Miên Hoành trở về phủ cũng đã quá muộn, Mạc Kiêu đứng ở ngoài đợi chủ tử, thấy hắn về lập tức chạy đi chuẩn bị nước tắm.
“Tướng quân, tướng quân, lễ hội như thế nào? Có vui không? Có nhiều mỹ nhân không?” Mạc Kiêu vừa đỡ lấy Miên Hoành, vừa cao hứng hỏi hắn.
Miên Hoành cười một tiếng, nói: “Tạm, không biết có nhiều mỹ nhân hay không, nhưng ta lại gặp được một đại mỹ nhân…”
“Này, đại mỹ nhân!” Mạc Kiêu nghe đến mắt liền tỏa sáng.
“Ừ, hôm nay ta gặp Bình Trân quận chúa, đến gần nàng mới thấy, nàng còn hơn hẳn cả danh đại mỹ nhân.”
Mạc Kiêu nghe tướng quân nói hết câu, liền trợn to mắt nhìn hắn, lắp ba lắp bắp: “Bình Trân… Bình Trân quận chúa?”
“Phải.” Miên Hoành bật cười, để cho hạ nhân lui xuống, sau đó bắt đầu thay quần áo. “Hôm nay có thích khách muốn ám sát nàng, ta lại “vô tình” ôm nàng vào lòng, nói mới may mắn qua được một kiếp.”
“Ám sát quận chúa?” Mạc Kiêu chạy đến bên chủ tử, hé miệng hô lên vô cùng ngạc nhiên, “Chẳng phải ở đó cũng có Thái tử điện hạ sao ạ? Làm sao có thể có thích khách?”
“Mục tiêu là quận chúa, nàng đúng là bị mất trí, còn vô cùng sợ hãi.” Miên Hoành ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Ta đoán được một phần là người Sát thủ môn, nhưng ám khí lại là của người hoàng thất. Ti đại công tử cùng người của Thái tử đuổi theo, nhưng tiếc thay đã mất dấu. Điều này khiến ta càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, Thanh Trần không phải là người bình thường, cắt đuôi y là một chuyện vô cùng lợi hại, từ đó mà nói, kẻ ám sát nàng là người trong giang hồ, kẻ chủ mưu lại là người trong hoàng cung.”
Mặc dù không biết được tên thích khách đó lợi hại cỡ nào, từ đầu chỉ biết hắn có thể tự kiềm chế được sát khí trên người hắn đến mức ám vệ của điện hạ cũng không nhận ra, đủ để biết người này mạnh đến cỡ nào.
Mạc Kiêu không có ở đó, nhưng nghe được những lời tướng quân nói, lại thấy vẻ mặt trầm tư của hắn, cũng biết được chuyện không đơn giản. Hắn nghĩ một chút rồi nói: “Tướng quân, đêm mai có buổi cung yến, tướng quân có cần thuộc hạ gọi bọn người Kiêu Phù trở lại không?”
“Không cần.” Miên Hoành nhắm mắt, nói: “Kiêu Phù y trở về cùng ta, lại một mình trở về bản doanh, hiện tại chắc chắn là ở lão nhân gia có chuyện, cứ để bọn họ ở đó, vài ngày sau lão tướng đã ổn, thì hãy gọi bọn họ về.”
“Nhưng cũng sắp đến cuối tháng rồi…”
“Không sao cả.” Miên Hoành không đợi Mạc Kiêu nói hết, đã cắt đứt, “Bổn tướng không vô dụng đến mức như thế, bao giờ có thư của lão tướng, thì nói ta hay. Hiện tại ngươi lui ra ngoài.”
Miên Hoành nói rồi thả mình sâu xuống nước. Mạc Kiêu thấy vậy mới thở dài, cũng không dám nhiều lời, chậm chạp lui ra.
Miên Hoành nghe tiếng bước chân xa dần, hắn mở mắt ra, đưa bàn tay lên mũi. Hắn nhíu mày một cái, sớm biết mùi hương của nàng nhanh phai như thế, đã ôm nàng lâu hơn một chút, lòng bàn tay chỉ mới đây mà đã mất đi hơi ấm của nàng rồi…
***
Sáng sớm hôm sau, Tô Nhược thức dậy thật sớm. Hôm qua trở về, cũng không biết Hòa Diễm như thế nào lại biết được chuyện ở lễ hội. Nàng ta nháo lên nháo xuống một trận, làm cho nàng buồn cười không thôi, cũng không biết ai là chủ tử, ai là nha hoàn.
