Edit : Như Bình
Beta : Vô Phương
Rõ ràng đệ
tử Thanh Hoa cung chẳng có chút thiện cảm với người trong Võ đạo; ngay
cả đệ tử đưa cơm sắc mặt cũng không dễ coi chút nào, nên hai ngày nay
Liễu Sao rất ấm ức, Lục Ly lại ít khi ra khỏi cửa.
Trong Thanh Hoa cung
nàng chỉ quen mình Tô Tín, nhưng Tô Tín dù đi đến đâu đều kéo theo Lạc
Trữ bên cạnh.
Xuất thân, dung mạo của Lạc Trữ tất nhiên không cần bàn
cãi, hơn nữa tính tình nàng ngây thơ chân chất, đối xử chân thành với
người khác, mỗi lần có đệ tử phạm lỗi bị phạt, nàng chỉ cười đùa vài
câu, Thương Cung chủ bị chọc cười cũng không trách mắng nặng nề nữa, vì
vậy nàng rất được hoan nghênh ở Thanh Hoa cung.
Liễu Sao tự biết mình
không bằng nàng, có điều Liễu Sao một là muốn giả vờ rộng lượng như lúc
còn nhỏ ở trước mặt Tô Tín, hai là thấy Lạc Trữ ngây thơ gọi mình là tỷ
tỷ, nàng quả thật không thể chỉ vì ghen tức mà đối đầu gay gắt, vậy
chẳng phải nàng cũng giống Bạch Phượng hay sao.
Liễu Sao nhớ đến những việc mình từng làm, thầm hối hận.
Lục Ly nói
đúng, Bạch Phượng ghen tị nàng, sự cười nhạo của nàng khiến Bạch Phượng
oán hận, giờ nàng cũng ghen tị Lạc Trữ, nhưng Lạc Trữ không cười cợt
nàng, nên nàng không hề oán hận mà thật lòng thích Lạc Trữ.
Lúc rảnh rỗi Lạc Trữ thường quấn lấy trò chuyện với Liễu Sao, Liễu Sao không thể
lạnh nhạt với nàng nên chỉ còn một cách tránh né.
Thanh Hoa cung có cổ
thụ ngàn năm, có thác nước sừng sững, có hoa quý chim lạ, mặc dù cảnh
sắc nơi đây đẹp tuyệt trần, nhưng ngày ngày thấy sắc mặt đám đệ tử, Liễu Sao chẳng còn chút hứng thú.
Nàng dứt khoát lấy bản đồ ra tìm kiếm,
phát hiện cách Thanh Hoa cung không xa có vài hòn đảo nhỏ.
Liễu Sao
thay một bộ y phục màu lam nhạt gọn nhẹ, bước ra khỏi cửa Thanh Hoa cung dưới con mắt lạnh nhạt của vài tên đệ tử, nàng vận khí dùng thuật khinh thân đạp sóng bay về phía những hòn đảo nhỏ.
Tiết trời trong xanh, ánh nắng ôn hòa, tầm nhìn quang đãng, sóng nước cuồn cuộn vỗ về tựa như một tấm lụa xanh thẳm.
Liễu Sao
đạp trên ngọn sóng lướt đi càng nhanh, những loài chim biển bay qua bên
người, thỉnh thoảng có vài giọt nước biển bắn lên mặt, Liễu Sao dùng tay lau lau, nào ngờ sơ sẩy có vài giọt nước lẻn vào miệng, vị nước mằn
mặn, đăng đắng rất giống vị của những giọt nước mắt.
Những hòn
đảo nhỏ ở trước mắt càng lúc càng gần, cảnh sắc trên đảo dần hiện ra
trong đáy mắt, tầng tầng lớp lớp đá ngầm lởm chởm, đá núi cao cao, còn
có rất nhiều cây cối thấp lùn xanh ngắt mọc lên, bờ đá bên mặt biển có
rất nhiều hang động, ngày ngày chim chóc ra ra vào vào.
Liễu Sao
chợt rung động bởi quang cảnh hùng vĩ đó, bất chợt quên mất hít thở.
Nàng cũng không ngắm nhìn phong cảnh nữa, tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, muốn cởi giày ra hong khô.
Lúc cúi đầu, có tiếng sột soạt truyền tới từ sau lưng.
Âm thanh
rất nhỏ, nhưng Liễu Sao xuất thân từ Võ đạo, cực kỳ cảnh giác.
Nàng
không nghĩ ngợi lập tức nhảy phắt sang tảng đá khác, rồi ngoảnh lại
nhìn.
Có vài con mãng xà xanh đen từ bốn phương tám hướng trườn tới,
dùng tốc độ nhanh nhất vây nàng vào giữa.
Rắn! Đây là đảo rắn sao? Liễu Sao chưa bao giờ gặp tình cảnh này.
Bản tính trời
sinh của con gái luôn sợ rắn, phút chốc nàng hoảng tới mức mặt mày trắng bệch, vừa nhảy ra xa trốn tránh vừa thét thất thanh đánh trả lung tung.
Xuất chiêu
trong tình thế cấp bách, uy lực quả không nhỏ.
Nhưng đối diện với từng
đợt tấn công của Liễu Sao, đám mãng xà xanh cũng không hề lùi bước, lao
thẳng vào nàng, thân mãng xà không chút thương thích hay rỉ máu.
