Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 120: Phiên ngoại 3 Khương Hằng và Lục Quý Trì [2]

Ba năm sau [3]

Lục Quý Trì chưa nhận ra sự khác lạ của nàng, dứt lời mở túi bánh ngọt ra, nhón lấy một miếng ngậm trong miệng, rồi chiếu mắt sang môi nàng đầy vẻ gian tà: “Ăn thử không?”

Khương Hằng híp mắt không đáp, hồi lâu mới tới gần cắn một miếng.

Lục Quý Trì cười đen tối, định thuận thế hôn nàng lại bị nàng nghiêng đầu né tránh.

“?”

Trông chàng trai đang ngậm miếng bánh ngọt, mờ mịt vô tội nhìn mình, Khương Hằng thong thả nhai nửa miếng bánh đã cắn, tay chống trước ngực chàng, mỉm cười: “Tối nay điện hạ ngủ ở thư phòng đi, thiếp muốn ngủ một mình.”

Lục Quý Trì sửng sốt, hoảng tới độ nửa miếng bánh trong miệng rơi cả ra: “Tại sao?!”

“Không tại sao cả.”

Như cười như không đáp xong, Khương Hằng đẩy người chàng ra đứng dậy, ngặt nỗi vừa đi được một bước đã bị Lục Quý Trì túm eo kéo trở lại ngực chàng: “Nàng tức giận à? Sao thế?”

Khương Hằng khựng lại, nhìn thẳng vào chàng: “Điện hạ đã làm gì để thiếp phải giận sao?”

Lục Quý Trì quả quyết lắc đầu: “Không có!”

“Vậy tại sao thiếp phải giận?”

Lục Quý Trì: “…Nếu nàng không giận, tại sao lại đuổi ta đi thư phòng?”

Khương Hằng nghẹn họng, một lúc sau nàng mấp máy môi, ý cười trên mắt chưa phai: “Không sao cả, thiếp muốn thế đấy không được à.”

“Được được, nàng nói gì cũng được, nhưng dù gì cũng phải có tội chứng mới phán quyết chớ?” Lục Quý Trì vừa ra chiều tội nghiệp, vừa nhanh chóng nhớ lại những hành động gần đây của chàng, có điều nghĩ kiểu gì cũng không ra chàng đã chọc vợ mất hứng lúc nào.

Rõ ràng vừa rồi còn bình thường mà…

Ha lòng phụ nữ, như kim dưới đáy biển, như kim dưới đáy biển.

Tuy nhiên có như kim đáy biển chàng vẫn thích, lại nghĩ từ ngày thành thân tới giờ nàng chưa từng để chàng ngủ ở thư phòng, cũng chưa từng giận dỗi điều gì, Lục Quý Trì ‘chậc’ nhẹ trong lòng — chuyện mà chàng chưa biết có vẻ rất nghiêm trọng đây!

Rõ ràng biết chàng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với mình, song nhớ tới mùi hương thoang thoảng không thuộc về nàng kia, lòng nàng vẫn vô thức dấy lên bực bội. Nàng thầm cau mày, hơi khó hiểu với tâm tình kỳ lạ của mình lúc này, có điều khi nàng còn chưa kịp hiểu ra, nụ hôn của Lục Quý Trì đã nồng nhiệt hạ xuống.

“Hằng Hằng à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng nói cho ta biết được không?” Chàng vừa ngông cuồng hôn nàng, vừa vô lại gãi gãi nơi cổ nàng.

Khương Hằng ngứa lắm mà tránh không thoát, bặm môi vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng không nhịn được bật cười: “Chàng! Chàng buông thiếp ra!”

Lục Quý Trì cắn tai nàng hừ khẽ: “Thế nàng có nói không?”

“Chàng…” Khương Hằng bị chàng làm khó, chỉ có thể quay đầu đi, lặp lại câu hỏi lúc trước, “Sao hôm nay chàng về sớm thế?”

Lục Quý Trì sửng sốt trong giây lát, ngờ ngợ.

Vừa rồi hình như nàng ấy cũng hỏi câu này rồi tự nhiên bực.

Nhưng mà, tại sao nhỉ?

Chẳng lẽ…

“Nàng biết sao?!”

Nhìn chàng thanh niên đang mở trừng hai mắt, tựa hồ rất giật mình, những ý nghĩ tệ hại nhất nơi đáy lòng Khương Hằng càng thêm chất chồng. Nàng cúi mắt, vô thức thốt lên: “Thiếp đã nói, nếu có một ngày chàng muốn chia tay…”

“Nói bậy gì đó?” Lục Quý Trì nhìn cô vợ rõ ràng đang không ổn, vội mặc kệ những hoài nghi trong lòng để ôm lấy nàng ngồi xuống, nhanh chóng giải thích, “Trong lòng ta chỉ có mình nàng, nào có chỗ cho ai khác? Cô vũ nữ kia muốn dựa vào người ta, ta né ngay mà, nàng ta không chạm được tí gì sất! Nếu nàng không tin, ta cho người gọi Tề Ngạn hay mấy anh em cũng có mặt ở đó tới nhé…”

Khương Hằng mở to mắt nhìn chàng, không đáp lời.

