Bổn Tướng Bị Câm

Chương 6: Xuất cung

“Quân Thường, ngươi nói Bình Trân đến cầu kiến là có chuyện gì đây?”

Trong thư phòng rộng lớn của Kinh Càn cung, Thư Thiên đế trong bộ long bào uy nghiêm, đặt nhẹ bản tấu chương xuống, ngài nghe lời báo của Quân tổng quản, vuốt cằm mà hỏi.

Quân tổng quản cười cười, đáp rằng: “Lão nô nghe nói Thái hậu nương nương là muốn ban cho Quận chúa phủ đệ riêng, hẳn là nàng đến để tạ ơn ngài rồi.”

Thư Thiên đế cười ha hả, không cho là đúng lắc đầu: “Trẫm với ngươi cùng cược, trẫm đoán nàng đến là cầu trẫm tiến nhanh hôn kỳ của nàng cùng Hoàng đệ, như thế nào?”

Quân tổng quản nhăn mặt, không cam trả lời: “Lão nô làm sao dám cùng ngài cá cược cơ chứ, nào nghe Quận chúa đã mất trí nhớ, đến ngài có lẽ nào cũng là quên rồi không?”

Nói đến đây, Quân tổng quản thở dài, Thư Thiên đế cũng không cười được nữa. “Nói như thế nào, nàng muốn gì cứ để nàng tùy ý, là trẫm có lỗi trước.”

Ngài thở dài, quả thật, nếu như Thư Thiên đế lúc trước kiềm chế Bình Mạn vương một chút, như vậy thì Bình Trân cũng không đến nỗi rơi xuống vực, rồi mất trí nhớ như vậy.

Đang nghĩ, tiểu thái giám canh giữ bên ngoài lại chạy vào, quỳ xuống báo: “Hoàng thượng, Bình Trân quận chúa nói rằng muốn cầu kiến ngài, đang ở bên ngoài.”

Thư Thiên đế không nghĩ nữa, phất tay đồng ý, chỉnh lại long bào một chút, đợi Bình Trân tiến vào.

Phượng Tô Nhược đi theo Hòa Diễm, đứng trước Kinh Càn cung, đồ sộ uy nghiêm hơn hẳn những tòa cung nàng đi qua trên đường, cũng là hùng vĩ hơn hẳn Tiêu Mê cung.

Đi qua từng khúc quanh, nhìn từng vòm hoa, núi giả, rồi hồ nhỏ, nhiều thứ mà nàng chưa từng nhìn thấy bằng mắt thực, nay muốn che giấu sự hãi cùng tò mò cũng khó. Tô Nhược không kiềm được, thi thoảng lại chăm chăm nhìn một ngọn núi giả, muốn tìm ra cách tạo ra, ngẫm nghĩ sau này làm mô hình cũng được, cứ như vậy, Hòa Diễm tưởng rằng nàng gấp gáp muốn gặp Hoàng thượng, nào ngờ lại là đường đi kéo dài hơn phân nửa.

Cung nhân đồng loạt quỳ xuống thỉnh an Quận chúa, vẻ mặt hầu hạ y hệt nhau, quy củ còn hơn ở thời nàng sống. Phượng Tô Nhược càng nhìn càng thấy hấp dẫn, mọi điều vào trong não bộ hầu như là dành hết cho phát triển nơi hiện đại nàng từng sống.

Đến khi đến thư phòng Kinh Càn cung, một lần nữa Tô Nhược lại phải dùng biểu cảm mở to mắt. Cái gọi là thư phòng, còn lớn hơn cả phòng sách, thư viện nàng từng thấy, rộng lớn, uy nghiêm, nói rõ tính cách của chủ nhân nó.

Phượng Tô Nhược đứng đợi tiểu thái giám vào thông báo chủ nhân, nàng nghĩ thầm, không biết nên làm gì trước khi nói chuyện với Hoàng thượng.

