Khi Phượng Tô Nhược được triệu vào cung chính là giờ Tị. Đáng lý ra nàng đã phải vào cung lúc triêu thực(1), nhưng vì bữa ăn sáng là bữa ăn quan trọng nhất cho nên nàng muốn ăn ở phủ hơn.
Phượng Tô Nhược được biết là phải vào Tiêu Mê cung, chuyện còn lại vì sao phải vào thì không biết gì hết.
Nàng ngồi trong kiệu, trên tay là chùm nho tươi được chuẩn bị từ sớm. Nàng nghiêng đầu, bất chợt nhớ đến vẻ mặt đêm qua của Đại tướng quân, thật sự là không thể nào nhịn cười nổi.
Nghe nói tướng quân uy phong lẫm liệt, nhưng sao Tô Nhược cảm thấy tướng quân của triều đại này thật là không giống như lời đồn cho lắm. Mặc dù khí phách thật sự rất đáng nể, nhưng mà từng biểu cảm đến hành động của hắn một chút cũng không giống như đang giữ chức vị tướng quân. Có phải là do con cháu của vị quan lớn nào cho nên mới được cái chức đó không? Tô Nhược nghĩ ngợi, chắc là không đâu. Hôm nàng bị “thằng nhãi” Bình Mạn vương gì đó đánh, Miên Hoành đáp trả rất là hung hăng, xem qua không phải là hữu danh vô thực(2). Nhưng mà xem xét từng khắc hắn ở cùng nàng xem, có phải là tướng quân không vậy?
Tô Nhược ăn một trái nho, tay khẽ miết lấy lọn tóc dài được xõa thẳng. Hừ, mặc kệ có phải là tướng quân thật hay không, chỉ cần hắn có thể giúp nàng sống sót, nàng không quan tâm chuyện gì nữa cả.
Nghĩ đoạn, Tô Nhược cười lạnh, đúng vậy, chỉ cần nàng có thể yên yên ổn ổn sống sót, như vậy thì bất kể là thật giả cũng không quan trọng.
***
Tẩm cung Trừ Thanh cung.
Tần phi từ sáng đã nghe được tai mắt báo rằng hôm nay Bình Trân quận chúa sẽ hồi cung gặp Thái hậu, nàng ta lập tức cho người chuẩn bị từ sớm. Trong đầu nghĩ rằng có thể đến Tiêu Mê cung bầu bạn, đồng thời còn có thể thêm bớt đôi câu về Liêu Hệ vương.
Nhắc tới Liêu Hệ vương, Tần phi mới nhớ, đáng nhẽ ra nhi tử mình đã về cùng lúc với Đại tướng quân, nhưng mà sao giờ này vẫn chưa thấy mặt hắn đâu cả.
Tần phi nằm trên hoàng ỷ vuốt ve đuôi tóc, muốn quận chúa xem trọng Thiêu nhi, ắt hẳn phải để nàng nhìn thấy đã. Nàng mất trí nhớ lâu như vậy, ngay cả thần thái cũng thay đổi, mà lúc trước hai người cũng không có qua lại nhiều, như vậy thì nếu không để cho quận chúa thời gian với Thiêu nhi chắc chắn sẽ không thể nào sinh ý với hắn được.
Nghĩ đến đây, Tần phi lập tức cho gọi người hỏi thăm Liêu Hệ vương. A hoàn Diêu Diêu đứng bên cạnh thầm nghĩ, nhi tử mình lâu như vậy chưa thấy về, không lo cho hắn mà còn nghĩ đủ thứ trong đầu, đúng thật là chỉ có Tần phi mới có thể như thế.
Trái ngược lại Tần phi đang mưu toan suy nghĩ, thì ở thư phòng Đông cung, Hồng hoàng hậu vẫn chưa biết chuyện đang vui vẻ làm bạn với Thái tử Điện hạ.
Mấy hôm nay sáng nào hoàng hậu cũng đến Đông cung gặp Thái tử sau khi hạ triều, hoàng hậu nói vì đêm kia nằm mộng nhìn thấy nhi tử bỏ mình rời đi, cho nên lo lắng muốn đến gặp hắn thường xuyên. Về cớ này để đến đây thì ban đầu Ngạo Hồng Tiêu không muốn nghĩ nhiều, dù sao cũng là mẫu hậu của hắn, cho nên hắn cũng không ràng buộc.
