Kiêu Phù vui mừng báo tin cho Đại tướng quân. Miên Hoành nghe thế gật đầu, đưa tay hạ lệnh tăng tốc độ, không thể để cho Thái tử chờ lâu được.
Giờ phút đứng trước cổng thành, lòng Miên Hoành vui đến khó tả. Năm năm rồi mới trở lại, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng đối với một vị tướng như hắn, cảm giác được về nhà với chiến thắng bên tay, sợ rằng chẳng có điều gì đáng mừng hơn nữa.
Miên Hoành nhảy xuống ngựa, đáp tay cúi đầu hô lên: “Miên Hoành tham kiến Thái tử điện hạ!”
Ngạo Hồng Tiêu thấy thế vội đỡ lấy tướng quân, cười ha hả bảo hắn đứng lên, rồi nhìn trái nhìn phải một hồi, mới rằng: “Tướng quân đã cực khổ rồi.”
“Nào có, phải nói mạt tướng có lỗi với ngài, để ngài đợi lâu rồi!” Miên Hoành lại cúi đầu, giọng nói mang theo tia vui sướng lại áy náy lại truyền đến tai người khác vô cùng trầm thấp.
Hồng Tiêu lại cười lớn lần nữa, hướng tay để tướng quân đưa binh vào thành, vừa đi vừa hỏi han tình hình: “Làm sao tướng quân lại vui như vậy? Lẽ nào lại mang chiến lợi phẩm về sao?”
Miên Hoành cười cười, ánh mắt sắc bén lộ ra ý cười ngạo nghễ: “Phải, là một bản đồ to lớn và vô số châu báu khác, lần này còn tuyệt hơn lần trước. Ha ha…”
Thái tử đối với Miên Hoành không phải là một người xa lạ, cho nên khi tiếp xúc cũng chẳng chú ý nhiều lễ tiết, cũng không hề lạnh nhạt như đối với người khác. Từ bé Ngạo Hồng Tiêu đã được kết gia với nhiều đứa trẻ tài giỏi khác đồng lứa hoặc xấp xỉ, mà một trong số đó, cũng có Miên Hoành, cho nên mà nói, bản chất cao ngạo lạnh lùng cũng tự nhiên nhạt dần khi ở cạnh người gần gũi với mình lâu năm.
“Hảo, quả không hổ là Đại tướng quân của Tề quốc ta!” Hồng Tiêu lại cười lớn, vỗ mạnh vào vai của Miên Hoành.
Miên Hoành cũng phấn khởi, năm năm ở Đông Liêu, thời gian không dài cũng không ngắn với việc mang binh chiếm lấy sáu tòa thành. Quả thực, đây không phải là một việc dễ làm được đối với người bình thường, chỉ có những tướng lĩnh tài giỏi mới có thể làm được trong thời gian như thế. Nghĩ đoạn, Miên Hoành lại càng hào hứng hơn nữa. Lần này trở về, chắc chắn sẽ không làm cho phụ thân mất hứng!
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cũng nhanh chóng đến hoàng cung. Đến đây, Miên Hoành mới nghiêm chỉnh cùng Thái tử cầu kiến Hoàng thượng. Thư Thiên đế được tin tướng quân trở về từ lâu, nay gặp được mang về tin vui, ngài cười không ngớt, nhanh chóng ban thưởng cho Miên Hoành, rồi lại bảo hắn về phủ, chuẩn bị đêm mai sẽ cho mở cung yến tẩy trần mừng Đại tướng quân trở về.
Bấy giờ Miên Hoành mới cáo lui, vui vẻ trở về phủ, để lại Ngạo Hồng Tiêu trong thư phòng với Hoàng thượng.
Thư Thiên đế nhìn Thái tử do chính mình nuôi lớn, sắc thái ngạo nghễ, anh tuấn lại sắc bén, khí chất của người bề trên, ngài càng nhìn càng thấy tự hào.
“Thái tử, bao giờ con mới chịu lập phi đây? Trẫm đợi mỏi cả mắt rồi.” Thư Thiên đế dùng tay xoa nhẹ ấn đường, hơi ngã người về phía sau, nói với giọng mệt mỏi.
Thật ra, ngài đã chọn lựa kĩ càng những vị thiên kim tiểu thư có đủ những thứ tốt nhất để làm thái tử phi, nhưng Hồng Tiêu lại không chịu lập phi. Nay hắn cũng đã hơn hai mươi, ngài lại sắp già cả rồi, chẳng lẽ lại đợi đến lúc ngài không còn thở nữa cũng chẳng thể nào ôm một đứa trẻ sao.