Đấy là vua một nước, là người đứng đầu cả một quốc gia lớn thế này, bảo nàng không sợ là giả. Nàng nhớ lại, từng nghe nói các đời vua chúa ngày xưa có người dùng đức trị dân, lại có người dùng vũ làm đạo. Năm còn ở trường, còn nghe nói đến các cách xưng hô cùng lễ nghi khắc khe trong cung đình, nói rằng chẳng cần nhớ, nhìn cách cung nhân hầu hạ nàng thôi cũng đã hiểu rõ. Tuy là theo lời Hòa Diễm nói, nàng không cần quỳ lễ với bất kỳ ai, cả là Hoàng thượng yêu chiều nàng, nàng cũng chỉ hành lễ vấn an bình thường là được rồi, mức độ thân thiết của nàng với Hoàng thượng chỉ có nhiều chứ không có ít. Nhưng mà, lúc này đứng trước mặt vua một thời đại, là một người xuyên không gian như nàng mà nói, chưa nhũn chân là tốt lắm rồi, đừng nói đến là tỏ vẻ thân thiết với Hoàng thượng.

Hòa Diễm như nhìn ra Quận chúa đang thất thần, tiến lên mấy bước đỡ lấy nàng, nói khẽ: “Quận chúa đừng lo, Hoàng thượng sẽ không làm khó ngài đâu, nô tỳ theo ngài đến đây, chưa từng thấy qua Hoàng thượng nổi giận với ngài đâu.”

Phượng Tô Nhược nhìn Hòa Diễm, cảm thấy cô bé này đáng yêu quá, biết lo cho mình chu đáo như thế, nghĩ đến từ khi đến nay mình ăn muốn ngủ nghỉ cũng là do nữ tử này chăm sóc, không khỏi thở dài, vỗ vỗ tay nàng ta: “Ta biết rồi.”

Lúc này, tiểu thái giám đã chạy ra, cúi đầu đưa tay hướng mời, nói với Tô Nhược: “Quận chúa, đường này.” Có nghĩa là Hoàng thượng đã chấp nhận lời cầu kiến.

Phượng Tô Nhược hít một hơi, bước vào bên trong, theo lệ Hòa Diễm chỉ được phép đứng ngoài trông chừng, cũng là một mình nàng đi.

Mùi long tiên hương ập vào mũi, nồng đậm tràn hết cả đầu óc con người, làm cho thần thái nàng có chút tỉnh táo lại có chút mơ hồ. Ánh nắng chiếu vào phòng làm cho từng ngóc ngách thư phòng vàng chói hẳn lên, hắt vào mắt Tô Nhược khiến nàng hơi nheo mắt, lại không dám nhìn lâu cũng là quan sát kĩ.

Phượng Tô Nhược nhớ lại cử chỉ cúi đầu của Hoàng hậu ban sáng đối với Thái hậu nương nương, đứng trước ngã cùng của phòng, mắt thoáng qua một màu vàng chói mắt, nàng mắt nhắm cúi đầu nói: “Bình Trân thỉnh an Hoàng thượng vạn tuế.”

Thư Thiên đế sửng sốt, đánh mắt qua Quân tổng quản, cũng là ngạc nhiên hết cỡ.

Đoạn không để nàng cúi lâu, Thư Thiên đế đã lên giọng: “Bình Trân sao lại khách sáo với trẫm như thế, mau mau bình thân.”

Phượng Tô Nhược bấy giờ mới đứng thẳng, hô lên “Tạ ơn Hoàng thượng”, nhưng là ánh mắt lại không dám đưa đến phía trước, chỉ nhìn phía dưới, long bào trải dài rộng lớn, lại là long sàn vàng chói, mũi lại thoáng mùi long tiên hương đậm, làm cho đầu óc nàng từng chút lâm vào mê mang.

Thư Thiên đế thấy thế thì buồn cười, có bao giờ tiểu muội mình cũng là yêu thương nay lại không dám nhìn mình. Ngài phẩy phẩy tay, nói: “Mau đến đây, gần chút để trẫm xem Bình Trân như thế nào rồi?”

Tô Nhược tiến lên mấy bước, cũng là không nhìn ngài mà đáp: “Bình Trân đã khỏe hẳn rồi.”

