Tống Như Nhược chu đáo gọi món ăn trước, Hà Khâm Sinh ngồi xuống chưa bao lâu, phục vụ đã bưng thức ăn đi lên.
Hà Kiều Kiều rất vui, ở trên bàn cơm luôn miệng cười, lúc thì "Mẹ thích ăn cái này không?", lúc thì "Bố giúp con bóc vỏ tôm được không?", cô bé còn ngồi lên đùi Đỗ Nhược, cho dù Hà Khâm Sinh nói thế nào cũng không chịu xuống.
Trong lòng Đỗ Nhược có nhiều hoài nghi, nhưng ở trước mặt con trẻ nên cô vẫn kiềm chế lại, chỉ yên lặng nhìn Hà Kiều Kiều ăn cơm.
Hà Khâm Sinh cũng im lặng, chỉ mỉm cười quan sát hai người, nhìn Đỗ Nhược không ăn, nên gắp vài món cho cô, động tác tự nhiên giống nhiều năm về trước.
Đỗ Nhược chạm ánh mắt anh liền nhìn đi chỗ khác.
Không giống bữa cơm đầu tiên gặp lại giữ vững nụ cười giả trang, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ khi Hà Kiều Kiều gọi cô mới cười đáp lại.
Ăn cơm xong, Hà Kiều Kiều nằm trong lòng cô ngủ thiếp đi, Hà Khâm Sinh theo thói quen ôm lấy con gái, để đầu cô bé tựa vào vai anh.
Xe anh đỗ ở tòa nhà đối diện, lúc qua đường, một tay Hà Khâm Sinh ôm Hà Kiều Kiều, một tay rất tự nhiên nắm lấy tay Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược nhẹ nhàng rút tay ra, đút vào túi áo.
Từng cơn gió lạnh thổi tới, Đỗ Nhược không hỏi Hà Khâm Sinh muốn đi đâu, chỉ yên lặng đi sau lưng anh, giấu nửa gương mặt trong áo, nhìn hai người một lớn một nhỏ phía trước, vành mắt cô ươn ướt.
Hà Khâm Sinh đặt Hà Kiều Kiều vào ghế trẻ em phía sau, Đỗ Nhược do dự một lát, nhưng vẫn ngồi bên cạnh anh, cho đến khi chiếc xe hòa vào dòng xe trên đường, Đỗ Nhược nghe tiếng hít thở vững vàng của đứa bé, cô mới hỏi khẽ: "Hà Khâm Sinh, Kiều Kiều... Là con ai?"
Gặp đèn đỏ, Hà Khâm Sinh đạp phanh xe.
Anh quay đầu sang nhìn cô, nụ cười dịu dàng không phân biệt được thật giả, đèn đường chiếu lên gò má anh lúc sáng lúc tối, ít đi vài phần ngông cuồng của tuổi trẻ, lắng đọng vài phần lạnh nhạt nhàn nhã.
Đỗ Nhược nhìn thẳng vào mắt anh, không tránh né nữa, giọng nói tỉnh táo nhưng đôi mắt hơi đỏ lên, tiết lộ cô đang cố gắng kìm nén tâm tình.
Hà Khâm Sinh đạp chân ga, mắt nhìn thẳng phía trước: "Nhược Nhược, anh dẫn em tới một nơi."
Bắc Kinh là một giờ chiều, thì London là 6 sáng, Kiều Cận Nam không gọi điện được cho Đỗ Nhược, mặc áo khoác vào lại gọi cho thư ký Jucy.
"Kiều tổng, hôm nay xong việc sẽ về luôn sao?" Jucy nghe Kiều Cận Nam dặn dò, vừa mở lịch ra, kiểm tra vé máy bay: “Chuyến bay sớm nhất hôm nay vào lúc 10h sáng, bay thẳng, nhưng về nước là rạng sáng, về lúc này..."
Sẽ rất vất vả.
"Kiều tổng muốn đổi vé đúng không?" Jucy hỏi thêm một câu: "Được, vậy tôi sẽ đổi đến chuyến 10h sáng."
Ngắt điện thoại, Jucy nhìn xuống thời gian chuyến bay, dụi mắt ngáp một cái, xem ra Anne nói gần đây Kiều tổng yêu đương là thật.
Gần đây Kiều tổng không còn nói chuyện khắc nghiệt, hay mỉm cười, ngày hôm qua còn mua mấy chiếc khăn đủ màu sắc, về việc đổi vé cũng là lần đầu tiên, công việc còn chưa xong đã nóng lòng muốn trở về.
Đỗ Nhược ngồi trong xe, chờ Hà Khâm Sinh đưa Hà Kiều Kiều về nhà.
Cô nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ đêm, vì vậy cô gọi cho dì Hồ, nói tối nay có thể cô sẽ về rất muộn, không cần bà phải đợi cửa.