“Rốt cuộc nàng làm sao vậy?” Lục Quý Trì lo lắng, cất giọng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng đã treo ngược tên lỗ mãng nhiều chuyện kia lên quất vạn roi, “Hãy nói với ta được không?”

“Thiếp cũng…không biết.” Rõ ràng chàng đã giải thích, rõ ràng nàng cũng vô cùng tin tưởng, song không hiểu sao trong lòng nàng rất buồn, không thể nào phấn chấn nổi. Nhớ tới những lời nói vô căn cứ nàng nghe được ở phủ Thành Ý bá hôm nay, nàng ngập ngừng, lặng lẽ thở dài, “Cõ lẽ do gần đây thiếp hơi mệt mỏi…Thiếp không sao đâu, chàng đừng lo lắng.”

“Mệt mỏi?” Lục Quý Trì nhạy bén phát giác được điều không ổn, “Có phải hôm nay nàng tới phủ Thành Ý bá gặp chuyện không vui không?”

Khương Hằng lừng khừng, lắc đầu: “Không…”

Lục Quý Trì buông nàng ra, đứng lên: “Nàng không muốn nói cũng không sao, ta tự đi hỏi Lâm Sanh.”

Khương Hằng dở khóc dở cười, vội kéo tay chàng lại: “Chỉ là nghe được mấy lời bàn tán thôi, không có gì cả.”

Mấy lời bàn tán.

Lục Quý Trì sa sầm mặt, đầu tính toán: “Lại có bà cô nhiều chuyện nào ba hoa trước mặt nàng hả? Để gia cho người xé miệng bà ta ra!”

Chàng rất ít khi tức giận, trong ấn tượng của nàng, mỗi lần chàng cáu bẳn đều vì nàng. Khương Hằng cảm động, những rầu rĩ nặng nề trong lòng như bị gió tạt, bay biến một cách khó hiểu. Nàng nhướng mày mỉm cười, kéo chàng trở lại chỗ ngồi, sáp người tới rúc trong ngực chàng.

“Mấy người không quan trọng, không cần để ý. Có điều bọn họ nói cũng chẳng sai, đã ba năm rồi, thiếp vẫn chưa có con, có lẽ…”

Nàng không phải kiểu người hay buồn lo vô cớ, tuy ba năm chưa sinh con nàng rất để ý, nhưng cơn sóng lòng chưa bao giờ dữ dội như hôm nay. Lục Quý Trì khá bất an, song không biểu hiện ra ngoài, chàng cắt ngang lời nàng: “Có lẽ gì chứ? Ta đã nói rồi, con cái tùy thuộc vào duyên, lúc cần tới nó sẽ tự tới. Nếu không tới, vậy là do con trẻ vô duyên với chúng ta, nếu đã không có duyên thì hà tất cưỡng cầu? Ta chỉ cần mình nàng là đủ.”

Thói đời là vậy, con nối dõi vẫn lớn hơn trời, người tính tình rộng rãi như Khương Hằng cũng không sao mặc kệ được, giờ chàng lại nói, chỉ cần có nàng, con cái có hay không không quan trọng.

Khương Hằng không diễn tả nổi tư vị trong lòng nàng là gì, chóp mũi chua xót lạ thường, mắt đỏ hoe.

“Đồ ngốc nhà nàng, ” Lục Quý Trì đau lòng, hôn nhẹ lên mắt nàng, “Lời ta nói đều là thật lòng, nàng đừng tự đặt áp lực, chuyện con cái ta không để ý đâu…”

Từng giọt nước mắt của Khương Hằng rơi xuống. Nàng cảm thấy bản thân gần đây sao mà đa cảm quá, rõ ràng chẳng muốn khóc, thế mà cứ không khống chế được.

Từ lúc nào mà nàng lại trở nên kiểu cách như vậy?

“Đừng khóc đừng khóc, có ta rồi, ngoan.” Lục Quý Trì đau lòng chết đi được, ôm nàng hôn nàng lại dỗ nàng, trong mắt ngập tràn thương yêu.

“Thiếp không giận chàng…” Hồi lâu, Khương Hằng ngượng ngùng cúi mắt, giọng buồn bã, có chút nghèn nghẹt ở mũi, “Cũng không phải không tin chàng, chỉ là thiếp…tự nhiên buồn bã thôi.”

Rõ ràng là áp lực dồn nén quá lớn.

Lục Quý Trì thở hắt ra một hơi, có phần rầu rĩ, bèn vuốt ve mặt nàng: “Vậy buổi tối còn định đuổi ta đi thư phòng ngủ nữa không?”

Khương Hằng giương mắt nhìn chàng, đôi con ngươi rưng rưng vừa trong lại vừa sáng, dập dềnh sóng nước.