Khuôn mặt tròn trịa hồng hào, đôi mắt sóng nước rũ xuống, cánh mũi chun chun, môi mọng khẽ mím, giống như là sợ hãi vô cùng. Thư Thiên đế nghe được giọng Tô Nhược đã chắc chắn bình phục, mới nhẹ nhõm thở một hơi không dấu vết. Lại thấy nàng hơi hít mũi, mới quay nói với Quân tổng quản còn đang đưa vẻ mặt hồ nghi: “Bình Trân mới bình phục, mau đổi huân hương đi, để mùi long tiên hương cũng không tốt.”

Quân tổng quản giật mình đáp lời, vội vàng lui ra.

Bấy giờ, Thư Thiên đế mới đứng lên, bước mấy bước đứng trước mặt Tô Nhược. Nàng hoảng hốt lui ra vài bước, nhìn mũi giày thêu tinh xảo của Hoàng thượng. Hành động này khiến Thư Thiên đế dở khóc dở cười, lại bước đến vỗ vai nàng: “Hoàng muội, mau ngước mặt lên để trẫm xem chút nào.”

Một tiếng “hoàng muội” lại dịu dàng ôn nhu, Tô Nhược theo bản năng ngước mắt, lập tức sửng sốt.

Thư Thiên đế vầng trán cao rộng, mày kiếm cao ngạo khí phách, mắt sâu ánh ngời, đuôi mắt có vài nếp nhăn ẩn ẩn, môi mỏng rộng, khuôn mặt toát vẻ lão luyện uy nghiêm, cũng có chút hiền dịu, không biết là đối với nàng hay là ánh mặt trời chiếu sáng, đôi mắt ngài nhìn nàng như là nhìn một đứa con thơ, đối lại săn sóc và yêu thương.

Ngài nhìn vẻ mặt Tô Nhược, liền chắc chắn rằng lời Quân tổng quản là đúng, Bình Trân cả ngài là quên rồi.

Thư Thiên đế lại thở dài, vỗ vỗ nàng: “Nói trẫm nghe, làm sao lại như thế này?” Không biết là hỏi tại sao nàng lại quên ngài, hay là tại sao lại ngốc nghếch đem lòng thương cái tên Bình Mạn vương kia.

Phượng Tô Nhược mơ màng nhìn, có nghe nói qua vua đã phải có khí chất, Thư Thiên đế đúng là khí phách vô cùng. Thần thái từng chút một tỏa ra khí thế ngất trời, cũng là lần đầu tiên nàng thấy được một người có khí chất này, nên ngẩng người nhìn mãi không thôi.

Thư Thiên đế không thấy nàng trả lời, lại nhìn long nhan mình chằm chằm như thế, không trách, cũng chỉ cười nhẹ. Ngài đưa Tô Nhược đến ngưỡng cửa thư phòng, nói: “Nhược nhi, muội nhìn xem, trời trông thật đẹp phải không?”

Phượng Tô Nhược không hiểu nhìn trời, gật gật đầu.

Thư Thiên đế lại nói: “Trẫm nghe nói muội muốn rời cung, chuyển ra phủ đệ ở?”

Lúc này Tô Nhược mới nhớ đến mục đích mình đến đây, vội vàng ném hết ý nghĩ mê mang ban nãy, đáp “vâng”.

“Trẫm cũng là muốn muội ở đây, Du đệ sẽ không phiền lòng.”

Tô Nhược ngẩng ra, môi mấp máy nhỏ: “Du?” Giọng nàng rất nhỏ, nhưng Thư Thiên đế là người luyện võ, như thế nào cũng rơi hết vào tai.

Ngài đau lòng, đưa tay xoa đầu nàng thân thiết đến không thể nào thân thiết hơn: “Là hoàng huynh của muội, Bình Trân có muốn về nhà không?”

Nàng giật mình sửng sốt, không rõ ý thâm sâu của ngài, chỉ vừa nghe về nhà, lại gật đầu một cái.

