Đã qua nửa tháng mà chuyện công việc vẫn chưa có kết quả, cuối cùng Đỗ Nhược gọi điện tới công ty Young, hỏi xem họ có cần tuyển người không. Ngay lập tức bên kia trả lời lại, sắp xếp phỏng vấn.
Phỏng vấn cô không phải là bộ phận nhân sự, mà là nữ lãnh đạo trẻ tuổi trong truyền thuyết.
Tháo vát, giỏi giang, xinh đẹp, làm việc dứt khoát lỗi lạc, đây là ấn tượng đầu tiên trong đầu Đỗ Nhược.
Phỏng vấn chưa đến năm phút, Bạch Hiểu Vi đóng lại bản sơ yếu lý lịch của Đỗ Nhược, lông mày lá liễu khẽ nhướng lên, quan sát Đỗ Nhược một lượt: "Đỗ tiểu thư có nghĩ tới chuyện thay đổi phong cách không?"
Đỗ Nhược sửng sốt, hôm nay phỏng vấn nên cô mặc đồ công sở nghiêm túc.
Bạch Hiểu Vi dùng ánh mắt soi mói quét qua mặt cô, quần áo, cả túi xách trên tay cô: "Tôn chỉ từ trước đến nay của Young là tinh tế, cho dù là phong cách làm việc hay con người."
Đỗ Nhược cười cười, gật đầu: "Tôi hiểu."
Bạch Hiểu Vi đứng lên, mái tóc đen dài như thác nước xõa sau lưng, đứng giày cao gót cao hơn Đỗ Nhược nửa cái đầu, ánh mắt híp lại nhìn cô, nở một nụ cười quyến rũ: "Mong đợi ngày mai thấy một con người khác."
Đỗ Nhược thấy mình rất may mắn đã lựa chọn Young.
Đây là một công ty trẻ năng động, hầu hết nhân viên đều là người trẻ, mọi người đều có sở trường đặc biệt riêng, tràn đầy nhiệt huyết. Trong môi trường đầy năng lượng, làm cô cũng tràn đầy nhiệt huyết với công việc, cuộc sống của cô thoải mái hơn.
Sau khi Tần Nguyệt Linh trở về quê đã gọi điện cho cô, báo bình an, Đỗ Nhược không muốn xung đột với bà, nên cô cũng không nói gì nhiều, cô thông báo cho Tiểu Phong, để cuối tuần rãnh rỗi cậu có thể trở về thăm bà.
Sau lần đó, quả nhiên Kiều Cận Nam không còn xuất hiện, ngay cả Kiều Dĩ Mạc mỗi ngày đều nói chuyện với cô cũng biệt tăm biệt tích. Thỉnh thoảng Đỗ Nhược cũng nhớ thằng bé, nhớ giọng nói mềm mại gọi cô: "Chị Hoa nhỏ", nhưng mỗi lần mở điện thoại ra, cuối cùng vẫn quyết định tắt đi.
Vốn dĩ ngay từ đầu hai người không nên gặp nhau, thật khó khăn mới chia tay, tốt nhất không nên can thiệp vào cuộc sống của người kia.
Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt đã đến giữa tháng hai, cô đi làm được một tháng, đã nhận được tháng lương đầu tiên.
Bạch Hiểu Vi đối xử rất tốt với cô, tiền lương cao hơn so với thỏa thuận lúc trước còn chưa nói, trong buổi họp trước toàn thể công ty không tiếc lời khen cô biểu hiện tốt, cuối cùng trước khi tan họp còn nói thêm một câu: "Đỗ Nhược, nếu như cuối tuần hợp đồng với bên Mars thuận lợi ký kết, tiền thưởng không thiếu em được."
Đỗ Nhược đi theo dự án này từ đầu nên cô vô cùng tự tin.
Thời gian ký hợp đồng đã được thống nhất, chỉ cần mọi chuyện làm theo đúng kế hoạch, thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Dường như cuộc sống của cô bước sang một trang mới, mỗi ngày đều là ánh mặt trời rực rỡ, chỉ là dưới ánh mặt trời, có một cái bóng mãi không biến mất.
Hôm đó Đỗ Nhược tan việc, Hà Khâm Sinh đã đỗ xe sẵn chờ cô.
Bạch Hiểu Vi bắt gặp nhiều lần, lần nào cũng không quên chế nhạo cô, môi khẽ nhếch lên cười nói: "Thật không hổ là nhân viên của chúng ta, làm Hà đại thiếu gia thần hồn điên đảo."
Trước khi đến Young, Đỗ Nhược còn lo lắng lãnh đạo quen biết Tống Như Nhược mà gây khó đễ cho cô, không ngờ lần đầu tiên Bạch Hiểu Vi gặp Hà Khâm Sinh tìm cô, ánh mắt sâu sa nhìn cô:"Thì ra em chính Nhược Nhược mà Tống Như Nhược nhắc tới."