Hồng Tiêu cười cười, đáp lời: “Cũng không phải là gấp, phụ hoàng vội gì chứ?” Như thể không xem người trước mặt mình là hoàng đế, giọng nói hắn thoáng qua chút lười biếng.
Vậy mà Thư Thiên đế không trách cứ gì, chỉ thở phì một hơi, nói tiếp: “Trẫm cho con đến cuối năm nay, nếu không tìm được người thích hợp thì phải nghe lời trẫm và hoàng hậu.”
Ngài còn nhớ rõ sáu năm trước, khi mà Thái tử đấu thắng được một trận đánh với quân thù, ngài đã ban thưởng cho hắn rất nhiều, nhưng hắn lại không nhận, chỉ xin được ngài cho phép chính mình tự chọn người mà thích mà lập phi. Đối với việc này Thư Thiên đế cũng không buồn bực, chính ngài ngày xưa cũng tự mình tự ý thú hoàng hậu thôi, nay với Thái tử ngược lại là có chút vui vẻ.
Nhưng mà đến nay cũng không phải là sớm nữa, tuổi của Thái tử so ra đã có thể ôm mấy đứa nhỏ trong lòng, bây giờ dù có nuốt cả lời hứa ngài cũng không mong con trai trưởng của mình quá hai mươi vẫn chưa có phi tử.
Thái tử nghe vậy trong đầu liền hiện lên hình ảnh của mỹ nữ như tiên, tóc dài mượt mà, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, đôi mắt dài lười biếng thi thoảng lim dim như một chú mèo nhỏ. Mỹ nữ, mỹ nữ được cả Phùng Linh quốc ca ngợi, đẹp đến khó thở kia.
“Thưa phụ hoàng, nhi thần đã có người trong lòng, nàng là một đại mỹ nhân, thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.” Giọng nói Thái tử hơi trầm, mang theo chút ngọt ngào dịu dàng xen lẫn vui vẻ.
Thư Thiên đế rõ ý bật cười, lắc đầu nói: “Cũng là cuối năm, đến lúc lập Thái tử phi, ta mới yên tâm.”
Ngạo Hồng Tiêu cúi đầu, tỏ vẻ đồng ý. Hai người nói chuyện chính sự đôi chút, lại để Thái tử trở về Đông cung.
***
Lúc Miên Hoành bước vào tướng phủ, trên dưới tôi tớ đều đứng đợi hắn, trông mong mà phấn khởi. Năm năm rồi tướng quân không trở về, lần này chắc hẳn tướng quân sẽ ở lại đây một thời gian dài.
Miên Hoành nhìn thấy mọi người lòng dâng lên dòng nước ngọt ngào, cảm động vô cùng. Hắn nghiêm chỉnh chào hỏi tất cả, sau đó để mọi người trở về, lại bảo đêm nay sẽ tổ chức tiểu yến, mọi người cùng nhau vui vẻ. Trên dưới tướng phủ đều vui mừng không ngớt, nhanh chân chạy tới chạy lui chuẩn bị.
Mạc Kiêu cho người chuẩn bị nước cho chủ tử, khuôn mặt tươi cười chạy ra ngoài đến bên tướng quân báo cáo: “Tướng quân, bên trong đã chuẩn bị sẵn sàng, ngài mau vào thư giãn một chút.” Nói rồi đỡ lấy tay của Miên Hoành, muốn giúp hắn bỏ áo ngoài.
Miên Hoành gật gật đầu, vừa đi vừa nghe Mạc Kiêu báo qua chút chuyện trong Kinh thành. Nói đến đoạn Phùng Linh quốc cử sứ giả sang đây, tướng quân liền dừng hỏi: “An Quận vương đến làm gì?”
“Là do Bình Trân quận chúa, Bình Mạn vương gia lần này sai lầm quá lớn, để cho đích thân vương tử Phùng Linh quốc đến.” Mạc Kiêu cảm thấy chuyện này đúng thực nực cười, nhưng nghĩ lại mình phận là người dưới, nên chẳng dám buông lời trong lòng.
Miên Hoành nghe thế trầm ngâm, Bình Trân quận chúa trong lời Mạc Kiêu nghe có vẻ khá tệ, phận là nữ nhi hoàng thất mà lại có hành động cư xử không đúng mực như thế thì quả là không phải phép. Nhưng lại nói An Quận vương tiến đến Tề quốc cũng hiểu là Bình Mạn vương lần này quá đáng.
Nghĩ đoạn hơi trầm giọng nghiêm túc nói: “Chúng ta không rõ chuyện của bọn họ, vương gia quận chúa là người hoàng thất, tốt nhất cũng đừng nghĩ nhiều.”