Nói rằng đêm nay trong cung thiết đãi dạ yến, cho nên nàng phải chuẩn bị. Nói là chuẩn bị, kỳ thực là Hòa Diễm sợ quận chúa quên những nghi thức trong yến tiệc, bèn cho người đến nói qua một lần cho quận chúa, như vậy thì đêm nay sẽ không khiến cho ngài phải bẽ mặt.
Phượng Tô Nhược học theo cách uống trà. Một tay dùng ba ngón cầm lấy tay cầm của cốc, một tay còn lại dùng khăn tay hoặc tay áo che khóe môi khi nâng cốc. Không được uống quá nhiều, quá nhanh, quá mạnh. Chỉ được để lộ đôi mắt khi uống. Không được để nước làm bẩn môi, ngay cả môi trong cũng không được ướt quá nhiều…
“Không được, quận chúa, ngài uống quá nhanh rồi.” Người dạy cho Tô Nhược là Dinh ma ma từ cung đến. Dinh ma ma là người chuyên chỉ được Thái hậu đưa dạy cho các nữ nhân hoàng thất, nhất là các công chúa. Lúc Hòa Diễm dự tính sẽ gọi người, thì trùng hợp lúc đó Thái hậu cũng muốn quận chúa nhớ lại một chút lễ nghi trong cung, cho nên Dinh ma ma rất nhanh chóng đến phủ quận chúa, cấp tốc dạy nàng những thứ cơ bản.
“Không học cái này nữa! Đổi!” Con người của Tô Nhược từ trước đến nay chưa bao giờ nhẫn nại như hiện tại. Nhưng nàng ngồi một chỗ từ sáng đến trưa chỉ để học cái này thực quá khó khăn rồi. Rõ ràng tốc độ nàng uống trà đã chậm đến mức không thể nào chậm hơn, nếu như còn bắt nàng giảm nữa, sợ là rùa bò còn nhanh hơn!
Đối mặt là người mà hoàng thượng cũng dành cho mấy phần thể diện này, Dinh ma ma dù có hà khắc với người khác đến mấy cũng không dám cãi lệnh. Bà nhìn quận chúa một chút, vị đại mỹ nhân này, là nhất phẩm quý nữ Phùng Linh quốc, nhan sắc hơn người, thế nhưng tính nết cùng đầu óc lại không tốt như thế.
Dinh ma ma có chút nhụt chí, bà ta hơi cúi đầu, cung kính nhận lỗi: “Mong quận chúa bớt giận. Hiện tại ngài có muốn học cách phẩm trà không ạ?”
Tô Nhược nghe đến từ “trà”, lập tức nổi cáu: “Ngoại trừ trà ra, ngươi hết cái thứ để dạy ta trong cung yến rồi sao?”
“Bẩm quận chúa, phẩm trà, nhận món, là những điều đặc biệt đáng chú ý trong cung yến.” Dinh ma ma nói xong, lại cúi đầu.
“Vậy thì ngươi trở về đi, ta không học nữa.” Tô Nhược giở tính bề trên, không nói hai lời liền đứng lên, vòng qua đi vào bên trong.
Dinh ma ma thấy thế vội quỳ xuống hành lễ với nàng, đợi dáng nàng đã khuất sau bình phong, mới đứng dậy, thở một hơi rồi đi ra ngoài, cũng không quên đóng kín cửa.
“Tiểu Hòa, Thái hậu có dặn trước, đừng để quận chúa đến quá muộn.” Gặp được Hòa Diễm, Dinh ma ma trao lời đến trước.
“Được, Dinh ma ma đa tạ.” Hòa Diễm đưa Dinh ma ma lên kiệu, sau đó cúi đầu chào một tiếng. Xong xuôi nàng ta mới trở vào, cẩn thận vào chính phòng quận chúa, bắt đầu chuẩn bị một số thứ, nhất định không thể để quận chúa đến muộn.
“Hòa Diễm.” Phượng Tô Nhược đứng trong hoa viên, nhìn thấy Hòa Diễm thì kêu lên một tiếng.
“Dạ, quận chúa.”
“Lúc trước, ta thích nhất là cái gì?” Nàng đưa tay, vuốt mái tóc đang rũ xuống của mình, “Tính tình ta như thế nào? Ngươi nói ta nghe một lượt đi?”
