Lúc nhận được điện thoại, Đỗ Nhược đang quét dọn phòng.
Trong điện thoại một người đàn ông tự xưng là trưởng phòng Khương: "Chúc mừng Đỗ tiểu thư đã trúng tuyển, lương bổng giống như hôm phỏng vấn đã đề cập, trước tiên cô làm việc bên bộ phận thiết kế, nếu như không phù hợp chúng tôi sắp xếp lại, Đỗ tiểu thư thấy sao?"
Đỗ Nhược rất vui khi nhận được tin mình đã trúng tuyển, nhưng nghe giọng điệu có vẻ kỳ quái...
Giọng nói có chút dè dặt? Nếu thấy không phù hợp chúng tôi sắp xếp lại? Lại còn "Chúng tôi"?
"À..." Đỗ Nhược thả máy hút bụi xuống: "Là trưởng phòng Khương của J.M phải không?"
"Đúng vậy, là tôi, là tôi."
Đỗ Nhược nghĩ lại tình huống ngày đó phỏng vấn, rõ ràng người đàn ông này rất lạnh lùng, tại sao đột nhiên lại ân cần, niềm nở... Chẳng lẽ là phường lừa gạt?
"Đỗ tiểu thư thấy điểm nào cần trao đổi thêm thì cứ nói ra yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét lại." Tất nhiên trưởng phòng Khương đã nhận ra Đỗ Nhược đang do dự, lập tức bổ sung.
Đỗ Nhược mở công tắc máy hút bụi: "Xin lỗi trưởng phòng Khương, tôi đang ở bên ngoài nên rất ồn, ngài vừa nói gì tôi nghe không rõ, tối nay tôi gọi điện thoại cho ngài được không?"
"Được được, vậy tôi sẽ chờ điện thoại của Đỗ tiểu thư."
Đỗ Nhược ngắt điện thoại, thái độ rất kỳ lạ...
Còn chưa hồi phục lại tinh thần, điện thoại lại vang lên, Đỗ Nhược không thèm nhìn liền bắt máy.
"Xin chào, là Đỗ tiểu thư phải không?"
"Xin chào, đúng vậy."
"Đây là bộ phận nhân sự Waiting, rất vui được thông báo cho cô, chúng tôi thấy Đỗ tiểu thư vô cùng phù hợp với định hướng phát triển của Waiting, hoan nghênh gia nhập đại gia đình chúng tôi. Buổi đào tạo cho nhân viên mới sẽ bắt đầu vào lúc 8H sáng thứ hai, Đỗ tiểu thư nhớ đến đúng giờ!"
Giọng nữ mềm mại mà không mất đi sự chuyên nghiệp, so với người lúc nãy thì cảm giác chân thật hơn nhiều.
Một hồi lâu Đỗ Nhược mới phản ứng lại, cô lại nhận được thông báo trúng tuyển.
Có thể gọi là... sau mưa trời lại sáng không?
Cô bỏ hết mọi việc, lên mạng tìm hiểu thông tin về Waiting.
Một công ty xuất nhập khẩu, quy mô trung bình, cũng không có danh tiếng gì, không có nhiều thông tin ở trên mạng.
J.M thì không cần phải tìm hiểu, công ty liên doanh về mỹ phẩm có tiếng. Nếu không phải thái độ kỳ lạ của trưởng phòng Khương thì cô cũng không muốn từ bỏ cơ hội được làm việc tại JM .
Nhưng chỉ vì thái độ kỳ lạ của người ta mà từ bỏ cũng có chút đáng tiếc, Đỗ Nhược tìm kiếm phương thức liên lạc với bộ phận nhân sự của JM, đúng là số điện thoại đã gọi cho cô.
Cô lại tìm kiếm tiếp, không ngờ lại phát hiện JM thuộc tập đoàn Thịnh Thế.
Tập đoàn Thịnh thế chẳng phải là của Kiều thị sao?
