Bóng Đá Chưởng

Chương 1: Vũ Hàn

Thưa quý vị! Hiệp 1 trận chung kết World Cup giữa Việt Nam và Brazil đã hết giờ. Tỉ số lúc này là 0-3 nghiêng về phía các cầu thủ Brazil.

Trên loa, tiếng của bình luận viên đang liến thoắng. Có vẻ như ông ta đang khá là bất ngờ với tỉ số này.

-Vâng! Đội Việt Nam với tư cách là đội bóng Châu Á đầu tiên vào được trận chung kết WC từ trước đến nay. Đây cũng là lần đầu tiên họ được tham dự giải bóng đá lớn nhất hành tinh này. Cho đến bây giờ họ vẫn giữ thành tích toàn thắng trong các trận đấu trước đó với cách biết là một bàn. Khi thì 3-2 với Argentina, lúc lại 1-0 với Tây Ban Nha,… và hơn năm 50% số lượng bàn thắng đều đến từ Libero Vũ Hàn. Quả thật mà nói, đây là chú ngựa ô lớn nhất của kì WC năm này.

Một bình luận viên khác cũng nói lớn.

-Nhưng trận hôm nay, đội Việt Nam lại tỏ ra vô cùng khó hiểu khi tung ra sân một cầu thủ mới, mang áo số 17. Cậu ta hình như không biết đá thì phải. Đến quả bóng để nguyên một chỗ cậu ta còn sút trượt nữa là.

-Đúng như vậy, tuy nhiên tôi vẫn chưa hiểu tại sao huấn luyện viên của đội tuyển Việt Nam lại dùng cậu ta thay cho Vũ Hàn vào. Chẳng lẽ lại một chiến thuật nào đó chăng.

-Tôi cũng không biết, chắc chắn là cách khán giả của chúng ta cũng đang mong Vũ Hàn được vào sân và tỏa sáng. Liệu rằng cậu ta có lật ngược được thế cờ, để ghi tên đội tuyển Việt Nam vào lịch sử WC là đội bóng Châu Á duy nhất vô địch WC, lại còn trong lần đầu tiên tham gia nữa chứ.

-Vâng, như anh nói, tất cả mọt người đang mong muốn được nhìn thấy Vũ Hàn bay nhảy trên sân. Còn bây giờ, xin mời quý vị khán giả, chúng ta cùng nghỉ ngơi giữa hiệp trước khi đến với hiệp 2 của trận chung kết WC năm 2614.

---

Trong phong thay đồ.

-Ông đang làm cái quái gì vậy Huấn Luyện Viên. Tại sao ông không để Vũ Hàn vào sân.

Cầu thủ mang áo số 6 của đội tuyển quốc gia Việt Nam – Huỳnh Minh đập bàn nói lớn.

-Hừ, cậu thì biết cái gì chứ. Tất cả những cái gì ta làm đều muốn tốt cho đội tuyển mà thôi. Chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy Vũ Hàn chiếm hết vinh quang sao. Hả?

Huấn Luyện Viên híp mắt nói. Ông ta là Triệu Vân Thôi, huấn luyện viên trưởng của đội tuyển Việt Nam. Khi nói, ria mép ông ta lung lay, phe phẩy trông vô cùng nhức mắt.

-Ông…- Huỳnh Minh nghẹn lời.

-Hahaha, chẳng phải đội tuyển chúng ta đi đến bước này không phải do công Vũ Hàn sao? Có gì phải bàn cãi à? Nếu không có cậu ấy thì bây giờ bọn này đang ngồi nhà xem WC rồi, chứ không là đang đá trận chung kết, làm rạng danh đất nước đâu. Không như cậu ta.

Người vừa nói là Thôi Minh, tiền đạo mang áo số 10 của đội tuyển. Cậu và Vũ Hàn vừa là bạn thân, vừa là 2 mũi tiến công sắc bén nhất. Tay cậu còn đang chỉ một cầu thủ khác mang áo số 17 đang ngồi ăn bánh như mọi chuyện không liên quan đến cậu ta.

-Xì, rạng danh thì sao chứ, đáng giá bao tiền. – Huấn Luyện Viên thì thào.

-ÔNG VỪA NÓI CÁI GÌ? – Một đám cầu thủ bật dậy hét.

-A..a..Không có gì, các cậu chuẩn bị ra sân cho tôi. Tôi vào nhà vệ sinh một chút xong sẽ ra.

Huấn luyện viên hấp tấp chạy vào phòng vệ sinh.

Cạch rầm...

-Chào, Huấn luyện viên.