Một con
mãng xà leo lên thắt lưng nàng, thân rắn rất mềm và tròn trịa, xúc tua
tựa như lớp lông.
Liễu Sao hơi bất ngờ, chờ hết cơn hoảng loạn nhìn kỹ
lại nàng mới phát hiện đó vốn chẳng phải rắn rít gì, mà chúng chính là
đám rêu xanh thông thường có trong các con sông mà thôi.
Chẳng qua nàng
chưa bao giờ gặp được loài rêu xanh to lớn thế này, càng không ngờ rằng
trong biển Đông lại có thứ này, xem ra có cái gì đó nương nhờ vào rêu
xanh tu thành yêu ma.
Trong lúc suy nghĩ, hai chân nàng đã bị quấn lấy.
Phát hiện
không phải rắn, Liễu Sao cũng chẳng hoảng sợ như trước, quyết đoán tung
chiêu, khí nhận chém tới mang theo tia lửa sắc bén, đám rêu xanh bị chặt thành từng khúc từng khúc.
Liễu Sao
thừa cơ chạy thoát thân, xung quanh nàng vẫn có vô số rêu xanh trườn tới gần, da đầu không khỏi tê tê.
Liễu Sao biết rõ không thể ở lại nơi này
quá lâu, nàng lập tức dùng phép khinh thân, thân mình tựa như chim yến
lướt trên mặt nước bay vọt qua lớp lớp đá ngầm, chạy về phía biển lớn.
Chẳng biết khi nào, đám rêu xanh đã phủ kín mặt biển quanh hòn đảo, trông giống vô số con rắn nước cỡ bự.
Liễu Sao
đâu dám đặt chân xuống, đành phải xoay người trên không trung, gượng
mình lùi về đảo.
Đúng vào lúc nàng cực kỳ cuống quýt, đám rêu xanh dường như gặp phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ, chúng nhanh chóng lùi ra sau,
trong nháy mắt lặn vào trong nước biến mất không còn tăm hơi.
Trên tảng
đá ngầm ở bờ biển, một đóa sen băng nở bừng trong gió, người áo tím đứng giữa bông hoa, dưới ánh mặt trời những dây tua tím trên trâm cài tóc
càng thêm lộng lẫy.
“Kha Na!” Liễu Sao mừng rỡ, reo hò: “Sao huynh lại đến đây, chẳng phải huynh đang có việc cần làm sao?”
Kha Na cười trả lời: “Xong chuyện rồi nên ta tạt ngang qua đây, sao rồi, ngươi lại gặp rắc rối à.”
May mà gặp y, bằng không vừa nãy thật nguy hiểm! Liễu Sao vội chạy đến bên y, hỏi: “Cái đó… cũng là yêu sao?”
Kha Na đáp: “Là Đài yêu (*).”
*Đài là rong rêu.
Hai ngày
nay, Liễu Sao bị đám đệ tử Thanh Hoa cung chọc phát bực, nghe vậy nói:
“Thanh Hoa cung thật là có tiếng mà không có miếng, có yêu ma ra vào gần đây mà bọn họ lại không trông coi được.”
Kha Na lắc
đầu đáp: “Thứ đó là Đài yêu ngàn năm, tu vi không tầm thường đâu, cho
nên nó mới giấu được đệ tử tuần biển của Thanh Hoa cung.”
“Huynh còn
lợi hại hơn đó.” Liễu Sao không do dự khen ngợi: “Không chỉ giấu được
bọn họ mà đến cả Đài yêu ngàn năm gặp huynh cũng bỏ chạy mất!”
Kha Na mỉm
cười cũng không phản bác, y hình như rất ghét bụi đất, vẫn luôn đứng
trên đóa sen băng, để tiện trò chuyện Liễu Sao nhảy lên ngồi xuống trên
tảng đá cao cao bên cạnh.
“Ký thủy tộc và Đài yêu ngàn năm đều tìm đến ta, huynh không thấy chuyện này có chút kỳ lạ sao?”
“Ồ?”
Liễu Sao do dự nói: “Muội thấy có khả năng… là do Yêu quân áo trắng phái họ tới.”
Kha Na khó hiểu hỏi: “Xin chỉ giáo?”
Liễu Sao hạ quyết tâm nói: “Yêu quân áo trắng kia chẳng phải xuất thân từ Ký thủy
tộc sao? Muội nghĩ, có lẽ hắn đã biết muội không bị khúc yêu ca mê hoặc, cho nên hạ lệnh bắt muội.
Nếu không Ký thủy tộc tìm tới muội làm gì,
Đài yêu ngàn năm sao sao lại đối phó muội, đừng nói chỉ là trùng hợp
thôi nhé?”
Kha Na nghe xong gật đầu: “Nói có lý, chắc là thế rồi.”
“Nhưng huynh đừng đối phó với Ký Thủy tộc nhé.”
“Bọn họ là yêu.”
“Là yêu thì sao chứ, bọn họ không hại người lại còn bị kẻ khác ức hiếp.” Liễu Sao
nhớ tới lời Lục Ly: “Thiện và ác, cho tới nay không liên quan đến chủng
tộc.”
Kha Na kinh ngạc nhìn nàng.
Không xong
rồi! Liễu Sao cực kỳ hối hận, quên mất y là tiên, yêu ma là đối thủ một
mất một còn của y, sao có thể ở trước mặt y bảo yêu ma tốt chứ!