Đỗ Nhược nhanh chóng nghĩ tới Kiều Cận Nam, rùng mình một cái, may mà cô cẩn thận, đi đâu thì đi nhất định không vào công ty anh ta!
Đỗ Nhược đã có quyết định liền gọi điện thoại cho Đỗ Hiểu phong: "Tiểu Phong, chị đã tìm được việc! Ngày mai chúng ta tới trung tâm tìm việc, tìm một người giúp việc tới chăm sóc mẹ, phải có người bên cạnh ở bên cạnh bà."
Không cần nói cũng biết trong giọng nói của cô có bao nhiêu mừng rỡ, Đỗ Hiểu Phong cũng cười lên: "Chị, em đã nói chị là giỏi nhất, nhất định chị sẽ làm được!"
"Rất tốt, mẹ cũng nóng lòng muốn ra viện, bác sĩ cũng nói cần quan sát thêm một thời gian nữa, sau khi xuất viện xảy ra sự cố thì tới bệnh biện khám lại cũng được."
"Vậy thì tốt. Hôm nay ở nhà chị quét dọn lại, em xắp xếp lại đồ đạc của mẹ, ngày mai chúng ta tìm người giúp việc luôn ."
Đỗ Hiểu Phong trả lời dứt khoát: "Được!"
Đỗ Nhược do dự một lúc mới nói: "Tiểu Phong."
"Sao ạ?"
"Phải để em thiệt thòi rồi, chờ công việc ổn định, chúng ta đổi căn phòng lớn một chút."
Gian phòng này chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, sau khi Đỗ Hiểu Phong học đại học không ở đây, nếu Tần Nguyệt Linh xuất viện nhà sẽ chật chội hơn.
Đỗ Hiểu Phong trả lời dứt khoát: "Chị sau này tới lượt em chăm sóc chị."
Đỗ Nhược cười cười, không biết khi nào thì cậu em trai nghịch ngợm của cô đã trưởng thành, trở nên hiểu chuyện như thế.
"Chị."
"Ừ?"
"Những thứ nên ném đi thì đừng tiếc. Mẹ xuất viện, chị tìm được việc, chúng ta bắt đầu lại có được không?"
Đỗ Nhược cười mà rơi lệ: "Được."
Những thứ nên ném... Không cần Đỗ Hiểu Phong nói, cô cũng định vứt bỏ.
Mấy năm nay, cô mua rất nhiều đồ của trẻ con. Có của cả bé trai lẫn bé gái, từ một tuổi đến năm tuổi, quần áo, đồ chơi bọn, sách truyện, đầy một hộc tủ. Cho nên khi Kiều Dĩ Mạc tới đây, quần áo đồ chơi đều có sẵn.
Cô cũng không cố ý, có lúc không kiềm chế được, đồ đạc càng ngày càng nhiều lên.
Đỗ Nhược đem mấy món đồ vốn không nên xuất hiện ở đây phân ra từng loại, lúc dọn dẹp còn thấy mình rất buồn cười. Con của mình, là nam hay nữ cũng không biết, cho nên bất kể mua cái gì, đều có cả hai thứ. Biết rất rõ có lẽ vĩnh viễn không gặp được con, có những lúc cô điên rồ một mình lang thang trên phố, cảm thấy toàn bộ trẻ con trên thế giới giống như con của mình.
Nếu như cô cố chấp giữ lại đứa bé thì thế nào? Cô có nuôi được nó không?
Đỗ Nhược thở dài, đem từng bọc đồ xuống dưới lầu.
Nếu như năm đó cô biết sẽ có ngày gia đình cô tan vỡ, sẽ phải bán toàn bộ gia sản, ngay cả con của mình cũng không biết tung tích, tìm được một công việc cũng cảm thấy được ông trời ban ân, thì cô thay đổi quyết định không?
Cô xách tất cả một lần, ở khúc quanh làm rơi một bao đè xuống chân.
Đỗ Nhược cười cười.