Hòa Diễm kinh ngạc nhìn nàng, giống như muốn xác thực điều gì đó, nàng ta đến gần Tô Nhược, hỏi lại: “Ý quận chúa là…?”
“Chẳng qua là muốn nhớ về mình ngày trước một chút thôi.” Tô Nhược cười lên một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên sâu thẳm, “Ta hiện tại quá nhàn rỗi, ngươi lại xem có quá nhiều người ghét ta, trước kia ta sống như thế nào lại không có ai dám làm gì, nay lại có người cố ý ám sát ta. Ngươi nói xem là thế nào?”
Hòa Diễm sợ hết hồn, vội vàng cúi đầu xuống, lắng nghe Tô Nhược nói tiếp: “Ai chà, người nói ta đều hung hãn, lại nói ta ngu ngốc, trước kia là như vậy phải không?”
“Quận, quận chúa… không… không phải như vậy.” Hòa Diễm lần này là quỳ hẳn xuống đất, nàng ta sợ đến nói năng cũng lắp bắp. Là ai chứ? Là ai dám nói cho quận chúa những lời này? Nàng ta mà biết được, thì chắc chắn người đó sẽ không yên thân!
“Ngươi quỳ cái gì chứ.” Tô Nhược nói, nghiêng đầu nhìn nàng ta hỏi: “Trước kia ta ăn mặc như thế nào? Hiện tại có sai biệt lắm sao?”
“Dạ.” Hòa Diễm ngập ngừng một chút, sau đó chủ động nói với nàng: “Quận chúa có muốn nhìn một chút chân dung của ngài không? Ngày trước An Quận vương có họa ra rất nhiều về ngài, hiện tại giữ lại chỗ ngày một ít, ngài có muốn để nô tỳ đưa ngài đi xem qua không?”
“An Quận vương?”
“A, là tứ vương gia, thân huynh của quận chúa đó.” Hòa Diễm nhìn nàng, có chút mong chờ được phép đứng lên. Tô Nhược hừ một tiếng, nàng ta lập tức cun cút bên cạnh nàng nói: “Quận chúa, ngài để nô tỳ nói lại một lần về ngày trước của ngài nhé. Ngày trước, quận chúa thích nhất là luyện võ, ghét nhất là người lắm chuyện…”
“Ta ghét nhất người lắm chuyện sao? Vậy sao ta lại nuôi một người lắm chuyện như ngươi nhỉ?”
Hoa trên cành rơi xuống lả tả, cánh chim chao lượn trên không trung, từng áng mây trên bầu trời xanh lại di chuyển. Hai chủ tớ một người nói một người nghe, cứ như vậy, cư nhiên lại đến tịch thực…
Tô Nhược được bọn nha hoàn hầu hạ tắm rửa, bước ra cả người đều là hương hoa hồng ngào ngạt. Thay lên người bộ hoàng phục đỏ, Hòa Diễm lại nói qua, nữ tử hoàng thất ngoại trừ hoàng quý phi, các nữ nhân không có phẩm “phi”, tất cả đều phải là một hoàng phục đỏ, bên ngoài còn khoác thêm một dải lụa màu tượng trưng quyền hạn của chính bản thân mình.
Bình Trân quận chúa là hoàng thất ngoại tộc, lại có được sủng ái của hoàng thượng, trở thành hoàng thất nửa dòng Chiêu quốc, có nghĩa là đã được xem là một phần nào đó trong hoàng thất đất nước này. Vì vậy, hoàng phục đỏ, viền vàng, chỉ vàng, còn có thêm dải lụa màu lục nhạt, nhìn qua rất phù hợp.
Phượng Tô Nhược ngồi trước gương đồng, để mặc bọn nha hoàn tiếp tục công việc tô điểm khuôn mặt của nàng. Bọn họ cũng không cho nàng tự mình bôi môi đỏ.
Sau một khoảng thời gian, cuối cùng bọn họ cũng thu thập xong xuôi hầu hạ quận chúa.