Không chờ
nàng nói tiếp, Kha Na bỗng cất lời: “Ngươi nghĩ thế cũng không sao, y
tới tìm ngươi rất có thể có liên quan lời tiên tri kia.” Thấy Liễu Sao
khó hiểu, y giải thích: “Ký thủy tộc là vì tội nghiệt của tổ tiên mới
khiến cả tộc trọn đời sống trong nước để tiêu trừ nghiệp chướng, trong
quyển cổ thư của tộc bọn họ từng ghi lại một lời tiên tri.”
Hắn hơi ngừng lời, rồi nói: “Thần tướng dùng máu tươi mới tẩy trừ sạch tội lỗi của Diệu Âm tộc.”
“Là vậy sao.” Liễu Sao chợt nghĩ tới cái gì, giật mình: “Nhưng Thần giới đã diệt vong từ lâu, vậy…”
“Lời tiên
tri này xem như vô dụng, bản thân bọn họ không còn hy vọng giải thoát.”
Kha Na lại nói: “Nhưng mà, khúc yêu ca của Diệu Âm Tộc đều ảnh hưởng cả
ngũ tộc, chỉ có ngươi là trường hợp ngoại lệ.”
“Chẳng lẽ
gã áo trắng đó nghi ngờ muội là thần?” Liễu Sao không nhẫn nhịn được
nhảy lên, chạy lanh quanh vài vòng tại chỗ, ồn ào: “Huynh xem! Huynh xem đi! Nếu muội là thần sẽ không bị bán vào Hầu phủ, cũng sẽ không bị
đánh, lại còn bị trúng độc!” Nếu nàng có được sức mạnh vĩ đại của thần
thì đã dọn sạch sẽ đám người Võ Dương Hầu, Phương Vệ Trường và Đỗ Minh
Trùng từ lâu.
Kha Na gật đầu đáp: “Thân thể ngươi chắc chắn là của người phàm.”
Liễu Sao nản lòng ngồi thụp xuống: “Đúng vậy, y có tìm được muội cũng vô dụng thôi.”
Kha Na cười cười: “Có lẽ y cực kỳ hy vọng người trong tộc có thể giải thoát.”
“Chẳng phải bản thân y đã thoát khỏi sự khống chế của nước sao?” Liễu Sao khó hiểu: “Vì sao không làm tất cả Ký Thủy tộc đều giống y? Chẳng lẽ biện pháp
của y khó khăn lắm sao? Chẳng lẽ…” Rốt cuộc nàng cũng không thể đoán ra
nguyên nhân, giận dữ nói: “Tiếc là muội không giúp được họ, chính bản
thân muội còn trúng độc nữa kìa.”
“Lòng tốt
của ngươi, bọn họ sẽ biết mà.” Kha Na trầm ngâm nói: “Lần trước ta phát
hiện ngươi bị trúng kỳ độc, võ đạo đặc chế ra loại độc này, tạm thời ta
cũng không giải được.”
“Không sao
đâu.” Lòng Liễu Sao thấy ấm áp, cũng không thất vọng nhiều.
Võ Dương Hầu muốn lợi dụng nàng để khống chế Lục Ly, đương nhiên rất tin tưởng vào
loại độc kia, nếu quá dễ giải mới kỳ lạ, đến cả Lư Sênh đến giờ vẫn
không có tin tức gì.
Liễu Sao khó hiểu hỏi: “Sao huynh lại biết chuyện
của Yêu giới vậy?”
“Không chỉ
Yêu giới, ta còn biết nhiều chuyện hơn nữa kìa.” Kha Na dễ dàng chuyển
hướng câu chuyện, hòa nhã nhắc nhở nàng: “Gần đây Thực Tâm ma hay qua
lại thường xuyên, ngươi đừng chạy ra ngoài nhiều.”
Tướng mạo y rất trẻ, thoạt nhìn qua thậm chí chưa tới hai mươi tuổi, có điều thần
thái khoan thai điềm tĩnh, ngữ khí và hành vi vừa ổn trọng vừa đáng tin, khiến người khác cảm thấy y rất lớn tuổi, giống một đại ca ca ôn hòa
dạy dỗ.
Liễu Sao thấy thật lý thú.
Ở Tiên môn sau khi tu thành tiên cốt
có thể trường sinh bất lão, rất nhiều người tu thành vào khoảng năm mươi thậm chí bảy tám mươi tuổi, trước khi đạt thành tiên cốt cũng có một
vài Tiên nhân yêu cái đẹp không tiếc dùng tiên dược quý báu gìn giữ nét
thanh xuân, nhìn tuổi y rất trẻ nhưng chưa biết chừng đã được vài trăm
tuổi rồi.
Kha Na rất
dễ gần, hai người ngồi tán gẫu một lúc, bất tri bất giác mặt trời dần hạ xuống, bụng Liễu Sao kêu lên ọt ọt, đành quyến luyến tạm biệt y.
Kha Na đích thân tiễn nàng đến bên ngoài cửa Thanh Hoa cung mới rời khỏi.
Nàng đi một ngày không về, Lục Ly có thể sốt ruột không đây? Liễu Sao nghĩ tới đó,
vội vàng chạy tới chỗ nghỉ, vừa bước vào sân viện đã nghe thấy giọng nói của Lạc Trữ.
Hóa ra Lạc
Trữ vốn muốn tìm nàng trò chuyện, trùng hợp gặp được Lục Ly, lúc trước
Lục Ly cố ý tự làm thấp mình, Lạc Trữ chỉ lo hỏi tin tức anh trai, không để ý đến y.