Cửa phòng vệ sinh vừa mở, Huấn Luyện viên hình như va vào một ai đó ngã sõng soài. Một cầu thủ dáng người nhỏ con bước ra. Cậu cao khoảng 1m7, tóc đen được cắt gọn đang ướt sũng, đôi lông mày cau lại tỏ rõ vẻ khó chịu, trên người còn đang mặc bộ quần áo cầu thủ dự bị màu xanh. Cậu ta là Vũ Hàn

Vừa hết hiệp một cậu đã vào nhà vệ sinh, xả nước xối xả lên đầu, hi vọng gột rửa được sự khó chịu trong lòng. Trận vừa rồi cậu không được ra sân, thay vào đó là tên số 17 ở đâu đó nhảy ra. Hắn đá thật sự rất kém nếu không muốn nói là hắn không biết chơi.

Huấn luyện viên nhìn thấy Vũ Hàn, liền vội đứng dậy, chỉ tay vào mặt Vũ Lâm hét lớn:

-Á à, cậu được lắm. Đến cả huấn luyện viên của mình mà cũng xô ngã. Cậu muốn tôi gạch tên cậu khỏi danh sách thi đấu không?

Khóe môi giật giật, Vũ Lâm toan xông lên tẩn cho ông ta một trận thì bị mấy cầu thủ khác kéo lại, nhân lúc đó Huấn Luyện Viên cũng trốn vào nhà vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, Triệu Vân Thôi rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại. Tay bấm bấm số rồi cho lên tai, vừa nói vừa khóc:

-Tô tổng à, ông đang giết tôi đấy.

---

-Chào mừng quý vị và các bạn đã quay trở lại với hiệp hai của trận chung lên WC năm 2614 giữa đội tuyển Việt Nam và đội tuyển Brazil. Tỷ số lúc này đang là 0-3 nghiêng về phía đội tuyện Brazil. Trong hiệp hai này đội tuyển Brazil sẽ đá ở phía sân bên trái khán đài A, còn đội Việt Nam thì ở bên phải.Theo như ghi nhận của chúng tôi, thì có vẻ như Vũ Hàn vẫn chưa được ra sân. Có vẻ nhưng Huấn luyện viên trưởng của đội tuyện Việt Nam, ông Triệu Vân Thôi đang suy tính điều gì đó.

-Chúng tôi tuyên bố, hiệp hai chính thức bắt đầu.

Trọng tài vừa tuýt còi, hai bình luận viên đã hưng phấn gào lên.

Trong sân, Thôi Minh đang gào thét chỉ tay như muốn nói gì đó:

-Mọi người, chúng ta đã bị dẫn trước 3 bàn. Muốn chiến thắng thật sự quá khó nhưng không phải là không làm được.

Dứt lời, mọi người cùng hướng về phía băng ghế dự bị, nơi có một cầu thủ tay đang đan lại, mặt tỏ rõ vẻ bất lực.

-Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là duy trì khoảng cách 3 bàn. Nếu có cơ hội, thì lập tức tận dụng, rút ngắn khoảng cách. Đợi Vũ Hàn vào sân sẽ là lúc chúng ta nổi dậy.

-ĐỒNG Ý- Cả đội đồng thanh đáp lại.

-Được rồi, mọi người vào vị trí đi. Tôi sẽ chơi thấp xuống để phòng thủ. Chiến thôi!

---

-Thưa quý vị, đội Việt Nam đang chơi chiến thuật phòng thủ, có vẻ đúng là Huấn Luyện Viên Triệu Vân Thôi đang có mưu đồ. Ồ! Henzir đang có bóng.

Cầu thủ đang có bóng là tiền đạo của đội tuyển Brazil, cậu ta đã vô cùng đợi ngày hôm này để được đối đầu với ngựa ô của giải đấu – Vũ Hàn.

Nhưng không hiểu sao đến lúc này rồi mà cậu ta vẫn chưa vào sân.

-Thôi kệ đi, dù sao không có hay có thì cũng không thay đổi được gì. Seva lên thôi, đá nát khung thanh bên kia nào.

-Tại sao không chứ? Tới ngay đây.- Một cầu thủ khác tóc tết theo kiểu “man braid” nói.

---

Phía băng ghế dự bị.

Vũ Hàn hai tay chắp lại, chống tay lên trán. Cậu nhìn vào trong sân thấy cả đội đang chơi thấp lại. Vũ Hàn biết là cả đội đang chờ đợi cậu vào sân.

Quay đầu về phía huấn luyện viên, Vũ Hàn trầm giọng:

-Thưa huấn luyện viện, tôi muốn vào sân.

Triệu Vân Thôi tắt game đang chơi dở trên smartphone, nhìn về Vũ Hàn, ria mép rung lên:

-Hôm này không có chỗ cho cậu. Nhưng nếu cậu cố tình vào sân, ta sẽ gạch tên cậu ra khỏi danh sách cầu thủ.