Dù là ai cũng phải trả giá cho lỗi lầm bản thân đã gây ra, dù cái này giá này có cao tới bao nhiêu.
Năm năm qua, cuộc sống của cô tối tăm không có mặt trời, giống như Đỗ Hiểu Phong nói, chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi.
Bọn họ cần bắt đầu một cuộc sống mới.
Đỗ Nhược mở thùng rác, đem tất cả đồ đạc ném đi.
Trưởng phòng Khương không ngờ rằng, Đỗ Nhược lại từ chối cơ hội này.
Ông làm việc ở J.M đã nhiều năm, người muốn vào đây làm việc còn phải sứt đầu mẻ trán? Phải biết, sau lưng J.M là tập đoàn Thịnh thế, bao nhiêu người muốn vào Thịnh Thế còn phải nhờ đến J.M làm bàn đạp?
Hơn nữa, chẳng phải Mạnh thiếu gia đã nhắc nhở sao? Là bạn của Kiều tổng?
Trưởng phòng Khương lâm vào tình thế khó xử, một mặt cảm thấy không biết lời nói nào đã đắc tội với Đỗ tiểu thư nên cô mới từ chối, mặt khác lại lo lắng nếu là thật sự do Kiều tổng giao phó, ông lại không hoàn thành, liệu ông có bị cách chức không?
Ông kiên trì gọi điện cho Đỗ Nhược, thăm dò Đỗ Nhược thấy không hài lòng chỗ nào mà từ chối J.M.
Đỗ Nhược nào có biết tại làm sao trưởng phòng Khương lại ân cần như vậy, ngay cả ý tứ muốn tăng tiền lương cũng ngầm nói... Cô đành uyển chuyển bày tỏ đã có sắp đặt khác.
Ngày hôm sau, trưởng phòng Khương vô cùng sầu não đi tìm Anne.
Là một trong những thư kí của Kiều Cận Nam, xinh đẹp lại dễ nói chuyện. Kiều Cận Nam rất ít khi hỏi tới J.M, khi có chuyện quan trọng, cũng do tổng giám đốc báo cáo với anh, trưởng phòng Khương không lớn gan tới mức tìm anh, tìm được Anne nịnh hót vài lời mới vào chủ đề chính: "Chuyện là... Ngày hôm qua Kiều tổng để Mạnh thiếu gia tới truyền đạt... Nhưng Đỗ tiểu thư lại từ chối đến J.M."
Tuy đi theo Kiều Cận Nam nhiều năm, nhưng cô không hiểu trưởng phòng Khương đang nói gì.
"Phải phiền thư ký Anne nói với Kiều tổng một tiếng, cô cũng biết tôi trực tiếp gặp thì quá đường đột... tìm Đỗ tiểu thư cũng không được..." Trưởng phòng Khương xoa xoa hai tay, cười nói: "Thư ký Anne giúp tôi, nếu như Kiều tổng có chỉ thị khác, tôi lập tức làm theo!"
Thư ký Anne vẫn chưa hiểu "Đỗ tiểu thư" là ai, nhưng hôm qua Mạnh thiếu gia đúng là có tới đây, nụ cười của cô khách sáo khuôn mẫu: "Được, tôi sẽ truyền đạt lại."
Lúc này trưởng phòng Khương mới thở phào một hơi, cảm ơn rối rít liền rời đi.
Trước cuộc họp sáng, theo thói quen đưa một ly cà phê cho Kiều tổng, khi cốc cà phê đặt lên bàn, Anne rất tự nhiên nói một câu: "Kiều tổng, vừa rồi trưởng phòng nhân sự J.M tới đây, nói Đỗ tiểu thư từ chối đến làm việc cho J.M."
Tay Kiều cận nam đang cầm chén cà phê lên liền dừng lại, ngước mắt nhìn cô.
May là cô đi theo anh nhiều năm không có thói quen nhìn thẳng anh, lập tức rũ xuống mí mắt: "Nói là do Mạnh thiếu gia giao phó."
