Bổn Tướng Bị Câm

Chương 13: Nhất ngộ (2)

Lúc năm người Tô Nhược đến Thanh Thanh lâu, cũng là đúng lúc bắt đầu lễ hội, người ùa ra như ong vỡ, đường phố lại náo nhiệt thêm mấy phần

Ti Thanh Trần đưa mọi người đến phòng riêng được bố trí sẵn, chưa đến cửa thì bên trong đã truyền ra tiếng cười vang trầm bổng của đám nam nhân.

“Thái tử, tướng quân, Ưu đại nhân, thứ lỗi Thanh Traafn đến muộn.” Ti Thanh Trần đi đầu vào trong, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Tô Nhược đi phía sau Tàng Nhâm, vừa bước được một chân vào đã nghe thấy một giọng nói truyền cảm khác: “Bổn thái tử chỉ vừa đến, còn chưa kịp nhấm nháp món rượu, các ngươi cũng vừa kịp.” 

Theo sau đó là một tiếng cười trầm của nam nhân khác, tiếng cười rơi vào lòng Tô Nhược, tim nàng bất giác rung lên.

“A, Bình Trân quận chúa!” 

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược nháy mắt lạnh xuống. Nàng đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng. Hóa ra là nam nhân nàng đã từng gặp qua khi trong cung, lúc đến Tiêu Mê cung thỉnh an Thái hậu.

“Bình Trân quận chúa?”

Tiêu Mề nhìn Tô Nhược một chút, đôi mắt lấp lánh giống như tìm tòi.

“Tại sao nàng lại ở đây chứ?” Ưu Kim Thần quát lên một tiếng: “Tại sao nàng lại đi cùng các người?” 

“Mã Nghi tỷ là Bình Trân quận chúa?” Ti Tàng Nhâm nhìn mỹ nhân trước mặt, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cũng quên mất phải hành lễ với Thái tử điện hạ. Hắn đưa mắt nhìn nhị tỷ của mình, lại thấy biểu cảm của Tiêu Mề hệt vậy.

Ngạo Hồng Tiêu nhìn nữ tử kia, chỉ là thoáng qua ngạc nhiên. Nhưng ánh mắt nhìn nàng chăm chăm không rõ được cảm xúc. 

Tuy ngạc nhiên, nhưng Hồng Tiêu không để người khác nhận ra tâm trạng của mình, rất nhanh chóng, hắn nhìn khuôn mặt đã trầm xuống hẳn của Tô Nhược, lúc này mới biết Ưu Kim Thần vô lễ với người hoàng thất, bỗng chốc cũng lạnh mặt, trầm giọng quát: “Kim Thần, vô lễ!”

“Đến rồi tại sao lại không ngồi?” Miên Hoành nhìn thấy không khí bất ổn, vội vàng lên tiếng đánh vỡ. 

Bấy giờ Hưu Manh Dần mới cười một tiếng, đẩy vai Ti Tàng Nhâm lên phía trước. Ti Thanh Trần liếc mắt nhìn sang, nhỏ giọng nói Tiêu Mề một câu, mới đưa Tô Nhược bước qua bàn.

“Quận chúa, thân thế nàng như thế nào rồi?” Tô Nhược vừa ngồi xuống, lập tức nghe được giọng nói dịu nhẹ từ phía đối diện. Nàng ngẩng đầu, đó là một nam nhân có đậm phong thái người bề trên. Mày kiếm cao nhạt, kéo dài qua kẽ mắt, mũi thẳng môi mỏng, gò má sạch sẽ bóng loáng tựa như được chăm sóc rất kĩ lưỡng. Mắt hắn sâu dài, đuôi mắt hơi hếch lên cao, con ngươi đen sáng, trong đáy mắt hiện lên từng đợt sóng nhỏ nhìn nàng chằm chằm, giống như Tô Nhược có thể thấy được hình ảnh của nàng trong đó. 

Tóc nam nhân vấn cao, hắn mặc y phục màu vàng nhạt, đường kim may tinh xảo. Khí chất trên người nam nhân mạnh mẽ đến ngạt thở, Tô Nhược nhìn hắn một chút, giống như quan sát, lại giống như tìm tòi thứ gì đó, vẫn không trả lời câu hỏi của nam nhân đó.

Ngạo Hồng Tiêu đối diện với ánh mắt chuyên chú của nàng, cũng không e tránh, ngược lại càng tỏ ra thoải mái. Hắn lại không biết, điều này khiến cho ba nam nhân khác khó chịu vô cùng.