Thấy thế Thư Thiên đế lắc đầu, ngài không có muội muội, chỉ là sư đệ của mình có, ngài chung chí với y, làm bạn cũng coi nàng như muội muội ruột thịt của mình. Lần trước nghe biết nàng sang Tề quốc, vui mừng không thôi, nào biết nàng đến đây lại gặp phải điều không hay, bây giờ nàng muốn rời đi, là huynh trưởng như ngài, lại có cảm giác đau buồn đan xen.

Ngài nói: “Nếu muội muốn, bây giờ đã có thể chuyển ra phủ đệ riêng, trẫm sẽ phái người sát muội. Sứ thần cùng vương tử bên phía Du đệ sẽ sớm đến đây, khoảng hơn hai tháng muội sẽ được về nhà thôi.” Ngài dừng chút, không đợi nàng đáp lời đã cười nói: “Thêm nữa, trẫm cũng đâu có đáng sợ đến thế, muội cũng không cần phải bày ra vẻ mặt đang đối diện với hổ dữ thế đâu.”

Nàng nghe đến có chút ngượng ngùng, muốn trả lời rằng nàng không phải là sợ, chỉ là đứng trước vua một nước, nói nàng dù có can đảm đến mấy cũng không dám phát hết cái lá gan nhỏ của mình ra đâu, bảo rằng trước vua như trước cha mà, có ai mà không như vậy đâu chứ. Nhưng thấy Thư Thiên đế xoay người bước đi, lời đến môi cũng nuốt vào hết, cảm xúc vui mừng bừng lên trong lòng.

Theo ngài nói, vậy nàng đã được chuyển sớm hơn lời Thái hậu nương nương. Tô Nhược không nghĩ nhiều về lời Thư Thiến đế nói, xoay người bước theo ngài hỏi với: “Vậy... Bình Trân đi nhé?”

Thư Thiến đế ngồi xuống, ngước nhìn Tô Nhược, gật đầu cười khẽ: “Ừ, đi đi, bao giờ rảnh lại hồi cung bồi Thái hậu cùng ta nhé.”

Tô Nhược vui vẻ gật đầu, cũng là lơ đi vẻ mặt trìu mến cùng ngôi xưng của ngài. Nàng thoăn thoắt chạy đi, miệng cười không ngớt.

Một lát sau, Quân Thường chậm chạp đi vào, cũng là đứng bên cạnh bàn Hoàng thượng, thở dài một hơi.

“Nàng có đến Như Hoa cung không?” Thư Thiến đế tay phê tấu chương, chậm chậm hỏi Quân tổng quản. Bình thường Tô Nhược rất thân với Như An công chúa, nếu nói nàng muốn xuất cung ngài cũng là nghĩ nàng sẽ đến trò chuyện với công chúa của mình một chút.

Nhưng không ngờ Quân Thường lắc đầu, cung kính đáp: “Thưa không, nàng đi nhanh lắm, chốc chốc cũng sắp đến Thanh Hoàn cung rồi ạ.” Vốn nói Quân tổng quản không còn trẻ, nhưng năm tháng cũng không làm ông mất đi sức khỏe nhiều cho lắm, tuổi già nhưng sức không yếu. Thế mà, vừa rồi ông đi theo nàng xem một lát, ai biết vừa đi một quãng đã mất bóng người, quả thực nàng còn nhanh hơn là chạy.

Thư Thiên đế nghe được cười cười, “Nàng vội vàng muốn xuất cung, cũng là muốn trở về Phùng Linh quốc.”

Quân Thường sửng sốt: “Thứ cho lỗi nô lắm mồm, nhưng chẳng phải nói Quận chúa đến Tề quốc là muốn hòa thân sao?”

Cũng là người bên mình lâu năm, Thư Thiên đế không phải không tin tưởng, ngài thở dài: “Cũng là hoàng đệ ngu ngốc, làm nàng như thế chẳng lẽ một nữ tử như nàng còn muốn ở lại đây sao?”

Hiểu được tâm tư của chủ tử, Quân Thường cúi đầu, không đáp lời. Thư Thiên đế xua tay, cũng không muốn nói tiếp vấn đề này.