Tuy không ràng buộc, nhưng Hồng Tiêu vẫn luôn luôn để tâm đến từng lời một của Hồng hoàng hậu. Giống như hiện tại, hoàng hậu luôn miệng nhắc tới một hài nữ của vị quan nào đó mà hắn không biết, ý đồ rõ như vậy, chẳng lẽ người như hắn còn không hiểu.
“Con không biết, nàng thực sự rất khéo tay, nàng còn thêu cho ta một túi thơm đây này.” Hồng hoàng hậu nói xong liền lấy túi thơm để bên hông ra cho Thái tử xem.
Nói tới túi thơm, trong đầu Ngạo Hồng Tiêu lập tức xuất hiện cảnh tượng hôm lễ hội cách đây không lâu. Rõ ràng hắn sắp có thể bắt lấy quận chúa, vậy mà cuối cùng lại không thể, cũng chỉ tại bọn tiện nhân kia!
Ngạo Hồng Tiêu không thèm nhìn cái túi thơm đó, miệng cười nói: “Nhi tử không biết người lại thích những thứ này.”
Hồng hoàng hậu nghe ra thái độ khinh thường của Thái tử, nhưng mà nàng cũng không trách, ngược lại còn hiểu rõ mà nói thêm: “Sau này ta bảo nàng thêu cho con một cái có được không? Mùi hương để bên người cũng rất thơm, con sẽ rất thích cho xem.”
Ngạo Hồng Tiêu lại cười: “Không cần đâu.” Nói đoạn tay lật một bản tấu chương, vô ý mạnh tay làm rơi một mảnh lụa mềm phía dưới ra ngoài.
Mảnh lụa mỏng nhẹ, vừa rơi ra đã bị gió thổi đến chỗ ngồi của hoàng hậu, Ngạo Hồng Tiêu vươn tay, muốn nhanh chóng nhặt lại nhưng bất ngờ đã chậm hơn hoàng hậu một bước.
Hồng hoàng hậu bắt lấy mảnh lụa mỏng, nó được xếp gọn nhưng vì gió đã bị tách ra một chút. Nàng không nhiều lời liền phủ mạnh ra nhìn. Bên trong mảnh lụa là một bức họa thiếu nữ được vẽ bằng mực hoàng tộc rất rõ nét, trán thanh cao mày mỏng uốn dài, cặp mắt khép hờ ướt đẫm như sương. Dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp đang mơ hồ nhìn chính người cầm bức họa, nàng đặt tay lên ngực, đôi môi hé nhỏ như đang thì thầm gì đó. Đây là một thiếu nữ đẹp, đẹp như một tiên nữ giáng trần.
Hồng hoàng hậu vừa nhìn đã thấy quen, nhưng mà mãi một lúc mới có thể nhận ra được người trong bức họa này, nàng trừng mắt nhìn kĩ, đúng là nàng ấy rồi.
“Tiêu nhi, đây là sao?” Hồng hoàng hậu lộ rõ vẻ kinh ngạc đưa bức họa đưa về phía Ngạo Hồng Tiêu chất vấn: “Tại sao con lại họa nàng ấy? Con có ý gì?”
Ngạo Hồng Tiêu bị hỏi cũng không hoảng loạn, lạnh mặt nghiêm nghị nhìn mẫu hậu mình nói: “Vậy mà người còn chưa hiểu sao? Mau trả con đi.” Nói đoạn muốn giành lại bức họa, nhưng mà Hồng hoàng hậu lại không để hắn toại ý muốn.
“Tại sao ta lại không hiểu?” Nàng hừ lạnh: “Từ khi nào con đã đặt quận chúa trong lòng?”
Ngạo Hồng Tiêu trực tiếp nói rõ: “Từ khi con cảm thấy nàng phù hợp cho vị trí Thái tử phi này.”
Hồng hoàng hậu trừng mắt, như không thể tin được hỏi lại: “Thái tử phi?”