Mạc Kiêu nghe thế vâng dạ liên hồi, hắn cũng biết chừng mực. Dừng chút lại nói cho tướng quân lễ hội nhân gian, còn đêm nay và ngày mai, cũng mong muốn được ra ngoài. Miên Hoành cười chấp thuận, dù sao cũng muốn nhìn xem cuộc sống của dân Tề năm năm qua như thế nào.
Dòng nước êm ả, ấm nóng, Miên Hoành ngâm mình trong nước, thả người thư giãn. Mạc Kiêu thấy thế không dám làm phiền chủ tử, yên lặng đứng bên ngoài.
***
Phượng Tô Nhược ngồi trước gương đồng, nhìn dấu hôn trên cổ mình mà bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Rõ ràng đêm qua Hòa Diễm nói không có ai vào phòng của nàng, lúc kiểm tra thân thể cũng chẳng có dấu vết gì trên người cả, như thế nào khi sáng tỉnh dậy lại có hôn đây.
Chẳng lẽ có oan hồn đến trong lúc nửa đêm?
Tô Nhược nghĩ đến liền buồn cười cho trí tưởng tượng của mình. Cũng không thể trách nàng nghĩ nhảm như thế, chỉ cần biết đến nàng từ thời hiện đại bỗng dưng trở về quá khứ cũng đủ biết thế giới này có vấn đề gì rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra được hết mà.
Cầm chiếc lược đến bên tay, nhẹ nhàng vuốt phần đuôi tóc, Tô Nhược nhìn người trong gương đến thất thần. Dù biết đó chính là bản thân của mình, nhưng thời gian qua nàng vẫn chưa thể thích ứng nổi.
Theo thói quen, Tô Nhược chải tóc xong lại cầm lên lá son đỏ. Nó là một phiến lá mỏng, ban đầu nhìn nàng còn chẳng biết là gì, tưởng rằng để đó cho vui, sau vài lần được bọn cung nữ giúp trang điểm nàng mới biết công dụng của nó. Tô Nhược đặt bên môi, hé miệng ép môi lên hai mặt của phiến son, để một chút rồi lấy ra. Nhìn lên gương đồng liền hiện đôi môi đỏ kinh diễm. Tô Nhược lấy ngón áp út, bôi đều lên hai cánh môi, nhanh chóng đôi môi nhẹ màu đi bớt, lại đẹp hơn mấy phần.
Trước nay nàng rất ít khi đánh phấn cùng trang điểm, ra ngoài chỉ son một chút môi hồng. Đến thế giới này cũng vậy, bọn cung nữ nói mấy cũng không chấp nhận, nên mới nói, có lẽ như thế rất khác so với chủ nhân thân thể trước đây, cho nên mọi người mới có thái độ quái dị với nàng như vậy.
Tô Nhược lần nữa ngắm mình trong gương, cảm thấy ổn hết mới đứng lên đi ra ngoài.
Hôm nay nàng thức dậy sớm hơn mọi khi, cũng không cho gọi người vào giúp mình thay trang phục hay trang điểm. Hiện tại nàng cũng đã nhớ các cách thay trang phục rồi, nàng chẳng muốn nhờ người khác khi mình có thể làm được những việc này.
Tô Nhược chậm rãi đi ra ngoài, thị vệ nhìn thấy nàng thì vô cùng ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu chào quận chúa. Cũng phải thôi, lần đầu tiên thấy quận chúa bước ra ngoài một mình như thế này mà.
Tô Nhược không để ý đến bọn họ, đi thẳng đến phòng nhỏ của đám cung nữ, chắc hẳn Hòa Diễm cũng đang ở đó, nàng ta mặc dù được ở kế bên phòng của quận chúa, nhưng ở đây có vẻ vắng lặng, buồn tẻ cho nên có một lần, Tô Nhược nhớ rõ nàng ta có thổ lộ với nàng, muốn được thi thoảng đến chỗ của những nữ tỳ khác. Tô Nhược không cản, dù sao nàng cũng không phải lúc nào cũng cần có nàng ta.
Đi được một đoạn, lại đi đến ngã rẽ, chốc lát lại thấy nữ tỳ tụm lại một chỗ ngồi dưới sân, ai nấy cũng cười đến mặt mày hớn hở, đùa qua đùa lại nhưng tay lại không ngừng làm việc. Tô Nhược nhìn thố rau dưới đất, nhíu nhíu mày.
Đám nữ tỳ đang cười vui vẻ, nghiêng đầu nhìn thấy quận chúa bước đến liền hoảng sợ đến mặt mũi trắng bệt, vội vàng đứng dậy hành lễ: “Nô tỳ tham kiến quận chúa, quận chúa cát tường.”