Việc Tô Nhược đến đây hòa thân, chẳng qua cũng là Phùng Đức đế không muốn muội muội mình lỡ thì, cho nên mới buộc nàng sang đây tìm người mình ưng ý. Nhưng đến cuối năm nay, nếu nàng còn chưa tìm được ý trung nhân, quả thực điều khiến Thư Thiên đế không mong muốn nhất chính là hạ chỉ tứ hôn nàng với Bình Mạn vương gia.

Không phải nói, Bình Mạn vương là thân đệ của mình, nhưng y cũng là nam nhân, nam nhân mà lại đi đối xử như thế với một nữ tử xinh đẹp lại yêu mình đến say đắm như vậy, quả thực, Thư Thiên đế ngẫm lại cũng không muốn nhận y là hoàng đệ.

Thư Thiên đế lại thở dài một tiếng, lắc đầu không nghĩ nữa, tiếp tục vùi đầu vào tấu chương. Ngài nghĩ, đến đây hay đến đó, làm gì thì làm, chỉ cần Phượng Tô Nhược cảm thấy vui vẻ, ngài cũng đồng ý cho qua.

*

Hòa Diễm không hiểu tại sao Quận chúa của mình lại đi nhanh như vậy, thực mất hết phong thái của một Quận chúa.

Nhớ lại, nàng ta nghe lờ mờ ban nãy có thấy Hoàng thượng và Quận chúa đứng sau cửa phòng, nói chuyện gì cũng không rõ lắm, nhưng lại thấy sắc mặt Quận chúa tươi cười rạng rỡ, nàng ta đoán thầm trong lòng chắc chắn đây phải là chuyện gì đó tốt lắm, mới khiến Quận chúa vui vẻ như vậy.

Nhưng mà, dù có vui đến cỡ nào, cũng phải nhớ đến bọn cung nữ phía sau chứ. Quận chúa cứ như thế mà đi một mạch, vừa bước ra chỉ nói với Hòa Diễm một câu “Đi thôi”, sau đó biến mất dạng, khiến cho đám cung nữ đỏ bừng mặt mà chạy theo. Đoạn lâu mới đến Thanh Hoàn cung, cũng là mới vào đã thấy Tô Nhược ngồi đấy uống trà, không thèm quan tâm đến các nàng.

Hòa Diễm thở gấp, hít hơi thật sâu ổn định lại hô hấp của mình. Sau đó mới để bọn cung nữ phía sau đi nghỉ, đổi lại một đám cung nữ khác. Nàng ta đi vòng sau Tô Nhược, giúp nàng thay trà, hỏi nhỏ oán thầm: “Quận chúa, ngài có việc gì vui lắm phải không, sao cứ chạy mất hết phong phạm như thế?”

Đuôi mắt chân mày Phượng Tô Nhược một nét đều mang theo nét nhẹ nhõm, nàng cười một chút mới nói: “Ta bảo, chuẩn bị đồ dùng, chúng ta chuyển ra phủ Quận chúa, không lâu nữa sẽ được trở về nước.” Đoạn dừng một chút, lại hỏi: “Ngươi là theo ta đến đây phải không? Vậy hẳn ngươi biết đồ ta dọn như thế nào, nghỉ một lát rồi đi ngay đi, kẻo khi chuyển ra lại chậm trễ.”

Nói xong, nàng hắng giọng một lát, ôm cánh tay nổi hết da gà của mình, quả nhiên, Tô Nhược vẫn còn chưa quen với cách xưng hô cùng ngôn ngữ ở đây, nói một lát lại mất hết tự nhiên. Hòa Diễm nghe đến sửng sốt một hồi, đáp lại Tô Nhược cũng là ngạc nhiên lắm: “Dạ, nô tỳ là theo ngài đến đây. Nhưng tại sao chúng ta lại phải xuất cung đến phủ ạ?”

Phượng Tô Nhược không trách nàng hỏi nhiều, vô cùng thoải mái nói: “Hoàng thượng ban cho ta phủ đệ để làm gì? Chẳng nhẽ quanh năm suốt tháng lại để trưng đấy sao? Vả lại, trong cung nhàm chán muốn chết, ngươi không cảm thấy vậy à?”