Lần này nàng mới phát hiện vẫn còn có người, bản tính Lạc
Trữ hoạt bát, lanh lợi, đối xử rất nhiệt tình chân thành với người
ngoài, nên chủ động kể chuyện ở Tiên môn cho hắn.
Trong sân thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của Lạc Trữ, dường như hai người nói chuyện cực kỳ hợp ý.
Liễu Sao cắn chặt môi, đứng bất động ngoài cửa.
Hắn vốn hay dỗ dành con gái, cũng khó trách Lạc Trữ lại bị thu hút.
“Ái chà, ta muốn đi tìm Liễu Sao nhi.” Lục Ly bất ngờ mở miệng nói.
“Đúng rồi,
sao sư tỷ Liễu Sao tới giờ còn chưa quay về nữa!” Được hắn nhắc nhở, Lạc Trữ xung phong nhận việc giúp đỡ: “Muội cũng đi, muội ngự kiếm đi tìm,
chắc chắn sẽ rất nhanh.”
Lục Ly cười đáp: “Được rồi, muội tìm hướng nam, ta đến phương bắc.”
Lạc Trữ gật mạnh đầu, rồi lại trấn an hắn: “Huynh đừng lo lắng, luôn có đệ tử tuần
biển xung quanh Thanh Hoa cung, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vừa nãy Kha Na đã tiễn mình về, những tên đại đệ tử canh giữ cửa cung còn chả phát
hiện ra y nữa kìa! Liễu Sao bĩu môi, nhưng cũng biết ơn lòng tốt của
nàng, lại sợ bị hai người phát hiện chuyện lén lút nghe trộm, phút chốc
Liễu Sao hoảng hốt, vội vã thi triển độn thuật trốn đến một đỉnh núi
thấp ở phía bắc.
Đỉnh núi
thấp đối diện vùng biển rộng mênh mông, không trung ngập ánh hoàng hôn,
đằng sau đỉnh núi có một tiểu lâu vừa lạ lùng vừa cũ kỹ, hình như đã
trải qua rất nhiều niên đại, cái tên trên biển cũng rất bình thường ___
“Hải lâu”, trước lầu có một khoảng sân rất lớn, vừa vặn dùng để ngắm
biển.
Xung quanh Thanh Hoa cung có bố trí kết giới vững chắc, từ bên
trong có thể quan sát cảnh sắc bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không
thể nhìn thấy Tiên sơn.
Gió biển càng lúc càng mạnh, tiếng sóng vỗ cũng lớn hơn ban ngày đôi chút.
Liễu Sao
đứng bên lan can, khoanh chặt hai tay, nàng muốn chờ Lục Ly tự tìm tới,
nhưng lại lo lắng chỗ này quá vắng lặng, hắn sẽ không tìm thấy.
Cảnh
tượng trước mắt rốt cuộc có phải vùng biển năm đó không? Bờ cát kia, dãy đá ngầm nọ, cua và vỏ sò đó… có phải vẫn còn tồn tại không? Võ đạo bị
hạn chế việc đi lại trên biển, dựa vào tu vi trước mắt của nàng, tuyệt
đối không có khả năng dùng thuật khinh thân vượt biển.
Hồi ức về nàng công chúa kia, tựa như một giấc mộng đẹp vỡ nát muốn giữ không được, muốn bắt không xong.
Giờ đây
nàng đã là một cô gái xấu tính, không còn gia thế ngày xưa, cũng không
còn kẻ nô bộc vạn năng kia nữa, khác một trời một vực với vị công chúa
kia.
“Liễu Sao nhi.” Tiếng gọi trầm thấp mang theo chút than thở.
Liễu Sao
vốn lạnh đến phát run, bất chợt nghe thấy tiếng gọi, phút chốc nàng rất
mừng rỡ, xoay người lập tức nhào vào lòng hắn: “Lục Ly!”
Lục Ly vẫn
khoác áo choàng đen, mái tóc dài chưa buộc bay tán loạn, gió biển thổi
tung làn tóc che đi mất nửa khuôn mặt.
Đối diện với hành động của nàng,
hắn hơi sửng sốt, lập tức vuốt vuốt đầu nàng cười: “Thật là một cô bé
phiền hà, sao muội chạy tới đây vậy?”
Liễu Sao không kiềm lòng được hỏi: “Sao huynh lại tìm tới đây nhanh như vậy?”
Lục Ly hỏi lại: “Ta sao lại nhanh chóng tìm tới nơi này được vậy nhỉ?”
Tức thì Liễu Sao hối hận muốn cắn đứt lưỡi của mình, tay siết chặt tấm áo choàng.
“Có đói
không?” Lục Ly không vạch mặt nàng, vươn cánh tay còn lại trong áo
choàng ra, trong tay có một miếng bánh điểm tâm: “Bất luận muội chạy đến đâu, ta cũng có thể tìm được muội.”
“Phải không đó?” Liễu Sao nhanh nhẹn đón lấy miếng bánh ngọt cắn một cái, chiếc bánh thơm thơm ngọt ngọt.
Hai người ngồi bên lan can ngắm biển.
“Liễu Sao, tình cảm của hai ta rất sâu sắc đó.”