Kiều Cận Nam không lên tiếng nhấp một ngụm cà phê, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, cô yên lặng lui ra ngoài.
Cho đến lúc thấy đáy ly cà phê, Kiều Cận Nam mới lấy điện thoại ra, mở tin nhắn ngày hôm qua Mạnh Thiểu Trạch gửi tới: "Giải quyết xong! Không cần cảm ơn!"
Anh nheo mắt lại, một lát sau có một tin nhắn mới, lại là mạnh Thiểu Trạch: "Cái rắm, không ngờ cô ấy lại gia nhập Waiting! Có phải cậu đã nói gì với cô ấy không?"
Kiều Cận Nam nhìn nhìn, ném điện thoại sang một bên .
Mạnh Thiểu Trạch cực kỳ khó chịu, giống như việc giành người thất bại, nhất định là Kiều Cận Nam gửi thông báo sai làm cô ấy hiểu nhầm.”
Mặc dù Waiting là một công ty nhỏ không có đanh tiếng, nhưng trước kia, Kiều Cận Nam từng đối đầu Hà thị trong việc thu mua nó, cuối cùng tuy Kiều thị không mua được, nhưng Hà thị cũng không có khá hơn là bao, bỏ ra số tiền lớn lấy được cái vỏ rỗng, e rằng lúc này đang hận đến nghiến răng.
Có rất ít người biết chuyện này, sự việc Hà thị thu mua Waiting không được công bố, nếu không có người tiết lộ, không có lý nào Đóa Hoa nhỏ lại chọn Waiting mà từ bỏ J.M.
Mà giờ phút này công ty mới vừa bị Hà thị thu mua đang dốc toàn lực chào đón lãnh đạo mới.
Trưởng phòng Triệu đổ mồ hôi, tin tức lãnh đạo mới tới đột ngột, ông không phản ứng kịp, vừa mới tuyển dụng một loạt nhân viên mới, bây giờ đổi lãnh đạo, chưa biết chừng chiến lược phát triển công ty cũng đổi, những nhân viên mới này... còn dùng được hay không?
Trong buổi họp, trưởng phòng Triệu thoải mái nói ra băn khoăn, lấy lý lịch của nhân viên mới, nói: "Hồ sơ của nhân viên mới đều ở đây, Hà tổng xem xét một chút rồi đưa ra quyết định?"
Công ty bị Hà thị thu mua, lãnh đạo mới chính là người nối nghiệp Hà thị, giống như trên tạp chí, trẻ tuổi đẹp trai, giơ tay nhấc chân mang theo khí chất cao quý của danh gia vọng tộc, nhưng không cao cao tại thượng, thái độ thân thiện làm trưởng phòng Triệu nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Trên tay Hà Khâm Sinh đang cầm hồ sơ nhân viên mới.
Hà Khâm Sinh có một đôi tay rất đẹp.
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ phòng họp, phủ lên những ngón tay, nhìn hai tay càng thêm thon dài, trắng nõn.
Anh lật tập hồ sơ, ánh mắt liền bị đôi tay kia hấp dẫn, không gia yên tĩnh chỉ có âm thanh lật giấy tờ.
Hà Khâm Sinh từ từ xem xét, không vội đưa ra quyết định, lật tiếp một tờ giấy, ngón tay đột nhiên dừng lại, sau đó cả ánh mắt đều ngập ý cười.
Trong hình là một cô gái xinh đẹp, phông nền xanh càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, ánh mắt nhu hòa, môi khẽ cười, tóc buộc cao đuôi ngựa gọn gàng, con ngươi trong trẻo như nhìn anh, vẫn là hình dáng trong trí nhớ anh.
Ánh mắt Hà Khâm Sinh lưu luyến tại nơi viết tên, rất lâu không rời, đầu ngón tay nhẹ khắc họa nụ cười cô gái ấy.