Nàng nhìn vào gương đồng, ngạc nhiên đến trợn cả mắt. Trong đó là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp. Khác hẳn với vẻ ưu thương bình thường, hiện tại lại là một mỹ nhân có vẻ đẹp vô cùng sắc sảo. Mày cong bán nguyệt, như một dải núi dài mà thẳng, kéo qua khóe mắt được vẽ đậm, đen hếch cao, không còn hạ xuống như trong trí nhớ của nàng. Gò má tô hồng hơi đậm, cao, kèm cánh mũi không cao mấy, cong một vòng hơi chun, hấp hé một chút trên đôi môi căng mọng, điểm đỏ một hình trái tim, nàng đưa ánh mắt không nhìn qua rất kì lạ, nhưng tổng hợp tất cả các bộ phận trên gương mặt lại, những đường nét mặn mà lại khiến cho vẻ đẹp của nàng tăng lên gấp bội.
“Quận chúa, ngài mau chọn trâm cài.” Tô Nhược cố đánh mắt không nhìn vào gương đồng nữa, bên trong quả thực khiến người khác mê muội, chính nàng còn thấy bị quyến rũ.
“Lấy bộ này đi!” Trong rương không ít thứ đẹp, nhưng nếu đã là đi cung yến, mặc hoàng phục đỏ, gương mặt yêu mị như vậy, thì cho màu đỏ luôn đi.
Bộ nữ trang, trâm cài nàng chọn là một bộ ngọc Thủy Châu, nghe nói khá hiếm, là từ Phùng Linh quốc mang đến đây. Trâm cài thì màu đỏ xen lẫn trắng, cực kì lạ mắt, đầu còn có một họa tiết hình cánh hoa, nở rộ, vô cùng xinh đẹp, lại phù hợp với kiểu vấn tóc của nàng. Hoa tai bọc cả một vòng tai sau, rồi mới xuyên lên phía trước, nhẫn đeo tận bốn ngón, áp sát vào ngón tay giống như bám vào, từng họa tiết uốn lượn kì dị nhưng lại vô cùng tinh xảo.
Tô Nhược lại nhìn thứ cuối cùng mà mình phải đeo, một chiếc vòng ngọc nửa xanh nửa trắng, không thuộc vào bộ ngọc Thủy Châu. “Đây là chiếc vòng mà quận chúa ngày xưa thích mang nhất. Ngài nhớ không?”
Chiếc vòng rất đẹp, nhưng kết hợp với trang phục trên người nàng lại rất xấu.
“Cái này ở đâu vậy?” Chiếc vòng khá lớn, bản lại nhỏ, không giống như những chiếc vòng mà nàng từng mang.
“Là ở chỗ Bình Mạn vương… thưa quận chúa.” Giọng Hòa Diễm ngay sau lưng nàng. Tô Nhược nghe thấy thế thì bật cười một tiếng, nhẹ lắc đầu, cuối cùng cũng không tháo ra. Dẫu sao cũng là thứ mà “nàng” trước kia rất thích mang, hai hay ba năm đó, hiện tại xấu cũng phải mang.
Xong xuôi hết thảy, Tô Nhược nhìn lại mình trong gương đồng. Đây chính là hình ảnh của quận chúa ngày xưa. Nàng xinh đẹp, yêu mị, như một đóa hoa hồng mê muội người khác… Nhưng hoa hồng, trước nay đều có gai. Ngày trước gai của nó đều bén nhọn đâm thẳng ra ngoài, tất cả cũng vì muốn bảo vệ tình yêu. Hiện tại, những cái gai này đều bị rút bỏ, chỉ còn mơ hồ những dấu gai nhỏ, mơ hồ hiện lên, tất cả cũng vì muốn bảo vệ cuộc sống của mình…
***
“Quận chúa cát tường.”
Hai bên lối vào hoàng cung là dãy tùy tùng quy củ đứng đó. Tô Nhược chậm rãi bước đi, ngay cả liếc mắt cũng không thèm tặng cho bọn họ.
Nàng nhớ được trong lời Hòa Diễm nói, ngày xưa “nàng” chính là như vậy, xinh đẹp, quyến rũ, ngông cuồng, kiêu ngạo… Những tính từ “hoang dã” đều thuộc về Bình Trân quận chúa nàng.
Tô Nhược nàng không muốn phải biến thành một người khác, nàng không muốn biến thành một người người gặp người ghét. Chỉ là, mũi tên ám khí kia buộc nàng phải làm như vậy, nếu nàng không như lúc trước, thì nàng sợ rằng, nàng chết lúc nào chính nàng cũng không hay.