“Ai có tình cảm sâu sắc với huynh chứ!” Mặt Liễu Sao hơi nong nóng, có chút tức
giận, sau một lúc lâu nàng vẫn nhỏ giọng bổ sung một câu: “Đúng vậy, chỉ có huynh là tốt với ta.”
“Muội có bằng lòng báo đáp ta không?”
Liễu Sao nghe thế sắc mặt hơi biến đổi, chăm chú nhìn hắn, ngữ điệu cũng không tốt lắm: “Huynh giúp ta là vì muốn được báo đáp?”
Lục Ly nói: “Cũng không phải thế, ta sẽ không ép buộc muội.”
Lúc này
Liễu Sao mới nhẹ nhàng thở phào, tiếp đó trong lòng hơi xoay chuyển, báo đáp? Lại không ép buộc? Trong đầu nàng bất giác nghĩ đến một chuyện nào đó, Liễu Sao bỗng cảm thấy máu trong toàn thân bắt đầu sôi trào, một
miếng điểm tâm sặc ngang họng, ho khù khụ không ngừng, khuôn mặt nóng
bỏng rát, gió biển thổi ào ào không dập được.
Lục Ly như cười như không nhìn nàng một lát, bỗng nhiên kề sát vào nàng khẽ gọi: “Sao nhi?”
“Á?” Bất
chợt nghe thấy cách xưng hô vừa thân thiết vừa mập mờ đó, toàn thân Liễu Sao chợt cứng đờ ra, khuôn mặt đỏ bừng như tôm luộc chín.
Lục Ly làm như không có chuyện gì đứng thẳng dậy nói: “Ta đối xử tốt với muội như vậy, so với cha ruột muội còn giống hơn đó?”
Chỉ một
câu, bầu không khí mập mờ biến mất sạch sẽ, mơ mộng vừa nảy sinh chỉ
phút chốc tan thành mây khói.
Liễu Sao hoàn hồn lại, đến cả cái mũi cũng xém chút nữa tức đến méo xẹo, trong phút chốc nàng vứt điểm tâm nhảy
dựng lên, hung tợn trừng hắn: “Ngươi dựa vào gì mà sánh với cha ta!”
Lục Ly cười đáp: “Cũng đúng, tuổi ta không hợp làm cha muội.”
Hừ hừ! Hắn thật xem mình là cha nàng à! Liễu Sao phát điên: “Ta không ép ngươi tốt với ta, ai thèm chứ!”
Lục Ly thật thức thời nhượng bộ nàng: “Đúng đúng, là ta nói sai rồi.”
Cơn giận
còn sót lại của Liễu Sao vẫn chưa tan, đá hắn: “Đi đi, chắc là Lạc Trữ
vẫn còn đang tìm kiếm đấy, ngươi bớt nhàn nhã đi.”
Lục Ly nói: “Muội ấy vừa bị Tô Tín kéo đi mất rồi.”
Liễu Sao “Hừ” một tiếng, không chờ hắn, tự mình bỏ chạy trước.
Trước mắt,
Liễu Sao vẫn luôn giữ gìn hình tượng dịu dàng, hiền lành, hơn nữa Lục Ly cũng không phải kẻ dễ gây chuyện, cũng không nảy sinh xung đột với
chúng đệ tử tiên môn.
Dù gì Thanh Hoa cung cũng là Tiên môn, các đệ tử
thấy hai người bọn họ nhẫn nhịn, ngược lại cũng tự thấy xấu hổ nếu tiếp
tục nhắm vào hai người.
Lạc Trữ còn thường kéo Liễu Sao đi giới thiệu
khắp nơi, nên quan hệ giữa hai bên đương nhiên có chuyển biến tốt.
Liễu Sao thỉnh thoảng cảm thấy rất vui vẻ, hóa ra nhường nhịn cũng có lợi như vậy.
Chỉ tiếc
không được mấy ngày, Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng cũng theo tới, khiến
bầu không khí hai người vất vả lắm mới làm dịu đi nay lại trở nên căng
thẳng.
Hai người họ vẫn luôn giữ cách hành xử của Võ đạo, nói vài câu
không hợp đã muốn đánh nhau với đệ tử phụng lệnh nghênh đón, cuối cùng
Thương cung chủ trách phạt tên đệ tử kia khiến toàn bộ Thanh Hoa cung
tức giận bất bình, Liễu Sao cũng bị kéo theo phải nghe những lời châm
chọc, cười cợt.
Theo thói quen thường lệ, chắc chắn Liễu Sao sẽ buông
lời khiêu khích Bạch Phượng, nhưng giờ đây nàng cố sức nhẫn nhịn, ngược
lại tự Bạch Phượng có vài lần tình buông lời khích bác, Liễu Sao cũng
làm ngơ không đáp, khiến Bạch Phượng thầm kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.
Hôm nay,
Liễu Sao chạy đến Trường Thanh phong tìm Tô Tín, thật không may Tô Tín
không ở đó, Liễu Sao thất vọng bước ra khỏi sân, đang muốn tìm người hỏi thăm thì thấy ở phía trước có một cô gái dáng người cao lớn, trang sức
lộng lẫy thong dong dạo bước.
Liễu Sao bước nhanh chân hơn: “Sư tỷ! Sư tỷ chờ ta một chút!”
Quả nhiên người kia dừng bước, xoay người lại.
Liễu Sao cảm thấy một luồng ánh vàng rực rỡ bừng sáng trước mắt, xém chút nữa nàng bị chiếu đến mờ mắt.