Sau đó giọng nói vô cùng tự hào: "Không uổng công chị nhìn trúng em."
Cuối cùng mỗi lần gặp mặt đều trêu chọc cô một phen, lần này còn âm thầm đẩy cô một cái: "Quá khứ mà, lo lắng làm gì, có câu nói lãng tử quay đầu lại còn quý hơn vàng."
Đỗ Nhược bất đắc dĩ nhìn vị lãnh đạo chững trạc nghiêm túc này, sau khi tan việc nghiêm túc bay mất hết: "Chị Vi, còn có câu gọi ngựa khôn không ăn cỏ cũ."
Bạch Hiểu Vi buông tay: "Cũng phải xem chất lượng của bó cỏ kia, không ngờ Hà Khâm Sinh lại..."
Không đợi cô phản đối, Đỗ Nhược liền đẩy Bạch Hiểu Vi: "Chị Vi nên tới bãi đậu xe đi, em đứng đây đợi xe bus, ngày mai gặp lại."
Công ty cách nhà cô hơi xa, ngồi một tuyến xe bus sau đó chuyển một tuyến tàu điện ngầm.
Đỗ Nhược đi tới trạm xe bus, Hà Khâm Sinh lái xe, không nhanh không chậm theo sát cô.
Cô dừng lại đợi xe, Hà Khâm Sinh cũng dừng lại.
Rất nhanh có xe buýt đi tới, nhưng không thể vào trạm, tài xế bóp còi liên tục, Hà Khâm Sinh làm như không nghe thấy, vẫn đứng im tại chỗ.
Tài xế thấy Đỗ Nhược liền nói: "Vị tiểu thư này, tại sao lại là cô? Làm ơn tích chút công đức? ..."
Không đợi ông mắng xong, Đỗ Nhược liền đứng dậy rời đi, Hà Khâm Sinh liền theo sau, vì tốc độ chạy xe rất chậm nên ngay lập tức một hàng dài xe nối đuôi nhau, có tài xế nóng tính, trực tiếp bước xuống xe mắng:"Có tiền thì sao? Đúng là đồ bệnh đi lái xe thể thao chặn đường người ta!"
Đỗ Nhược không thể nhịn được nữa, xoay người mở cửa ngồi lên xe.
"Hà Khâm Sinh, anh làm loạn đủ chưa?" Lần nào anh ta cũng làm mọi chuyện loạn lên, ngay cả tài xế xe bus cũng biết cô.
Hà Khâm Sinh vẫn thản nhiên, mắt nhìn về phía trước, tăng tốc: "Tối nay em muốn ăn cái gì?"
"Phải thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi?"
Hà Khâm Sinh nhìn cô, giọng nói dịu dàng: "Nhược Nhược, anh nói rồi, so với năm đó, bây giờ anh còn kiên nhẫn hơn."
"Nhưng tôi không còn là Đỗ Nhược của năm xưa." Đỗ Nhược lạnh giọng đáp lại.
Bên trong xe nhất thời trầm mặc.
Hồi lâu, Hà Khâm Sinh làm như thở dài: "Nhược Nhược, chúng ta đừng làm loạn nữa được không?"
Đỗ Nhược day day trán: "Phải là anh đừng làm loạn nữa mới đúng." Cô hít sâu một hơi: "Anh tìm chỗ dừng xe lại, tôi có lời muốn nói với anh."
Hà Khâm Sinh đánh nhẹ tay lái, dừng xe sát lề đường.
Hôm nay trời âm u, mây đen che kín, hà khâm sinh mở đèn xe lên, quay đầu nhìn Đỗ Nhược, ánh mắt lóe lên: "Nói đi."
Đỗ Nhược nhìn thẳng vào anh, giọng nói dứt khoát: "Hà Khâm Sinh, bây giờ tôi vô cùng nghiêm túc nói cho anh biết, giữa chúng ta là không thể."
Ánh mắt cô kiên cường: "Cho dù anh làm gì, trong bao lâu, tất cả đã là quá khứ, chúng ta không thể trở về như trước. Cho nên tôi không muốn dây dưa nữ, như vậy chỉ càng làm tôi thêm ghét anh, làm tôi không muốn nhớ lại những kỉ niệm tốt đẹp của chúng ta."
Nụ cười của Hà Khâm Sinh cứng ngắc.
"Tôi thừa nhận, tôi đã từng rất yêu anh, vô cùng vô cùng yêu anh, yêu đến mất tôn nghiêm mất đi lý trí. Nhưng bây giờ, Hà Khâm Sinh, anh nhìn vào mắt tôi." Đỗ Nhược nhìn chằm chằm Hà Khâm Sinh, dường như nhìn thấu con người anh: "Tôi không yêu anh."
Một tia chớp cắt ngang bầu trời, ầm một tiếng, cơn mưa ập xuống, nhanh chóng làm cửa xe ướt nhòa.