Đoàn tùy tùng từ phủ quận chúa là một đoàn người số lượng không hề nhỏ. Tô Nhược lần này không cản họ đi theo nàng. Nhưng khi bước vào chính viện của Thu Nhai cung, thì thị vệ nội cung đã giữ lại không ít người, chỉ chừa lại cho Tô Nhược nha hoàn thiếp thân và hai nha hoàn thân cận khác nữa, một là Loan nhi, hai là Tu nhi.
“Bình Trân quận chúa…” Giọng hô cao vang của tên thái giám làm cho nhiều người chú ý.
Thái giám vừa dứt lời, thì Tô Nhược một chân cũng bước vào. Nàng khoan thai đi đến phía trước, bỏ qua những ánh mắt nóng bỏng của những người có mặt, cúi đầu hô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Sau lưng nàng, ba nha hoàn cũng hô lớn một tiếng. Các nàng vừa xong, rất nhanh sau đó, trên cao kia đã truyền đến giọng nói trầm thấp đầy lực của hoàng thượng: “Bình Trân đã đến, mau bình thân.”
“Tạ hoàng thượng.”
Tô Nhược ngẩng đầu, lại nghe Thái hậu cười vang nói: “Bình Trân thần sắc rất tốt, ai gia nghe rằng đêm trước con ra ngoài lễ hội nhân gian, bị thương ở eo, nay đã tốt hơn chưa?”
Thái hậu vừa nói xong, hoàng thượng đã vô cùng sửng sốt mà hô: “Bị thương? Tại sao trẫm lại không biết?”
“Bẩm Thái hậu nương nương, bệ hạ, tạ người đã quan tâm đến Bình Trân, Bình Trân đã khỏe.” Nàng cười một tiếng, đuôi mắt cong lên một hình bán nguyệt, cả hoàng thượng trên cao cũng hơi ngẩn người. “Thương thế Bình Trân không sao cả, cũng chỉ là một vết thương ngoài da chóng lành.”
Thư Thiên đế gật đầu một cái, cũng biết qua, không hỏi nhiều nữa, cho người đưa nàng về chỗ. Mọi người không biết, Thái tử điện hạ ngồi bên dưới ngài, hắn nhếch mép nhìn nàng, đuôi mắt cũng lộ ra vài tia khác lạ.
Phượng Tô Nhược được xếp ngồi cạnh một vị hoàng tử phi, gọi là Thán phi.
Nàng ta họ Thán, tên gọi là Phu Nhĩ. Thán phi rất hiền từ, khả ái, vừa thấy Tô Nhược giống như là bằng hữu đã lâu, lập tức cười nói với nàng, trò chuyện đủ điều.
Mặc dù Tô Nhược không ghét Thán phi, nhưng cũng không thích đến mức vui vẻ cười đùa với nàng ta. Cho nên Tô Nhược từ đầu đến cuối cũng chỉ dùng khóe mắt nói chuyện với Thán phi, mặc kệ nàng ta thân thiện đến mức nào.
Đối diện với Tô Nhược là một thằng ranh non choẹt. Nàng đã để ý từ khi ngồi xuống. Thằng ranh đó nhìn nàng chăm chăm, đôi mắt đen láy tò mò quan sát nàng, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó từ nàng vậy.
Tô Nhược không biết, thằng ranh đó là bát hoàng tử, Tiến vương.
Tiến vương chỉ mới mười tuổi, khuôn mặt non nớt đáng yêu, như một tiểu oa, rõ ràng chưa biết sự đời. Vừa nhìn thấy Tô Nhược bước vào, đã mơ mộng kia là một thần tiên tỷ tỷ, xinh đẹp đến kinh người. Tiểu oa nhìn đến không chớp mắt, nhưng đáng buồn thay vào mắt “thần tiên tỷ tỷ” của hắn, lại trở thành một thằng ranh ngu xuẩn.
Ở phía lệch với Tô Nhược, là một nam tử mà nàng từng gặp qua, Tô Nhược không nhìn hắn, lại biết hắn đang nhìn mình. Nàng nhớ không nhằm, đó chính là người đã trùng hợp đến lễ hội vào đêm hôm qua, Trấn Bắc vương.
Một tên nam nhân người đầy hoa đào, quyến rũ mê người, chẳng khác nào là một nữ tử thanh lâu.