“Phải, bây giờ mẫu hậu có thể trả con bức họa đó được không?”
Bấy giờ hoàng hậu như bị sốc nặng, ném mạnh bức họa lên thư án. Vốn nghĩ sẽ chậm rãi gán ghép Thái tử với quận chúa, dù sao thì để quận chúa gả cho Thái tử thì sẽ giúp hắn giữ vững ngôi vị hơn, nhưng mà như thế nàng cũng không muốn hắn tự mình yêu thích con ranh Bình Trân đó.
Từ trước hoàng hậu luôn cho rằng mình luôn là lớn nhất, cho nên hiện giờ Thái tử tỏ rõ ý định của hắn như vậy thì lập tức khiến cho nàng cảm thấy mình trở thành một người đi sau. Suy nghĩ ban đầu từ từ lệch đi, cũng không còn cảm thấy muốn bên gối hoàng thượng nói thêm nói bớt nữa.
Ngạo Hồng Tiêu cẩn thận cầm bức họa lên, nhìn vẻ mặt của mẫu hậu mình lập tức biết trong đầu người đang nghĩ gì. Hắn nhếch mép nói: “Dù sao An Quận vương cũng sắp tới nơi, chỉ sợ ngũ thúc được lợi.”
Hắn vừa dứt lời, biểu hiện của hoàng hậu liền thay đổi. Đúng vậy, chưa chắc gì một người như quận chúa lại dễ dàng không lọt vào tay của Bình Mạn vương, dẫu sau trước kia đã thấy, dù đêm cung yến nói không muốn gả, nhưng thế sự vô thường, người thường làm sao biết trước.
Sợ hoàng hậu còn chưa rõ ràng, Hồng Tiêu như bâng quơ thở dài: “Sớm nay còn nhìn thấy Tần phi rời khỏi Kinh Càn cung, mẫu hậu cũng nên đi bồi phụ thân một chút…”
Nghe nhắc tới Tần phi, Hồng hoàng hậu lập tức giận dữ, không ậm ừ đã đứng dậy phất tay: “Hôm nay chúng ta tới đây thôi, hôm sau lại đến nói cùng con.”
Ngạo Hồng Tiêu đứng dậy dạ một tiếng tiễn người, đến khi giọng “Hồi cung” của thái giám chấm dứt, hắn mới chậm rãi ngồi xuống.
Bức họa Phượng Tô Nhược được bày rộng trên thư án, Ngạo Hồng Tiêu dùng ngón tay vẽ lên từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt nàng. Bức họa này là do hắn vẽ cách đây không lâu, khung cảnh nàng như vậy chính là lúc hắn vô tình nhìn thấy nàng ngâm một khúc nhạc ở Thanh Hoàn cung. Lúc đó hắn cũng không để ý mấy, nhưng mà khi họa lại bất chợt nhớ tới, đáng nhẽ ra khi đó hắn nên biết nàng là viên ngọc vô giá. Chỉ có điều hồi vẽ, hắn cố ý lược bỏ đi những chi tiết cầu kì khác như là trang phục và trang sức khi xưa của nàng. Đổi lại, hiện giờ người trong tranh thực sự đẹp hơn rất nhiều, từ thần thái đến cả vẻ bề ngoài, thanh tao thoát tục, đúng thực không giống như là người phàm.
Ngạo Hồng Tiêu ngắm nhìn nàng, bức họa này vẽ không sai lệch một đường nét, Phượng Tô Nhược chính là đẹp như vậy, thật tiếc là thời điểm phát hiện ra đã là muộn rồi.
Đang khi Ngạo Hồng Tiêu còn muốn luyến tiếc một chút, đột nhiên Phi Thanh bước nhanh vào, vừa hành lễ xong để trực tiếp báo: “Thái tử, người của Liêu Hệ vương đang dần ép vào Tuyên Đô Diệt, quân buôn của chúng ta vừa bị đoàn thuyền của vương gia chặn ở cửa giao, ngoài cổng thành cũng đã có dấu hiệu muốn lấn át.”