Hòa Diễm càng ngạc nhiên hơn: “Hoàng thượng ban phủ đệ cho ngài? Chẳng phải là Thái hậu bảo lâu sau mới có sao ạ?” Nàng ta nhìn sắc mặt chủ tử một chút, nói tiếp: “Ngài cũng chưa đến Như Hoa cung lần nào, chả nói nơi đâu cũng không tốt bằng hoàng cung ạ?”

Phượng Tô Nhược hốt hoảng trong lòng, nàng có biết đâu là đâu đâu, chỉ vờ nói qua loa. Nàng ngẫm nhanh, lại giả vờ giận dữ, nhăn mặt nói lớn: “Bây giờ là Hòa Diễm ngươi học theo ai, lại đi trả treo với ta như vậy? Bảo ngươi xuất cung cùng, không muốn thì ở lại trong cung đi, ta cũng chẳng nhất thiết phải là ngươi đi cùng!”

Thấy Quận chúa tức giận, Hòa Diễm vội vàng quỳ xuống, luôn miệng: “Quận chúa bớt giận, Quận chúa bớt giận. Nô tỳ lỡ mồm, xin ngài lượng thứ.”

Tô Nhược tự cảm thấy diễn xuất mình thực hay, cũng tự khen bản thân học hỏi thật nhanh, sớm như vậy cũng nhớ được một chút phong thái của người bề trên. Lúc này nhìn Hòa Diễm dưới chân, lòng cũng khó chịu đôi chút, nhưng vẫn cố ý tiếp tục.

Nàng hừ mũi, giọng nhỏ lại cho qua: “Mau đứng lên đi thu thập đồ cho ta, nhìn ngươi thật chướng mắt.”

Hòa Diễm được tha, cuống quít xin thứ lỗi, lúc đứng lên đã sợ đến mặt mũi đỏ bừng, lưng áo cổ cao cũng chảy mồ hôi. Tô Nhược thấy thế, buồn cười vô cùng, nhưng vẫn làm ra vẻ, nàng lại hậm hừ trong cổ: “Mồ hôi nhễ nhại thế kia, còn không mau đi thay đồ đi, gió mùa thu không phải là tốt lắm.”

Ngẩng đầu nhìn Quận chúa, thấy nàng liếc mắt một cái, Hòa Diễm kéo môi cười đến khuôn mặt như nở hoa. Nàng ta cũng đã biết Quận chúa bây giờ rất hiền hòa, là không nỡ lòng phạt nàng đâu.

Hòa Diễm “dạ” một tiếng, xoay người nhanh chóng bước đi, thay y phục xong lại gọi người đến giúp mình thu thập đồ đạc của Quận chúa, lòng cũng vui lên một chút. Tuy nói hoàng cung thật tốt, nhưng lúc trước lại thấy những vị phi tần của Hoàng thượng đến Thanh Hoàn cung quấy rối, nàng ta cũng rất không muốn ở đây.

Nói đến phủ đệ, ở bên ngoài tươi mát, lại là phố xá nhộn nhịp, biết đâu được tính tình dễ nổi nóng của Quận chúa cũng bị át đi bởi cái tươi vui của Kinh thành một chút. Nàng ta lại nghĩ, nếu nàng ta ở bên cạnh Quận chúa, Quận chúa ở đâu, nàng ta chính là ở đấy. Hỏi tới hỏi lui cũng chỉ muốn chắc chắn rằng chủ tử sẽ không đổi ý.

Nghĩ đến, Hòa Diễm cũng cảm thấy nôn nao, lâu lắm rồi không được xuất cung, lần này đến phủ cảm thấy thực vui a. Đoạn tay làm việc càng nhanh chóng hơn, hô hào cung nhân cũng lẹ làng hơn, cũng không chú ý Tô Nhược đã đứng bên ngoài nhìn vào. Nàng cười nhẹ, lòng đoán chắc tiểu nha đầu Hòa Diễm cũng không muốn ở đây, nhìn mặt mày tươi tắn thế kia, làm sao lại tỏ vẻ buồn bực cho được.