Tô Nhược nhìn nhìn, lại không thấy Hòa Diễm, bấy giờ mới để ý khuôn mặt trắng đến đáng sợ của bọn tỳ nữ, như là vô ý hỏi: “Bệnh à? Sao mặt ai cũng trắng hết cả ra vậy?”
Nghe quận chúa hỏi thế, bọn họ càng run sợ hơn, vội vàng đáp lời: “Bẩm quận chú, cảm ơn quận chúa đã quan tâm, bọn nô tỳ vẫn ổn ạ.”
Tô Nhược hừ một tiếng, nàng rõ biết bọn họ sợ nàng, nhưng cũng không muốn phá không khí vui vẻ của đám tỳ nữ, Tô Nhược mới hỏi: “Làm sao lại vui vẻ vậy? Có chuyện gì vui lắm à?”
Bọn tỳ nữ lén đưa mắt nhìn nhau, rồi tiểu tỳ nữ đứng gần Tô Nhược nhất mới tiến lên một bước, cúi đầu đáp: “Thưa quận chúa, bọn nô tỳ đang nói về lễ hội đêm nay.”
“Giống hôm qua ấy hả?” Tô Nhược nhớ lại lời Hòa Diễm nói, đoán là lễ hội hôm qua nàng đã đi.
Bọn tỳ nữ ngạc nhiên vô cùng, khuôn mặt hớn hở đỏ bừng nhìn nàng, nhao nhao: “Quận chúa biết sao? Tuyệt quá tuyệt quá!”
Tô Nhược nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Gì mà tuyệt?”
Một tỳ nữ liền trả lời: “Thưa quận chúa, sớm nay Đại tướng quân mới trở về, ngài ấy sẽ có thể xuất hiện ở lễ hội, đó là một cơ hội tốt để gặp mặt các tài tử của Kinh thành.”
“Tài tử Kinh thành? Đại tướng quân trở về thì có liên quan gì đến tài tử Kinh thành chứ?”
Tỳ nữ nghe thế cũng không lấy làm lạ, lúc đầu nghe đến ai cũng có phản ứng này cả, huống hồ quận chúa chỉ đến đây trên dưới ba năm, làm sao biết rõ được. Thế là, đám nô tỳ mau mau đỡ Tô Nhược ngồi xuống bàn đá gần đó, rồi nói: “Thưa quận chúa, ngài không biết, Đại tướng quân là một trong những tài tử của Kinh thành, còn có Thái tử điện hạ, tứ điện hạ. Còn có khả năng đêm nay sẽ được nhìn thấy Ưu công tử và Ti đại công tử nữa…” Nói đoạn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của tiểu tỳ nữ đỏ lên ngượng ngùng: “Thứ cho nô tỳ lắm chuyện, nhưng nếu như đêm nay quận chúa đi hội, sẽ rất tốt cho ngài.”
Phượng Tô Nhược nhìn tiểu tỳ nữ, cảm thấy buồn cười. Nàng không biết ai trên thế gian này cả, nói tốt cho nàng là tốt như thế nào đây. Lại nói những nam nhân đó có khả năng là ghét nàng muốn chết, tựa như cái nam nhân trong lần thỉnh an thái hậu mà gặp mặt.
Vả lại, hiện tại trong lòng nàng chẳng có tâm tư muốn gặp đám người đó, lòng nàng còn hướng về một người được nàng khắc cốt ghi tâm từ rất lâu.
Tiểu tỳ nữ thấy nàng thất thần, đoán rằng đang ngẫm nghĩ về các công tử, gương mặt ửng lên cười thích thú. Nàng ta cảm nhận được quận chúa không còn nóng tính như trước nữa, ngược lại còn nhẹ nhàng yên lặng khác hẳn khi trước, nói như thế nào cũng là tốt lắm.
Đám tỳ nữ nháy mắt nhau, cùng trở về chỗ cũ làm việc, trở lại bầu không khí như ban đầu.
Nghe tiếng cười đùa Tô Nhược mới kéo ý thức trở về, nhìn bọn họ cười nhẹ một tiếng. Tìm không thấy Hòa Diễm, có lẽ nàng ta bận việc gì đấy, nàng cũng không bận tâm.
Vốn rằng muốn ra ngoài một chút, hiện tại đành đi một mình vậy, dù sao trí nhớ nàng cũng tốt, nhớ được đường đi đường về là ổn rồi.
Đoạn Tô Nhược đứng lên, phủi phủi nếp nhăn trên váy, kiểm tra lại túi tiền bên mình rồi sải bước đi ra.