Hà Khâm Sinh lái xe ngoại thành, đi vào đường cao tốc.
Đỗ Nhược cũng không hỏi đi đâu.
Đèn xe giống như cây kiếm sắc bén xuyên qua bóng đêm, không một tiếng động tiến về phía trước.
Hà Khâm Sinh im lặng, chuyên tâm lái xe.
Đỗ Nhược nhìn biển hiệu chỉ đường, chắc anh muốn tới một huyện nhỏ ngoại thành, qua đường cao tốc lại đi tiếp nửa tiếng, tốc độ mới dần dần chậm lại, cuối cùng dừng trước một nhà nghỉ ít người lui tới.
Mặt tiền rất tồi tàn, mấy cửa hàng ít ỏi bên cạnh đã dọn hàng, nhà dân cũng đóng của không có ánh đèn, chỉ có nhà nghỉ nhỏ 24 giờ vẫn mở cửa.
"Lạnh không?" Hà Khâm Sinh không xuống xe, mở điều hòa lên.
Đỗ Nhược nắm chặt hai tay lại: "Không lạnh."
Hà Khâm Sinh im lặng một lúc, mới nói: "Em còn nhớ anh cả không?"
Đỗ Nhược ngẩn người, gật đầu.
Hà Khâm Sinh có một anh trai là Hà Khâm Húc, năm ấy cô theo Hà Khâm Sinh về nhà từng gặp một lần, hai anh em rất giống nhau. Nhưng anh cả chín chắn chững chạc hơn Hà Khâm Sinh, mỗi động tác đều rất phong độ, vừa nhìn là biết nhân tài. Nhưng khi đó cô còn đi học nên không chú ý tới tình hình kinh tế, lại càng không biết nhiều về thành phố S, cho nên ấn tượng với Hà Khâm Húc liền dừng lại ở vài chữ "Chín chắn chững chạc".
Sau khi về nước, cô tình cờ biết tin tức anh đã qua đời trên một tạp chí, nhưng khi đó bản thân cô còn chưa lo xong, đâu còn sức lực đi để ý chuyện này.
"Còn nhớ rõ Tiểu Ngải không?" Hà Khâm Sinh hỏi tiếp.
Đỗ Nhược gật đầu.
Tiểu Ngải là bạn gái của anh cả, là một ca sĩ trong quán rượu, trẻ tuổi đầy sức sống, khi bọn họ cùng nhau ăn cơm, cô gọi một tiếng "Chị Ngải", lông mày cô ấy nhăn lại: "Đừng, ‘Chị Ngải’ gì ở đây, mặc dù tìm một chú già, nhưng chắc gì đã hơn tuổi nhau! Không thể để bản thân thua thiệt được!"
Hà Khâm Sinh bước xuống xe, Đỗ Nhược cũng đi theo.
Mặc dù mất hai ba giờ đi đường, nhưng lúc này đã nửa đêm nên rất lạnh.
Ông chủ là một chú trung niên, hình như quen biết Hà Khâm Sinh, vừa thấy anh liền lấy mắt kính xuống, híp mắt nhìn nhìn một lúc: "Ôi, sao Hà tiên sinh lại tới vào giờ này?"
Hà Khâm Sinh cười cười: "Bạn tôi sợ lạnh, mở giúp tôi một phòng."
Ông chủ nhìn Đỗ Nhược vài lần, đưa một cái chìa khóa.
Hoàn cảnh nhà nghỉ không tốt lắm nhưng cũng sạch sẻ, Hà Khâm Sinh vào nhà liền mở điều hòa lên, đun một ấm nước.
"Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?" Cô hỏi Hà Khâm Sinh.
Hà Khâm Sinh rửa mấy cái ly, đặt nhẹ xuống bàn, thong thả đi tới bên cửa sổ: "Anh tìm được Tiểu Ngải ở đây."
Đỗ Nhược khẽ nhíu mày.
Hà Khâm Sinh quay đầu lại nhìn cô, cười cười: "Chắc em cũng hiểu mẹ anh. Bà vô cùng coi trọng thanh danh, lòng háo thắng rất mạnh. Bà luôn phản đối chuyện anh cả và Tiểu Ngải qua lại, thời gian trước chuyện của Tiểu Phong, thủ đoạn cũng giống như đối với tiểu Ngải."
"Chuyện này do bà ấy làm?"
Hà Khâm Sinh nhướng mày: "Thật ra thì anh phải cảm ơn Kiều Cận Nam, nếu như không có anh ta, anh vẫn không dám đấu tranh."
Đỗ Nhược im lặng, Hà Khâm Sinh lại nói tiếp: "Khi ấy bà muốn dùng tiểu Ngải, bây giờ là dùng em để uy hiếp anh, muốn anh phải ngoan ngoãn nghe lời."
