện thoại phục vụ của công ty trò chơi, hỏi rõ
ngọn ngành.