Lục Quý Trì nom bộ dáng yểu điệu đáng thương hiếm có của nàng mà cổ họng khô khốc, thế là nắm chặt eo nàng, cười đen tối, “Thực ra chuyện trẻ con nàng không cần lo đâu, ông trời công bằng lắm, bình thường ta với nàng cố gắng hơn tí, biết đâu ông ấy lại mủi lòng.”

Khương Hằng ngơ ngác, chưa kịp hiểu ra, cả người đã bị nhấc bổng lên, rồi được ôm tới phía giường nhỏ, đặt lên trên.

“Chàng…” Nàng tức cười, nhấc chân đá vào người chàng, sẵng giọng, “Thiếp đói, thiếp muốn ăn cơm trước.”

“Được luôn, vi phu hầu nàng ăn no.” Lục Quý Trì cười xấu xa, thân đè lên nàng, chẳng ngờ đúng lúc này, mặt Khương Hằng đột nhiên biến sắc, đẩy chàng ra rồi quay sang một bên nôn khan.

“…!!!”

Lục Quý Trì sợ ngây người, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chàng là ‘Mẹ nó lời mình vừa nói ghê tởm vậy sao! Làm vợ mình chán ghét tới mức ói cả ra!’

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, chàng vội vã bật dậy đỡ nàng, “Nàng sao thế? Ổn không? Khó chịu ở đâu?”

Khương Hằng liên tục nôn ọe, xua tay không nói lên lời.

“Thái y! Người đâu! Mau truyền thái y!”

Lục Quý Trì gào rống lên, một lát sau, thái y tất tả đi tới.

“Thế nào rồi? Vương phi không sao chứ?” Lục Quý Trì nôn nóng, đi tới đi lui ở mép giường.

Thái y không lên tiếng, tập trung chẩn mạch cho Khương Hằng xong, ông vui mừng đáp: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ, vương phi có tin vui!”

Tin vui…

Lục Quý Trì ngơ ngác.

Khương Hằng cũng ngơ ngác.

Hồi lâu, hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt trợn to hai mắt, la lên: “Ông nói gì?!”

***

Kinh nguyệt của Khương Hằng trước giờ không đều, vì thế nàng đã mang thai gần hai tháng mà không phát hiện ra.

Sau khi xác định nàng hay suy nghĩ linh tinh, tâm trạng bất ổn là do áp lực quá lớn và do mang bầu, Lục Quý Trì yên tâm hơn hẳn, tiễn thái y xong lại đi mấy vòng quanh sân, đợi cho sự kích động nguôi dần mới nhảy nhót trở về phòng, ngồi xuống bên cạnh.

Khương Hằng đã tiêu hóa xong tin tức động trời tốt đẹp này, đang nén cười nhìn ông bố ngốc nghếch mới ra lò, sự đè nén mấy ngày qua hoàn toàn được gỡ bỏ.

“Hằng Hằng…” Dưới ánh nến, chàng trai ngồi bên mép giường, đôi mắt đẹp đẽ sáng ngời.

“Hử?”

“Chúng ta…” Tầm mắt chuyển tới cái bụng bằng phẳng của nàng, Lục Quý Trì nhe răng cười, “có nhóc con rồi.”

…Nhóc con là gì, Khương Hằng suýt sặc: “Là em bé.”

“Ừ! Là nhóc con!” Đắm chìm trong thế giới của riêng mình, Tấn vương điện hạ hoàn toàn không nghe được vợ mình nói gì, chỉ cười khúc khích nhại lại.

Khương Hằng: “…”

Nàng bật cười, cười lại cười, rồi hốc mắt chợt ươn ướt.

Chàng nói chỉ cần có nàng, dù không có con cũng không sao, nhưng nàng biết thực ra chàng yêu trẻ con lắm, chỉ vì không muốn nàng khổ sở nên mới bằng lòng gạt chuyện con cái sang một bên.

Cũng giống như nàng vậy, thật ra nàng đâu có nhất thiết phải trở thành mẹ, nhưng vì cha đứa nhỏ là chàng, nên nàng rất đỗi chờ mong.

Một đứa bé giống chàng, cũng giống nàng, dung hợp sinh mệnh và máu thịt của cả hai người…

Suy nghĩ chốc lát, lòng Khương Hằng đã mềm như nước.

“Điện hạ, nếu là con trai thì đặt tên là Tục, nếu là gái đặt là Kỳ được không?”

Tấn vương điện hạ vẫn đang cười đần thối: “Được, nàng nói gì cũng được!”

Khương Hằng bật cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay chàng đặt lên bụng, hai mắt rưng rưng cong thành hình trăng non.

Nguyện lòng quân tựa như ta,

Gió giông chẳng đổi, mưa sa chẳng dời. (*)

(*) Nguyên văn – 愿君心似我, 永续不断, 万年为期 (Nguyện quân tâm tự ngã, vĩnh tục bất đoạn, vạn niên vi kỳ) – Dịch nghĩa: Nguyện lòng chàng cũng giống thiếp, mãi mãi không đứt đoạn, kéo dài vạn năm – Ôi tự nhiên đến đoạn này nảy ra câu thơ vậy thôi, chứ nó không khớp với câu gốc lắm :)