Mái tóc dài đen nhánh vấn thành búi tóc cao cao, phía trên cắm vô số vật trang sức, toàn là trâm cài, còn có năm sáu nhánh vàng ngọc to to nhỏ nhỏ, kèm
theo hai cây trâm vàng ròng nạm hồng ngọc thật to, mảnh lụa đỏ buộc trên trán thêu chỉ vàng, người đó khoác trên người bộ trường bào đỏ thêu hoa rực rỡ chói mắt, cổ mang chiếc vòng bằng vàng chạm trổ hoa văn, eo đeo
một chiếc thắt lưng màu tím lấp lánh, treo lủng lẳng vài mảnh ngọc bội,
những sợi tua ngọc bằng tơ đa sắc rũ xuống thật mềm mại, đến cả đôi giày đen dưới chân cũng được nạm vàng bạc và minh châu.
Người này
thật lộng lẫy, rực rỡ đến mức khắp mình đều tỏa những tia sáng lấp lánh
sắc màu, trông giống một vị thần phi nương nương quý khí chèn ép người
đời.
Liễu Sao tự nhận mình thích trưng diện, nhưng so với người đứng
trước mắt này, nàng mới hiểu ra mình quá mức giản dị.
Liễu Sao hết sức vất vả ép mình dời tầm mắt ra khỏi đống vàng bạc đá quý, ngọc ngà châu báu trước mặt.
Người này
ngũ quan thật ra vô cùng tuấn tú, sự tuấn dật bức người, không vì mớ
trang sức phức tạp ấy mà lu mờ đi mất, chỉ đáng tiếc cũng chỉ có thế mà
thôi, bởi mớ trang sức lòe loẹt kia đã kéo tầm mắt người ta mất rồi, có
lẽ không có bao nhiêu người sẽ để ý rốt cuộc khuôn mặt kia tròn méo ra
sao.
Càng làm người ta kinh khủng hơn là, ngực phẳng lì lì, lại có hầu kết kia nữa…
Dường như
đối phương sợ nàng nhìn không rõ, rất biết phối hợp chìa cái tay sau
lưng ra, bàn tay cầm một chiếc quạt tròn vẽ hình hoa mẫu đơn nở rộ đua
sắc!
Thấy Liễu
Sao kinh ngạc nghi ngờ, khóe môi y hơi cong lên, cực kỳ phong độ xoay
người thi lễ: “Tại hạ là Thương Ngọc Dung, vị này chắc là sư muội Liễu
Sao, từ lâu đã được nghe có một vị tiểu sư muội trong Võ đạo đến thăm,
hôm nay vô tình tao ngộ, quả là tam sinh hữu hạnh.”
Lời ca ngợi mang theo ba phần khách khí và giả dối, lại cực kỳ tự nhiên thân thiết, cũng không hề ngả ngớn đáng ghét, người này chắc chắn rất quen việc xã
giao tiếp đãi quan khách, sành sõi tinh đời.
Liễu Sao nghe giọng nói rốt cuộc cũng xác định được gã là nam tử, mí mắt giật giật.
Đường đường là trang nam tử lại trang điểm thành cái dạng này, còn dùng quạt tròn…
“A, quý phi nương nương đã xuất quan rồi!” Sau lưng vọng đến tiếng cười của một cô gái.
Liễu Sao
nhận ra cô gái kia, nàng ta tên là Lâm Quân, vì gần đây thái độ của Liễu Sao không tệ, Lâm Quân đối xử với Liễu Sao xem như cũng khá lễ độ, hai
người ngẫu nhiên chạm mặt còn có thể gật đầu ân cần chào hỏi.
Thương Ngọc Dung lắc lắc chiếc quạt tròn: “Ta là Quý phi, vậy sư muội chắc phải làm Nữ đế rồi?”
“Cẩn thận
sẽ làm tiểu sư muội hoảng sợ, người ta không biết diện mạo của Thiếu
cung chủ còn tưởng là yêu râu xanh từ đâu mò tới đó.” Lâm Quân cười xì
một tiếng, cũng không tức giận, xem ra đã quen rồi.
Đây là con
trai của Thương Cung chủ? Liễu Sao đoán ra thân phận y, đang muốn hành
lễ, Thương Ngọc Dung dùng quạt tròn cản nàng lại: “Sư muội đừng khách
sáo, có phải muội đến tìm Tô sư đệ không? Vừa nãy ta thấy đệ ấy đang ở
thác Lưu Hoa, thật đúng lúc, muội nhờ Lâm Quân dẫn muội đi đi.”
Liễu Sao chỉ đành nói lời cảm ơn, thầm nghĩ người này không những thật khéo miệng mà còn đoán được tâm tư của người khác.
Lâm Quân cười hì hì đồng ý, ngự kiếm mang Liễu Sao bay đến thác Lưu Hoa.
Thác Lưu
Hoa nằm sau sườn núi, hoàn toàn không có nửa giọt nước, trên vách núi
đen cao chót vót mười trượng rải rác vô số những gốc cổ thụ vạn năm
tuổi, giống hệt một thác nước xanh đen, khí thế cực kỳ hùng tráng, những đóa hoa hồng nhạt lác đác nở trên những sợi dây thác, có đóa bé như một nắm tay, có đóa lại to như một cái chén lớn, hương thơm lạ lùng thoảng
qua mũi.