Ánh mắt của Đỗ Nhược quá quật cường, Hà Khâm Sinh không dám nhìn thẳng vào đó.
"Anh hiểu chưa?" Đỗ Nhược nắm chặt tay anh: "Đừng tìm tôi nữa. Tôi sẽ nhớ tôi từng yêu anh, sẽ nhớ chúng ta đã từng hạnh phúc, xin anh đừng tước đi nguyện vọng nho nhỏ này."
Một lúc sau, Hà Khâm Sinh mới lên tiếng: "Nhược Nhược, em nói thật?"
"Thật." Đỗ Nhược hít sâu một hơi: "Không còn giống như ngày xưa làm loạn không để ý tới anh, muốn được anh theo đuổi dỗ dành. Lần này là thật... Kết thúc rồi."
Đỗ Nhược nhìn thẳng Hà Khâm Sinh, vẫn là ánh mắt quật cường, kiên trì.
Hà Khâm Sinh không nhìn cô, nhắm mắt lại, anh nhanh chóng cầm mu bàn tay gác lên.
Nên nói đã nói xong, Đỗ Nhược cởi dây an toàn ra, mở cửa xuống xe.
Hà Khâm Sinh không ngăn cản cô.
Vừa xuống xe bị mưa tạt vào người, Đỗ Nhược cầm túi che chắn, bước thật nhanh đi về phía trước. Nhưng đi chưa được bao lâu, cổ tay liền bị giữ lại, kéo cô đi về phía trước.
"Hà Khâm Sinh anh muốn làm gì?"
Mưa càng ngày càng lớn, Hà Khâm Sinh kéo Đỗ Nhược đến bên lề đường, Đỗ Nhược dùng sức muốn thoát khỏi kìm kẹp, bỗng nhiên anh buông tay, thân thể cô theo quán tính lui về phía sau mấy bước.
"Không yêu anh đúng không?" Trên mặt Hà Khâm Sinh vẫn duy trì nụ cười, nhưng nụ cười này rất lạnh lẽo: "Nhược Nhược, em nói không yêu anh đúng không?"
Đỗ Nhược nhìn anh.
Mưa to làm cả hai người ướt nhẹp, thỉnh thoảng có ánh đèn chiếu đến.
"Nhược Nhược." Hà Khâm Sinh mỉm cười, dịu dàng gọi tên cô.
"Anh chờ đợi ngày này đã sáu năm." Anh nhìn cô: "Không phải chờ em nói mấy chữ này."
Mặt Hà Khâm Sinh đầy nước mưa, ánh mắt ngập tràn tình ý, mang mấy phần quyết đoán: "Anh đánh cuộc em còn yêu anh hay không."
Đột nhiên anh bước xuống lòng đường.
"Hà Khâm Sinh anh điên rồi! Anh..." Đỗ Nhược chưa kịp kéo anh lại, hcòn chưa nói xong, liền thấy Hà Khâm Sinh dừng lại, một chiếc xe nhỏ trong mưa lại gần.
Bên tai vang lên tiếng phanh xe chói tai, Đỗ Nhược thét to, che hai tai, nhắm mắt lại, khóc nức nở.
"Hà Khâm Sinh, anh đừng ép tôi!" Đỗ Nhược ngồi xổm trên mặt đất, nức nở: "Anh đừng ép tôi, tại sao anh phải làm thế..."
Hồi lâu, Hà Khâm Sinh tiến lại gần, ôm cô vào lòng: "Nhược Nhược, em vẫn còn thương anh đúng không? Chúng ta làm lại một lần nữa... Một lần cuối cùng được không? Nhược Nhược, hãy tin anh một lần."
Spoil chương sau:
Kiều Dĩ Mạc yên lặng ngồi ghế an toàn, vành mắt hồng hồng, vừa thấy anh quay đầu lại, nước mắt lại lăn xuống, miệng mếu máo, thút thít: "Con muốn mẹ..."
“Bố, con muốn mẹ." Thật ra từ trước tới nay, Kiều Dĩ Mạc không dám khóc trước mặt Kiều Cận Nam, giọng nói nức nở: "Tại sao Hà Kiều Kiều có mẹ mà con vẫn không có... Con muốn có mẹ..."
Đây là lần đầu tiên Kiều Dĩ Mạc nhắc tới “Mẹ” trước mặt Kiều Cận Nam.
Bởi vì lời hứa “Ba không” với Kiều Cận Nam nên trước đâu cu cậu không dám nhắc tới.
Đây cũng là lần đầu tiên, bởi vì đứa bé này, trái tim Kiều Cận Nam đau đớn.
Anh nhìn ra ngoài xe, ánh mắt xa xăm.
"Kiều Dĩ mạc, con đã mấy tuổi rồi?" Hồi lâu, Kiều Cận Nam thấp giọng hỏi.
Kiều Dĩ Mạc chớp chớp đôi mắt ngấn nước: "Hôm nay là sinh nhật năm tuổi."