Từ đầu đến cuối, Tô Nhược luôn biết được có rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn vào nàng. Mặc dù lời ra tiếng vào vô cùng nhiều, từ hoàng thượng đến các quan thần vô danh tiểu tốt, người hô hào người cười đùa, nhưng không một ai là không tò mò quan sát nàng.
Nhưng Tô Nhược không quan tâm đến bọn họ, người nàng đang nhìn đến chính là nam tử trong tranh tại Thanh Hoàn uyển, một người có ánh mắt hận thù nhìn nàng, Bình Mạn vương gia.
Hắn ta nhìn nàng chăm chăm, đôi mắt dài u tối, từng chút từng chút một tỏa ra oán khí nồng đậm. Nàng nhớ ngày đầu nàng xuống giường, được Hòa Diễm kể lại những việc của “nàng” trước kia, hắn ta chính là người khiến cho Mã Nghi nàngnhập hồn vào thân xác này.
Bình Mạn vương, chính hắn là người giết Bình Trân quận chúa.
Bỗng nhiên Tô Nhược cảm thấy rất buồn cười, đã đẩy ngã nàng xuống vực, còn muốn hận thù cái gì với nàng nữa đây. Nàng đối diện với ánh mắt của hắn, không né tránh, không e sợ, không ngại ngùng. Tô Nhược nhếch mép, đôi mắt yêu mị lại dần tỏa ra tia lạnh lẽo, Bình Mạn vương là người giết nàng, hắn hận nàng bao nhiêu, nàng càng hận hắn gấp trăm nghìn lần như thế.
Tô Nhược nàng không tin, một người từ thời hiện đại xui xẻo xuyên về quá khứ, lại không có đầu óc mà thua một tên ngu xuẩn như vậy.
Trong lúc nhất thời, Ngạo Thế Lân ngồi ở trên cao, lại thấy khuôn mặt quen thuộc đáng hận của quận chúa, sự tàn khốc từ tận đáy mắt kia khiến hắn giật mình.
Hắn bỗng có cảm giác bất an, Ngạo Thế Lân tránh đi ánh mắt hung tàn kia, lạnh nhạt đưa mắt về phía Phí Mê Điềm. Nàng ta cũng đang nhìn hắn, hai người cười lên một tiếng, cố lấy sự ngọt ngào lấn át đi hơi thở ma quỷ của Bình Trân quận chúa.
“Được rồi.” Thư Thiên đế thấy được bầu không khí bỗng nhiên kì quặc, bật cười một tiếng phẩy tay nói: “Khai tiệc!”
Lúc này, các cung nữ xung quanh đã bắt đầu làm công việc của mình. Hòa Diễm đợi cung nữ lui xuống, mới nhanh nhẹn bước lên giúp quận chúa thu thập món, cũng không quên lấy châm ra thử trước khi đưa đến miệng quận chúa, một chút cũng không để lại dấu vết.
“Các ái khanh, lần này Thái tử điện hạ, Liêu Hệ vương, Miên Đại tướng quân trở về Kinh thành, đã không uổng phí công sức.” Lời nói của hoàng thượng vang đều, ngài nói chậm rãi từng lời. “Tề quốc nhờ có ba người mà đã mở mang thêm bờ cõi, một nửa giang sơn nước Liêu đã là của chúng ta.”
Lời ngài vừa dứt, phía dưới quan lại triều thần òa lên như ong vỡ, mọi người vội nâng rượu chúc mừng không ngừng, ai nấy cũng mặt mày hớn hở, ca tụng liên hồi.
Quan thần cũng đều đứng lên, bọn họ không nâng chén, mà nhất loại quỳ xuống, nhưng Tô Nhược không quỳ.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Người lập công, khen cũng là khen hoàng thượng. Tô Nhược thầm cười trong bụng, cúi đầu nâng tay lên mà vái.
Nàng chịu, xã hội phong kiến, nàng không quỳ nhưng buộc phải tỏ thái độ thành kính với vua một nước.
Bấy giờ, mọi người mới lục đục ngồi xuống, trên môi nở nụ cười tươi rói. Đợi mọi người yên vị, Thư Thiên đế mới cho người tiếp tục yến tiệc.
Tô Nhược nhấp một ngụm rượu đào, nhớ lại lời của Dinh ma ma chỉ dạy, từng động tác không sai một ly.