Tô Tín nhắm mắt ngồi trên tảng đá luyện khí, đạo bào màu lam càng lộ vẻ trầm tĩnh tự tại.
Liễu Sao cảm tạ Lâm Quân, nhẹ chân nhẹ tay bước qua.
Tô Tín đã phát hiện ra, y mở mắt nhìn nàng, vội mời nàng ngồi xuống.
Gần đây vì
có mặt Lạc Trữ, Liễu Sao khó có dịp ở cùng y, giờ phút này hai người
sóng vai ngồi trên tảng đá, Liễu Sao vô cùng mừng rỡ, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Thật ra năm đó hai người chỉ gặp mặt hai ba lần, cũng không xem là thân thiết lắm, chút chuyện xưa cũ ngày ấy hai người cũng
đã điểm hết từ mấy ngày đi đường rồi, học thức và trình độ của hai người rất khác biệt, xuất thân và những chuyện từng gặp cũng khác xa nhau,
vốn không có bao nhiêu chủ đề chung mà trò chuyện.
Tô Tín chủ
động kể về chuyện của Tiên giới, bạn bè Tiên môn, kinh nghiệm lần đầu
tiên trừ yêu… Hiển nhiên y rất thích cuộc sống hiện tại.
Thấy dáng
vẻ không hào hứng lắm của Liễu Sao, Tô Tín chợt ý thức được điều gì, hơi day dứt nói: “Mấy năm nay, nhất định muội chịu không ít khổ sở rồi.”
“Không có đâu.” Liễu Sao lắc đầu: “Chỉ là thấy Tiên môn quá tốt thôi.”
“Năm đó ta
vẫn không tin được, vì sao muội không muốn nhờ ta thả muội khỏi đó.” Tô
Tín rủ rèm mi xuống, khẽ khàng hỏi: “Ta nhớ có một cô gái xin ta thả
nàng ta, ta đã đồng ý, nàng ấy… không còn ở đó chứ?”
Liễu Sao trầm mặc.
Đã xa cách
nhiều năm, người trước mặt vẫn lương thiện, tốt bụng như thuở đầu gặp
gỡ, sao nàng có thể nhẫn tâm kể với y sự thật, cứ để mặc y đoán đi.
Có một tấm lòng nhân hậu, thương xót người đời, y chính là Tiên nhân trời sinh.
Giờ đây,
viên trân châu xinh đẹp rốt cuộc đã rời khỏi cái nơi dơ bẩn, rửa sạch
tất cả bùn đất, tỏa sáng lấp lánh ở Tiên môn, trở thành nhân tài kiệt
xuất trong lớp đệ tử của Thanh Hoa cung, khiến nàng dù vẫn lún sâu trong vũng lầy vẫn hằng ngưỡng mộ kính trọng, mãi luôn hướng tới.
Thấy Liễu
Sao rầu rĩ không vui, nhất thời lòng Tô Tín nảy sinh lòng thương xót,
đến khi muốn cất lời, bỗng nhiên lại chuyển tầm mắt nhìn ra phía xa xa:
“Lạc sư muội!”
Liễu Sao
vội quay đầu lại nhìn, Lạc Trữ đang ngự kiếm bay tới, nhẹ nhàng xoay
tròn vài cái giữa không trung tựa như một con bướm trắng.
“Tô sư
huynh, muội tìm huynh khắp nơi.” Lạc Trữ vội vàng dừng lại trước mặt hai người, đôi mắt cong cong: “Liễu Sao sư tỷ cũng ở đây hả?”
Tô Tín đứng dậy hỏi: “Muội tìm huynh.”
“Nhóm Tạ sư huynh mới vừa đến, đang nói chuyện với Thương bá bá trong điện.” Lạc
Trữ kéo kéo y, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn hiện nét cầu xin: “Muội muốn
biết tin tức của ca ca, xưa nay Tạ sư huynh có chút bất hòa với ca ca
muội, huynh cùng muội đến đó hỏi thăm một chút được không?”
“Việc này…” Tô Tín do dự nhìn Liễu Sao, y xưa nay rất lễ độ, tất nhiên không thể tự tiện bỏ mặc nàng, lại càng không muốn từ chối Lạc Trữ.
Liễu Sao nhếch miệng.
“Hai người… có chuyện gì sao?” Lạc Trữ nhìn nàng lại quay sang ngó Tô Tín, trong đôi mắt to tròn hiện lên một chút nghi ngờ.
Liễu Sao ở
Thanh Hoa cung đã lâu, từ những lời trêu chọc của người khác đã mơ hồ
phát hiện ra quan hệ của hai người họ không tầm thường, hơn nữa ánh mắt
Tô Tín nhìn Lạc Trữ thế kia.
Liễu Sao cũng không phải kẻ ngốc, đã hiểu
điều đó tượng trưng cho cái gì, lòng không khỏi có chút mất mát.
Cuối cùng nàng đành lắc đầu nói: “Không có gì, đã nói xong hết rồi, hai người mau đi đi.”
Tô Tín khẽ thở phào, Lạc Trữ vui vẻ cảm ơn nàng, kéo Tô Tín ngự kiếm rời đi.
Lúc trước
vì sợ Tô Tín khó xử, Liễu Sao vẫn không nói ra ý nghĩ thật trong lòng
mình, giờ phút này không có cơ hội nữa, nàng bất mãn rời khỏi thác Lưu
Hoa, muốn về sân viện luyện công.