Theo lời Thư Thiên đế, Phượng Tô Nhược thuận lợi xuất cung. Trước đấy, nàng cũng ghé qua thỉnh chào Lộ Thái hậu, bà nghe đến chỉ gật đầu, cũng không hỏi han nhiều mà để nàng rời đi. Hòa Diễm nói, Quận chúa vẫn là nên đến Như Hoa cung một chuyến, nhưng Tô Nhược nghĩ rồi lắc đầu, nàng có quen với Như An công chúa đâu, đến đấy làm gì, lại nói là thực tốn thời gian của nàng, Hòa Diễm thấy thế cũng không khuyên nữa, cho người nhấc đồ, lập tức xuất cung.

Lên kiệu ra khỏi cung, đập vào mắt Tô Nhược, vẫn là một ánh nắng chói mắt, bên ngoài vắng bóng người, đi một đoạn lâu cũng không thấy một ai, cung nhân nói, hôm nay là một ngày lễ trong dân gian, ban sáng sẽ ít ai xuất môn, có cũng là nam tử, lão bá, không có nữ tử, một cái mụ nhân cũng không có. Bọn họ cũng không rõ đây là lễ gì, chỉ biết ban đêm trong Kinh thành sẽ có một chợ lành, rất lớn, đó cũng là lúc mọi người từ bé đến lớn trong nhà, kể cả tỳ nữ hạ nhân cũng phải xuất môn, nhưng ban sáng thì mọi người phải trong nhà, ép buộc lắm mới được đi ra.

Phượng Tô Nhược ngồi kiệu lớn, lắc lư một chút nhưng cũng không khiến nàng mệt mỏi. Một bên tựa vào cửa sổ, nghe tiểu cung nữ tường thuật lễ hội dân gian.

“Phủ của ta gần nơi tổ chức hội chợ sao?” Nàng nắm được một điểm này, lâu rồi không được nhìn những con người bình thường một chút, nàng cảm thấy mình sắp tự biến mình thành một kẻ quý tộc nhàm chán làm chuyện vô bổ rồi.

Tiểu cung nữ vâng dạ: “Thưa đúng, trùng hợp là đêm nay, Quận chúa có thể sẽ thích lễ hội đấy.”

Hòa Diễm yên lặng nghe xong, hớn hở nói: “Ngài có muốn tham gia không? Nô tỳ sẽ đi tìm hiểu lễ hội trước khi hoàng hôn.”

Cũng là Hòa Diễm hiểu, tuy rằng chủ tử của nàng ta tính tình nóng nảy, nhưng lại là người thích nơi đông vui, không chịu nổi cái tĩnh mịch yên lặng, cũng có thể vì đó mà nàng mới thích đi kiếm người gây sự, trong cung quả thực là quá cô đơn.

Tô Nhược ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu coi như đồng ý. Hòa Diễm cùng tiểu cung nữ thấy chủ tử đồng ý thì cười đến híp mắt. Tô Nhược liếc mắt, cố ý bỏ qua, bỏ màn xuống, lui người vào bên trong nghỉ ngơi.

Tiểu Duệ, em ở đó, có khỏe không? Đã là bao lâu rồi, hai chị em mình mới rời xa nhau lâu đến như vậy?

Tô Nhược muốn ngủ, nhưng nhắm mắt lại nhớ đến khuôn mặt tuấn tú của em trai mình. Nàng đưa tay lên ngực, hít thở mấy lần cố không để nước mắt rơi xuống. Nhất định phải tìm cách trở về! Trong lòng nàng lặp đi lặp lại câu nói này hàng nghìn lần, chính nàng không ngừng tự an ủi bản thân, cổ vũ bản thân chắc chắn phải tìm được đường trở về nhà của mình.

Kiệu lắc nhẹ, xốc nảy theo nhịp, Tô Nhược mơ màng một chốc, mang theo nỗi đau xót xa nhớ nhà, nàng chìm vào giấc ngủ.