Ngạo Hồng Tiêu nghe xong yên lặng một chút, phất tay ra hiệu cho người trong thư phòng ra ngoài hết, còn lại một mình Phi Thanh mới hỏi: “Y bắt đầu từ khi nào?”
Phi Thanh cúi đầu đáp: “Chỉ vừa sáng nay.”
Ngạo Hồng Tiêu cười khẩy: “Chỉ một buổi sáng thôi sao?” Hắn lắc nhẹ đầu thở dài, bàn tay thon dài nhẹ nhàng gấp bức họa của nữ nhân xinh đẹp lại, miệng nói: “Hay cho tiểu hoàng đệ, bổn thái tử chỉ mới nghĩ tới mỹ nhân một chút mà con chuột nhà ngươi đã muốn vào nhà rồi.”
Phi Thanh quỳ ở dưới, nghe tới liền tiếp lời: “Bẩm thái tử, ở phía quân buôn đã có Phi Tức nhưng Liêu Hệ vương còn muốn làm khó, năm lần bảy lượt muốn xem số hàng đó. Mặc dù đã cho xem số hàng đầu nhưng y còn muốn kiểm hết phần hàng còn lại.”
Ngạo Hồng Tiêu hỏi: “Y mang theo nhiều người?”
“Dạ, gần như là một tiểu quân.”
Ngạo Hồng Tiêu nghe xong lạnh mặt. Liêu Hệ vương a Liêu Hệ vương, ngươi là cái thứ chuột nhắt mà dám làm phiền bổn thái tử, có vẻ nếu như không muốn phô màn ra cho ngươi thấy, thì cái loại ngu xuẩn như ngươi sẽ không biết cái gì gọi là ngoan ngoãn.
Đã vậy, bổn thái tử liền mở tay cho ngươi xem một chút.
“Điều tiểu quân phía tây thành bao vây cửa giao, hỏi ý tứ vương gia có muốn gặp Cao Giả Thôi hay không, nếu muốn thì cho y gặp Cao công tử. Phía bên Tuyên Đô Diệt, lệnh Hưu Manh Dần nắm toàn quyền, cho y nhiều nhất là năm mươi tên, kẻ nào dám đến gần phạm vi một trượng, lập tức giết chết không tha…” Giọng nói nhàn nhạt của Ngạo Hồng Tiêu đều đều vang lên, từng chữ một lệnh xuống dường như không hề có chút gì giận dữ hay không vui. Vẻ mặt hắn bình thản, thế nhưng bầu không khí xung quanh như bị hắn làm cho đen đặc u ám, bàn tay hắn vân vê bản tấu chương còn đang mở trên thư án, từng ngón tay ấn xuống thật nhẹ nhưng lại muốn làm gãy cả thẻ tre.
“Còn quân ngoài thành…” Ngạo Hồng Tiêu kéo dài hơi ngẫm nghĩ, “Phi Thanh, nếu ngươi là bổn cung, xem thử có muốn triệu binh của Phù Túc không?”
Phi Thanh bị hỏi, dù đã quá quen thuộc với thái độ này của Thái tử nhưng không thể nào nhịn nổi một trận run nhẹ, “Bẩm thái tử, thuộc hạ vẫn không thể sáng suốt bằng người.”
“Ha ha, vậy thì cứ để cho y vui đùa đi, mới trở về mà không làm màn mở đầu thì tiểu hoàng đệ sẽ không biết cái gì gọi là vui vẻ. Năm ngày sau hồi nửa số quân binh ra phía bắc, dụ cho chúng đuổi theo, đến khi cách thành Bắc trăm dặm thì yên lặng đóng quân tại đó, chuyện sau thì để Trấn Bắc vương lo liệu. Còn đội ám vệ vẫn giữ nguyên vị trí, đến khi đoàn sứ thần Phùng Linh quốc sang, lập tức thay chỗ cho Tuyên Đô Diệt, phải đảm bảo an toàn cho đoàn người của An Quận vương.”
Phi Thanh nghe đến đây mới ngập ngừng nói: “Thái tử, Liêu Hệ vương còn có lãnh binh…”
“Lãnh binh?” Ngạo Hồng Tiêu ngước mắt hỏi: “Y có được từ khi nào?”