“Mã Nghi tỷ tỷ, tỷ là Bình Trân quận chúa sao?” Ti Tiêu Mề vừa rồi không lên tiếng, bây giờ lại e dè nhìn nàng. Tiêu Mề không dám tin, nghe nói Bình Trân quận chúa bề ngoài sắc sảo, tính khí thất thường, rất hay nổi nóng, bên người nàng luôn có một đoạn trường tiên màu đỏ. Nhưng nhìn xem, từ sáng sớm nàng ta kết giao với mỹ nhân này, một chút dấu vết từ cử chỉ cũng không có giống với lời người khác nói về Bình Trân quận chúa. Thậm chí cả nụ cười mềm mại trên khuôn mặt xinh đẹp kia, có ai nói với nàng rằng Bình Trân quận chúa thích cười không? 

Nàng ta nhin vào sâu trong đôi mắt tăm tối của Tô Nhược, tựa như muốn tìm ra câu trả lời. Ngươc lại, Ti Tàng Nhâm càng kích động hơn. Trước kia nghe từ bằng hữu nói đến Bình Trân quận chúa, nữ nhân nổi danh kinh thành kia, lại hận không thể xông đến trước mặt nàng ta mà mắng chửi. Bây giờ nhìn xem, người ở ngay trước mắt, nhưng cả tâm tư mở miệng cũng mất hết. Làm sao đây? Nàng không phải là Bình Trân quận chúa chứ? Phụ thân nói rằng Bình Trân quận chúa rất khác như vậy mà?

Tô Nhược lướt một vòng người quanh bàn. Bỗng nhiên nhận thấy ánh mắt sáng rực nhìn về phía mình. Nàng quay đầu, đối diện với đôi mắt xinh đẹp lại nóng bỏng, đóm lửa bùng lên trong đáy mắt kia khiến nàng hơi sửng sốt, vội quay đầu nhìn Tiêu Mề, nàng nhỏ giọng: “Nếu như ban đầu ta nói rằng ta là Bình Trân quận chúa đó, hẳn là muội sẽ không làm bằng hữu của ta.”

Một câu nói, lại truyền đến nỗi thương cảm sâu sắc. Ti Tiêu Mề nháy mắt đỏ mặt. Phải, nếu từ đầu Tô Nhược nói ra thân phận thực sự của nàng, thì chưa chắc rằng Tiêu Mề sẽ không kết giao với nàng. Cũng biết, không ai muốn làm bẳng hữu của một nữ nhân không biết xấu hổ như “Bình Trân quận chúa”.

“Không có…” Tiêu Mề ngượng ngùng, nghiêng đầu suy nghĩ, rồi bỗng chốc ôm lấy tay nàng: “Muội không phải như vậy! Ngay từ đầu muội đã muốn kết giao với tỷ, kể cả tỷ có là đi chăng nữa.” Tiêu Mề bỗng nhiên nhăn mày, đối với Tàng Nhâm mà nói: “Tiểu Nhâm, đệ cũng như vậy đi?”

Tô Nhược nhìn sang Ti Tàng Nhâm, thấy mặt hắn đỏ bừng, gật đầu như băm tỏi, một khắc cảm thấy buồn cười. “Như thế nào? Không ngại chứ?”

Tàng Nhâm vuốt mũi, giọng nhỏ lẩm bẩm: “Tỷ, tỷ là quận chúa… Bọn đệ làm sao có thể tùy tiện xưng hô?”

“Nhược tỷ. Các ngươi gọi nàng là Nhược tỷ, Bình Trân hẳn không từ chối chứ?” Ti Thanh Trần bỗng cất tiếng, ánh mắt ôn như như nước, hắn dịu dàng cười với Tô Nhược. “Đúng không? Nàng có thể gọi ta là Trần ca, nhị muội và tam đệ như nàng thích.” 

Tô Nhược nhìn hắn một lát, không nghĩ đến hắn lại biết được thân phận của nàng, cũng không nghĩ đến sau khi biết được thân phận thực sự của nàng, phản ứng mọi người cũng không có thái quá như nàng tưởng tượng. Nghĩ đến đây, Tô Nhược bỗng nhiên cảm thấy mình hơi ngốc, nhưng cũng không cảm thấy hối hận khi nói rằng mình là Mã Nghi, vốn rằng nàng chính là Mã Nghi.

“Được.” Tô Nhược bật cười, Ti Tiêu Mề cũng cười lên một tiếng. 

Nàng đưa mắt nhìn nghiêng, đối diện với người đã vạch trần nàng. “Ưu Kim Thần.” 

“Hừ.” Ưu Kim Thần không tỏ vẻ gì với trí nhớ của quận chúa. Hắn nghệch đầu tránh đi.

Ngược lại Tô Nhược cũng không nói nữa, lại nhìn người mặc hoàng bào. 