Đi vòng qua mỏm núi đá, trước mặt có một cây cầu treo lơ lửng giữa không trung, dài hơn hai mươi trượng, kéo thẳng đến ngọn núi đối diện.
Liễu Sao
vừa mới đi tới đầu cầu, chợt thấy Bạch Phượng đang đi một mình trên cầu
treo, Liễu Sao cố tình tránh mặt nàng ta, vội vàng dừng bước ẩn mình sau vách đá.
Liễu Sao tính chờ nàng ta đi khỏi rồi mới qua, vừa đúng lúc
này, có vài tên đệ tử Tiên môn đi thẳng đến, bọn họ mặc đạo bào dài,
kiếm đeo bên hông, thấy Bạch Phượng họ liền cười gằn.
Trong đó có một nữ đệ tử khinh bỉ nói: “Thương cung chủ cũng quá rộng lượng, thế mà lại để mấy tên trộm vặt nhân gian ở lại đây.”
Mấy người khác cùng hùa theo.
Bọn họ chửi chó mắng mèo, sao Bạch Phượng lại không hiểu chứ, lúc này giận dữ vặc trả: “Nói ai đó?”
Nữ đệ tử cười đáp: “Ai nhận thì là kẻ đó.”
Bạch Phượng biết mình sức yếu thế cô, có ra tay cũng không chiếm được ưu thế, cố
nuốt cục tức không trả lời, chân bước nhanh hơn.
Nhưng những người đối
diện cũng nhanh chân bước vài bước lên cầu, chiếc cầu treo nhỏ hẹp, hai
bên lập tức tạo thành thế cục giằng co.
Nữ đệ tử kia nói: “Chó ngoan thì đừng cản đường.”
Đệ tử Tiên
môn vẫn luôn ngự kiếm đi lại, vốn không cần qua cầu, rõ ràng bọn họ đang cố ý.
Bạch Phượng cũng hiểu rõ đối phương cố tình kiếm chuyện, nàng há
có thể nhún nhường: “Ta bước lên cầu trước.”
Nữ đệ tử xì một tiếng trả lời: “Cầu nằm ở đây, có bản lĩnh thì tự qua đi!”
Liễu Sao
chú ý huy hiệu vật trang sức trên người bọn họ hoàn toàn khác đệ tử
Thanh Hoa, vẫn đang nghi ngờ thì hai bên đã bắt đầu giao đấu trên cầu.
Thanh trường kiếm lóe lên tia sáng lạnh lẽo, từng chiêu võ lạnh thấu
xương, cây cầu treo ở giữa không trung lắc lư dữ dội.
Không được mấy
chiêu, nữ đệ tử kêu đau một tiếng, chắc là đã trúng đòn.
Võ đạo vốn vượt trội về mặt sức mạnh, Bạch Phượng tu hành luôn nghiêm túc, chăm chỉ, đệ tử Tiên môn tầm thường căn bản không phải là đối thủ của nàng.
“Sư muội
không sao chứ?” Một tên nam đệ tử đỡ lấy nữ đệ tử đang bị thương, oán
giận nói: “Không hổ là người trong Võ đạo, ra tay tàn độc thế!”
Vài tên đệ
tử giận dữ, cũng đồng thời tấn công lên, chỉ trong chốc lát Bạch Phượng
rơi vào thế yếu, bị khống chế mọi nơi.
Nàng tìm kiếm một cơ hội thoát
thân, nhưng không ngờ đối phương hợp sức dựng lên Tiên ấn, dứt khoát
đánh nàng rớt xuống cầu.
Cũng may phản ứng nàng nhanh nhẹn, kịp thời
vươn tay tóm lấy sợi xích sắt mới không ngã xuống.
Thân thể
treo trong không trung, dưới chân là vực núi sâu không thấy đáy, mặt
Bạch Phượng xanh mét, mắng: “Lấy nhiều đánh ít, có giỏi giang gì!”
Người kia
cười khẩy: “Lấy nhiều đánh ít, chẳng phải là cách làm việc của Quý đạo
sao, chúng ta chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.”
Nữ đệ tử bị thương nhanh tiếp lời: “Võ đạo đều là đám tiểu nhân vô liêm sỉ, sư
huynh nói lời thừa với ả làm gì, cứ dứt khoát phế tu vi ả, trút giận cho các sư huynh đệ bị bọn chúng ức hiếp đi.”
Bạch Phượng nghe vậy, sắc mặt lập tức xám như màu đất.
Tiên môn
không tổn thương đến tính mạng, nhưng người trong Võ đạo bị phế bỏ tu
vi, kết cục chắc chắn rất thê thảm, nhất là với sát thủ như bọn họ.
Nam đệ tử
đứng đầu sau một lúc do dự, liền gật đầu bước lên trước.
Nhưng không đợi y ra tay, một luồng khí buốt giá đánh thẳng vào mặt, trong đó dường như ẩn chứa trăm ngàn lưỡi dao bạc, sát khí tầng tầng lớp lớp tràn sang.
Sau khoảnh khắc kinh hoàng, y vội vàng ngự kiếm bay lên không tránh
thoát.
Tinh thần
đối phương hoảng hốt, uy lực của thuật pháp giảm sút mạnh, Bạch Phượng
hơi sửng sốt, theo bản năng giãy khỏi sự khống chế, nàng ta phi thân
nhảy vọt lên trên cầu.