"Vậy Tiểu Ngải sao rồi?"
Hà Khâm Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhược Nhược, năm đó anh biết bà ra tay với tiểu Ngải, rồi anh cả qua đời, đã gần nửa năm."
Đỗ Nhược kinh ngạc nói: "Anh cả qua đời cũng liên quan tới chuyện này?"
Hà Khâm Sinh cười nhạo: "Ai mà biết được. Bà ta ép anh cả đến đường cùng, lúc anh ấy mắc bệnh nặng, bà lại cho rằng Tiểu Ngải mệnh xấu khắc chết anh ấy. Bà ấy luôn tự cho mình là đúng."
Tiếng nước sôi vang lên, Hà Khâm Sinh xoay người đi rót nước, đem chén nước nước nhét vào tay Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược thấy cay cay sống mũi, nước nóng bốc hơi đọng lại trên mi mắt.
"Anh cả là niềm tự hào của bà ấy, bà dành hết sự quan tâm cho anh, liên tục giục anh về nước." Hà Khâm Sinh tựa vào cửa sổ, nhìn thẳng Đỗ Nhược: "Nhược Nhược, anh không muốn em giống Tiểu Ngải."
"Cho nên anh kiên quyết muốn chia tay." Đỗ Nhược hiểu ý anh.
Hà Khâm Sinh không trả lời, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng gió rít ngoài kia.
"Sau khi về nước được nửa năm thì anh tìm được Tiểu Ngải, là ông chủ gọi điện cho anh." Hà Khâm Sinh thấp giọng nói: "Lúc ấy cô ấy đã ở đây được một tháng, không dám đi ra ngoài. Lúc vào trong phòng, cô ấy núp ở trong chăn không dám gặp ai, không ngừng khóc."
Đỗ Nhược không dám tưởng tượng hình ảnh Tiểu Ngải lúc ấy: "Khi đó anh cả đã..."
"Đúng, anh cả đã qua đời được nửa năm, Tiểu Ngải cũng trốn chạy nửa năm."
"Vậy bây giờ..."
"Khi đó cô ấy còn ôm một đứa bé." Hà Khâm Sinh nhìn Đỗ Nhược: "Chính là Kiều Kiều."
Trong phòng lại yên lặng, trong phòng rất ấm nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh.
"Do sực khỏe quá kém, điều kiện y tế bên này không tốt, sau khi sinh Kiều Kiều liền qua đời." Vẻ mặt Hà Khâm Sinh nghiêm túc, giọng nói cũng thấp xuống: "Anh không muốn Kiều Kiều biết chuyện này, cho nên nói với tất cả mọi người là con gái anh."
Đỗ Nhược thấy cay mắt, né tránh ánh mắt Hà Khâm Sinh, đi tới bên cửa sổ.
"Anh không nghĩ em sẽ tới thành phố S." Hà Khâm Sinh nheo mắt lại, khóe miệng vẫn mỉm cười: "Anh dự định chọn một thời điểm thích hợp để nói rõ với em, không ngờ..."
"Nhược Nhược, ở bữa tiệc đính hôn anh phát hiện em có chút khác thường, anh tìm người điều tra mới biết cuộc sống của em trong những năm qua." Hà Khâm Sinh nhìn cái bóng Đỗ Nhược trên tấm kính: "Bây giờ có nói gì cũng không đên bù hết cho em."
"Anh cũng muốn nói dối. Thời gian Kiều Kiều ra đời trùng với ngày em sinh con." Hà Khâm Sinh cười cười: "Nếu nói Kiều Kiều là con của em cũng không khó, để em trở lại bên anh cũng sẽ dễ dàng hơn."
Đỗ Nhược quay đầu lại, đơi mắt đã đỏ hoe: "Anh đều biết chuyện mấy năm này?"
Ánh mắt Hà Khâm Sinh rất dịu dàng: "Nhược Nhược, anh hiểu rõ em nhất."
Cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống.
Hà Khâm Sinh nói không sai, anh hiểu cô nhất, chỉ cần anh muốn biết, sẽ điều tra ra tất cả, ngay cả chuyện cô điều trị tâm lý cũng do anh gợi ý, còn có chuyện gì anh không biết đây?
"Anh giúp em tìm đứa bé kia." Hà Khâm Sinh nói khẽ.
Đỗ Nhược hít sâu một hơi, lau nước mắt: "Đến đây thôi, đưa tôi về nhà đi."
Đỗ Nhược xoay người rời đi, lúc đi qua cô bị Hà Khâm Sinh nắm lấy cổ tay.
"Nhược Nhược, khi đó chúng ta còn quá trẻ." Anh từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như trước đây luôn dỗ dành khi cô tức giận: "Chúng ta bắt đầu lại được không?"