“Nàng có thể gọi ta là… Tiêu ca.” Ngạo Hồng Tiêu học theo kiểu nói của Thanh Trần, bật cười một tiếng trước ánh mắt của mọi người. “Trước mặt ta đừng gọi Thái tử điện hạ, nghe mà chán ngấy, cứ gọi Tiêu ca cho nhanh.” Nói rồi hắn nhìn nàng, ánh mắt bỗng nhiên sâu thẳm, “Nhược nhi.”

Khác hẳn với biểu cảm kinh ngạc của người khác, Tô Nhược vẫn một dạng mỉm cười, giống như không có ý kiến, sau đó nàng lại quay sang người cuối cùng chưa lên tiếng.

“Cũng là giống như… Tiêu ca đi.” Tô Nhược chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng rực kia, kéo khóe môi lên cao hơn. “Ngươi gọi như thế nào?” Khoảnh khắc này giống như thời gian đầu làm quen bạn bè ở thời đại học, không gian cũng yên ắng như vậy, cảm xúc cũng lạ lẫm như vậy, kể cả câu hỏi cũng giống hệt như vậy.

Miên Hoành nhìn nàng, đuôi mắt nàng tràn ra ý cười, môi nàng hơi mím, khuôn mặt đẹp đến câu hồn kia, khiến cho hắn tâm tình rối loạn. “Miên Hoành.”

“Tùy ý nàng gọi.” 

Tô Nhược nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Miên Hoành, bật cười một tiếng. Nụ cười ngọt ngào, giọng cười róc rách, chảy vào lòng Miên Hoành một dòng nước nóng hổi. Hắn cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, thế nhưng lại không tránh đi ánh mắt vui vẻ của nàng.

“Được rồi, món lên đã nguội, các người còn không muốn dùng nữa sao?” Hưu Manh Dần yên lặng một hồi lâu, bất giác lại không muốn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia tươi cười quá lâu như vậy, hắn hơi ngang giọng mà nói: “Mau dùng mau dùng. Chốc lát còn muốn tham gia lễ hội, năm năm rồi Hoành huynh còn chưa xem được là gì?”

Ti Tàng Nhâm lúc này hứng khởi, chuyện bối rối vừa rồi lập tức không cánh mà bay, vội vàng cười nói: “Phải phải, nhìn xem đây là món mà nhị tỷ thích này!” Nói rồi vội gắp vào bát Tiêu Mề một phần, vươn tay lại gắp cho Tô Nhược phần nữa.

Tiêu Mề nhìn qua Kim Thần, bấy giờ mới để tâm việc trước mắt, nhanh chóng câu lên nụ cười vừa giới thiệu cho Tô Nhược vừa nhanh tay gắp món vào bát nàng. 

Trong nháy mắt, không khí lập tức trở nên vui vẻ, trào ra hòa với tiếng ồn ào bên ngoài, không còn trầm lặng như khi nãy.

“Hảo.” 

Ngạo Hồng Tiêu bật cười một tiếng, lại cùng Thanh Trần, Miên Hoành và Manh Dần trao đổi ánh mắt, đẩy Kim Thần sang một bên, coi như phạt hắn thất lễ. 

Ưu Kim Thần hơi giận, cớ gì lại là hắn sai, chẳng lẽ lúc trước mọi người thích thú với Bình Trân quận chúa sao? 

Hưu Manh Dần ngồi cạnh hắn, dùng chân đạp hắn một phát. Mũi giày Manh Dần gảy nhẹ lên cẳng chân Kim Thần. Nhìn xem, vừa rồi ánh mắt của Thái tử đối với quận chúa là gì?

Kim Thần hơi giật mình, vội vàng tìm dấu vết, hắn mấp máy môi, “Nhược nhi”. Trong lòng Kim Thần hơi hoảng, vội nhìn bằng hữu bên cạnh, thấy hắn yên lặng cười nói với Ti Thanh Trần, cũng không truy hỏi mà vờ như không biết, đôi mắt ánh lên tia sáng khó hiểu, rồi nhanh chóng hòa vào không khí trong bàn.

Nhưng mà điều này như thế nào lại lọt hết vào mắt Miên Hoành, cả hành động phía dưới bàn của Hưu Manh Dần cũng khỏi được hắn. Mặc dù không biết được ý tứ, mục đích của hai người, nhưng Miên Hoành vẫn không thắc mắc, tỏ ý tò mò. 

Miên Hoành nhìn nghiêng, đôi mắt lẳng lặng mà chăm chú nhìn vào nụ cười không rõ ý nghĩa trên môi Tô Nhược. Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy nàng, cũng là trong cùng một ngày.

Không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, cũng không nghĩ đến nàng mềm mại, nhẹ nhàng như vậy.

Hắn nhìn nàng, bỗng nhiên cười nhẹ một cái, vươn tay lấy đĩa rau thơm, không lưu lại dấu vết đẩy gần đến phía Tô Nhược.

Vừa rồi, nàng vươn tay lại không gắp rau thơm đến được…