Miên Hoành ngồi xa, kể từ khi bóng dáng của của quận chúa xuất hiện, thì tầm mắt hắn đến giờ vẫn chưa rời khỏi nàng. Nhưng Tô Nhược lại không để ý, nàng một mực vẫn chăm chăm nhìn đến Bình Mạn vương, điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bình Mạn vương làm cho nàng ra nông nỗi như vậy, nàng dù mất trí nhớ, nhưng vẫn không quên được vương gia…
Miên Hoành có chút cười khổ. Vốn dĩ nhớ đến đêm qua nàng sợ đến mức ôm chặt lấy mình, nay lại lạnh nhạt như thế, quả thực khiến hắn tim có chút âm ỉ đau.
“Ha ha, Hoành huynh, nhìn xem.” Ngồi bên cạnh hắn, Hưu Manh Dần là quan nhị phẩm, cho nên cũng có mặt tại đây. Hưu Manh Dần đưa lên ly rượu, hơi nghiêng đầu cười đến vui vẻ nói: “Huynh nói xem, quận chúa không phải là hồi phục thương thế, nhớ lại mọi thứ rồi chứ?”
Miên Hoành khó hiểu, lại nghe Hưu Manh Dần nói: “Ngày trướcnàng chính là như vậy, ma mị, cao ngạo…”
Hóa ra là như vậy. Miên Hoành nhìn về phía Tô Nhược, nàng nghiêng đầu, chỉ thấy được một bên gò má. Đuôi mắt nàng kẻ đậm, hếch cao, mày cong như nguyệt, thanh dài xinh đẹp. Mũi nàng hơi chun lên, môi đầy đặn, mềm mại, quyến rũ…
Hiện tại quận chúa cùng người mà hắn gặp đêm qua, đúng là khác biệt một trời một vực.
“Nhưng dù sao thì nàng vẫn xinh đẹp như vậy.” Miên Hoành cười nhẹ, nâng chén, “Đẹp đến mê hồn…”
“Mê hồn huynh à?” Hưu Manh Dần lên tiếng, không mặn không nhạt mà hỏi, nghe qua lại giống như một lời khẳng định.
“Sao?” Hắn giật mình, cảm thấy có chút chột dạ. Thế mà Manh Dần không xoay đầu, vẫn chăm chăm nhìn đám vũ cơ phía trước, nói: “Nhìn một chút xem, Thái tử đang nhìn ai vậy?”
Miên Hoành nghe Manh Dần nói, lại đưa mắt về phía trên cao, thấy rõ được Ngạo Hồng Tiêu đang chăm chú nhìn Tô Nhược, ánh mắt hắn ta sáng như sao trời, bên trong lại ôn nhu như nước. Hắn nhìn có chút ngẩn người. Dù đã sớm biết như thế, nhưng không ngờ đến Thái tử lại dùng ánh mắt đó để nhìn quận chúa, trước bao người như vậy.
“Thấy rõ rồi chứ?” Manh Dần cười nhạt, nói tiếp: “Chúng ta là bằng hữu đã lâu, huynh hẳn đã biết được những gì rồi. Ta cũng không muốn giữa chúng ta lại xảy ra mâu thuẫn, vì một nữ nhân…” Manh Dần nói đến đây, cũng không nói tiếp. Trong lòng Manh Dần khó chịu, hắn quả nhiên là một kẻ hèn nhát.
Nghe được bằng hữu nói thế, nhưng Miên Hoành lại không để tâm chút nào. “Nữ nhân đó, dù sao thì cũng đáng.” Chẳng phải Tô Nhược là hoàng thất, lời nàng đồng ý hay không mới là quan trọng? Miên Hoành không tin là hắn sẽ không có được tình cảm của nàng.
“Tùy huynh thôi.” Hưu Manh Dần nói, rồi ưu nhã nâng chén. Hắn chẳng qua là muốn nhắc nhở, kỳ thực cũng không muốn bằng hữu hơn mười năm lại xảy ra mâu thuẫn như vậy.
Hai người lại chẳng một ai nói thêm lời nào nữa. Cả hai liền trầm mặc một lúc lâu, vũ cơ vừa kết thúc, Thư Thiên đế ở trên cao, lại cất tiếng lần nữa. Lần này, lại là chuyện của quận chúa: “Bình Trân, mười ngày nữa sứ thần Phùng Linh quốc sẽ đến, hôn định cũng đã được quyết định, ngươi muốn khi nào thì sẽ cử hành hôn lễ?”