-Rốt cục ông muốn sao đây, chẳng phải đội đang thua sao, chẳng phải họ đang chơi chậm lại để đợi tôi sao. Ông đang nghĩ cái quái gì vậy. –Vũ Hàn hét lớn.

-VÀO….thưa quý vị Henzir đã ghi thêm một bàn thắng nữa cho đội Brazil, cách biệt bậy giờ đã là 4 trái. Đội tuyển Việt Nam phải làm điều gì đó ngay lúc này.

Trên khán đài, bình luận viên đang hưng phấn, đây quả là một trận chung kết nhiều bàn thắng a.

-Chết tiệt, tại sao Vũ Hàn chưa được vào sân. Thằng cha Triệu Vân Thôi đang làm cái quái gì vậy.- Thôi Minh văng tục một câu. Không chỉ cậu, ngày lúc này toàn bộ cầu thủ cũng như cổ động viên của đội Việt Nam điều đang nghĩ như vậy.

Trận đấu tiếp tục, bóng được trả về cho đội Việt Nam, Huỳnh Minh chuyền bóng cho Thôi Minh, 2 người họ là người dâng lên duy nhất của đội.

-Ông..Ông còn muốn cố chấp đến khi nào. – Ngoài sân Vũ Hàn thét lớn.

-Đến khi nào à, ta cũng không biết. Nhưng có một điều chắc chắn là không phải hôm này.

Triệu Vân Thôi liếc nhìn Vũ Hàn, ria mép rung rung.

-Ông… Con ** nó, tôi rút.

Dứt lời, Vũ Hàn quăng cái thẻ cầu thủ trên cổ cậu vứt xuống đất. Cầm lấy áo khoác, nhổ toẹt bãi nước bọt vào giày của Triệu huấn luyện viên rồi đi vào phòng thay đồ.

-Không được rồi, pha tiến công vừa rồi của phía Việt Nam đã bị cản phá, bóng đã bị bay sang phía ngoài sân. Ồ! Kia không phải Vũ Hàn sao? Cậu ta đang đi đâu vậy?

Nghe thấy tiếng của bình luần viên, Vũ Hàn ngẩn đầu, nhìn về phía quả bóng đang bay về hướng về cậu.

-Cha à, mọi cố gắng của con chỉ đến vậy thôi sao. Không được, con không cam tâm, con thật sự không cam tâm.

Trong khoảnh khắc, Vũ Hàn nhớ lại thời gian với cha hồi bé, Cậu đã hứa sẽ trở thành 1 cầu thủ trứ danh, trang trải 1 phần cuộc sống khó khăn của gia đình cậu.

Giơ chân lên cao, tiếp lấy quả bóng đang cao quá đầu thành 1 đường tròn trên không trung. Ngay khi bóng chưa kịp trạm đất, Vũ Hàn xoay người ngược lại, sút:

-KIM LONG PHÁ.Á….

Bùm!! Ngay khi chân Vũ Hàn chạm bóng, một đoàn khí màu vàng bùng lên bao bọc lấy chân cậu và quả bóng. Quả bóng vừa bay đi thì đám khí kia cũng cuộn lại, hóa thánh một con rồng Châu Á màu vàng kim gào thét hướng về phía khung thành của đội Brazil.

Xoạt.. Quả bóng bay vào khung thành, xé tan mảnh lưới phía sau thủ môn Arei.

Cả khán đài im lặng.

Tất cả cầu thủ đứng hình.

Ầm..ầm..ầm ….. Cả khán đài đồng thời rung động.

-Cái quái gì vậy, con rồng vừa rồi ra sao, tại sao cú sút ở khoảng cách hơn nửa sân lại có thể xé tan lưới khung thành được. Người đâu, Vũ Hàn đâu rồi?

Bình luân viện thét lớn. Ở chỗ Vũ Hàn sút bóng đã không còn bóng dáng cậu nữa. Chỉ còn lại khoảng không trống rỗng, nơi đã từng có một chàng trai đứng đó.

---

-Thưa quý vị…

-Như mọi người có thể thấy..

-Quá là bất ngờ khi…

Trận đấu chung kết WC đã kết thúc được 2 ngày, nhưng dư âm của nó thì vẫn như hôm nào. Chiến thắng thuộc về đội Brazil với tỉ số 5-1. Huấn luyện viện Triệu Vân Thôi đã bị triệu tập sau trận đấu, ra ông ta đã nhận tiền của Tô tổng – giám đốc công ty sản xuất Toilet Tô Túc để cho con trai ông ta tham gia thi đấu. Hiện ông ta và Tô tổng đạng bị gọi điều tra.

Mặc dù kết quả Brazil là kẻ chiến thắng tuy nhiên thứ đọng lại cho tất cả mọi người trên thế giới lại là cú sút rồng vàng của Vũ Hàn kia.