“Bẩm thái tử, lúc trở về thì đoàn quân phía sau của vương gia đã được thay bằng quân công.”
Ngạo Hồng Tiêu nghe xong trầm mặc. Sao Liêu Hệ vương lại có lãnh binh, lãnh binh là quân công triều đình, chỉ có tướng quân hoặc quan nhất phẩm mới có lệnh bài.
Tạm gác qua vấn đề lãnh binh từ đâu ra. Nếu đã có lãnh binh, vậy thì Liêu Hệ vương chắc chắn cũng sẽ biết xung quanh đó đều có ám vệ. Bình thường người của Thái tử đều được bố trí xung quanh cổng thành, tất cả đều là quân hoàng tộc, chỉ có nửa số được trà trộn người Tuyên Đô Diệt. Từ trước đến nay quân công và hoàng quân đều không thể nào xen lẫn vào nhau, lẽ nào Liêu Hệ vương còn không biết điều này?
Chẳng lẽ là Miên Hoành giao lệnh bài cho Liêu Hệ vương? Dù là như thế thì một Đại tướng quân như Miên Hoành cũng nên biết không thể trao lệnh bài lãnh binh tùy tiện được. Vậy thì…
Ngạo Hồng Tiêu nhăn mày, giọng nói lạnh dần hạ lệnh: “Triệu Phù Túc trong hai ngày phải về thành, tăng cường quân binh đóng phía phải cổng thành, không được để cho hoàng thượng biết Phù Túc trở về, phải phân biệt rõ lãnh binh quân công và hoàng quân của Liêu Hệ vương.”
“Rõ.”
“Hồi toàn bộ ám vệ trở về Tuyên Đô Diệt, đợi khi An Quận vương cách thành hơn trăm dặm bắt đầu vào vị trí. Quân binh phía tây thành đến cửa giao giảm xuống một nửa, tạm thời lánh số hàng đó đi, số quân còn lại xuất thành nhất định không được để cho lãnh binh bắt gặp, rõ chưa?”
“Rõ thưa thái tử.”
“Được rồi, đi đi.” Ngạo Hồng Tiêu phất tay, đợi khi Phi Thanh rời khỏi mới yên lặng suy nghĩ.
Hơn mười năm trước Miên Hoành được phong làm Đại tướng quân, lúc đó đã được hoàng thượng trao cho quyền hành nắm gần hết số binh mã triều đình, trong đó cũng không thiếu lãnh binh. Nhưng mà thân làm tướng lĩnh, chắc chắn Miên Hoành sẽ không dại mà trao quyền binh cho một kẻ không thân quen như Liêu Hệ vương. Vậy thì số lãnh binh đó Liêu Hệ vương có được từ đâu?
Ngạo Hồng Tiêu ngẫm nghĩ một chút, chợt nhớ tới trong triều cũng có một người được giữ một phần số binh, tuy rằng không phải quan nhất phẩm nhưng lại được hoàng thượng trọng dụng trao binh, đoán không chừng Liêu Hệ vương đã tới tìm người đó.
Vậy thì… ắt hẳn người đó cũng đã được biết thực lực thật của Thái tử hắn rồi. Ngạo Hồng Tiêu cười lạnh, chỉ với chút trò vặt của hai kẻ ngu xuẩn mà muốn lật mặt của bổn thái tử cho hoàng thượng xem, thật đúng là không biết lượng sức.
Phải biết là, Thái tử Điện hạ hắn đây rất không muốn tự tay mình giết người, chỉ cần ngoan ngoãn làm chuột để hắn vờn, thì việc sống thêm vài ba năm nữa cũng không khó lắm đâu.
Ngạo Hồng Tiêu nghĩ đoạn liền đứng dậy phủi áo, truyền người chuẩn bị xuất cung một chuyến. Hắn muốn xem thử, con chuột lớn kia là có gan gì.
-----
(1) Triêu thực: là giờ Thìn, là giờ bữa ăn sáng, giờ Bắc Kinh là 7 giờ đến 9 giờ.
(2) Hữu danh vô thực: chỉ có tiếng hão, thật ra không có gì.