Bốn Người Sáng Lập Đời Hai

Quyển 5 - Chương 13: Ngoại truyện 01

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Hạ đi thu tới, trên sân ga Hogwarts lại một lần chen đầy học sinh cãi cọ ầm ĩ.

Đôi mắt như bọ cánh cứng của màu đen cùng với mái tóc bù xù Hagrid, tay giơ cao cái đèn dầu lên, hô to đến mười phần, “Học sinh năm nhất! Học sinh năm nhất lại đây!”

Một bé trai mái tóc đen bù xù, đôi mắt màu xám đụng phải người trong coi Hogwarts, lộ ra một nụ cười rạng rỡ với Hagrid, “Thật vui khi nhìn thấy ông, ông Hagrid!”

“Úc, Albus nhỏ bé thân ái, ông cũng rất vui khi nhìn thấy con! Nhớ trước đây lúc mà Harry ôm con tới vẫn là một đứa bé nho nhỏ.” Hagrid khoa tay múa chân một chút, “Nhưng hiện tại, con liền phải nhập học. Đúng rồi, anh trai của con đâu?”

“Scorpius thật đáng ghét!” Albus nhăn mặt kể lể, “Từ khi tới Hogwarts anh ấy càng ngày càng giống một ông già nhỏ! ‘Albus, thân là một Slytherin ta phải như thế nào như thế nào’, ‘Nga, Albus, em đã trưởng thành, làm như vậy quá thất lễ’.” Albus Potter chậm rì rì nói, đem nhất cử nhất động của anh trai nó học giống như đúc.

Cho đến khi một thanh âm hài hước vang lên ở bên tai, một thiếu niên tóc bạch kim cao hơn so với nó một cái đầu đặt cái cằm nhòn nhọn trên vai em trai mình, “Xem ra Albus thân ái của anh là tức giận với anh đi? Chẳng lẽ là do tối hôm qua anh để em ngủ một mình?”

“Scorpius Malfoy!” Albus xoay người, thẹn quá hóa giận trên mặt nổi lên màu hồng nhạt. Cùng lúc đó, trong lòng cảm thấy mất mát, anh trai của nó, một Malfoy, lớn hơn nó 2 tuổi, đã bắt đầu rút đi nét ngây ngô khi còn nhỏ, đã trổ mã thành một thiếu niên ưu tú anh khí. Đồng dạng, quan hệ của hai bọn họ chênh lệch cũng càng lúc càng lớn.

Nhìn thân ảnh đi xa của em trai, Scorpius có chút bất đắc dĩ xoa giữa chân mày, Rose Weasley đánh giá vấn đề này, “Albus càng ngày càng biệt nữu.”

Sau khi Hagrid đón xong, học sinh năm nhất đi qua hồ. Không gian yên tĩnh, cả trăm cái thuyền nhỏ trong hồ gợn sóng, ở bên kia bờ hồ, lâu đài Hogwarts cổ nguy nga to lớn hơn so với tưởng tượng của tân sinh.

Albus cùng Hugo Weasley trên cùng một chiếc thuyền, tiếp theo có thêm hai tân sinh. Cô bé tóc đỏ bất an nhìn khắp nơi xung quanh, “Tớ là Nora Raquel, cha mẹ các cậu đều là Phù thủy sao?”

“Bọn họ đều là Phù thủy.” Hugo cười tủm tỉm nói, “Thật vui khi nhận thức cậu, tớ là Hugo Weasley.”

“Trời ạ, ngươi chính là ——” Một cậu bé trong bốn người kinh ngạc nói, “Cậu là con trai nhà Weasley, ba mẹ người là Ron Weasley cùng Hermione Granger! Tớ ở trong báo cùng thư đều đọc qua về bọn họ —— Merlin a, tớ quả thực không thể tin được, tớ cư nhiên cùng người nổi tiếng ngồi ở trên một cái thuyền!”

“Nổi danh chính là bọn họ lại không phải con cái bọn họ.” Albus uể oải không vui nói.

“Đó là cái gì?”

“Cậu cư nhiên không biết?” Cậu bé không thể tưởng tượng trừng lớn đôi mắt, “Ron Weasley, Hermione Granger cùng với Draco Malfoy cùng Harry Potter, bọn họ là bốn vị Phù thủy vĩ đại nhất đương thời! Ở trong chiến dịch Hogwarts mười chín năm trước đánh bại Voldemort và cùng xây dựng lại Hogwarts, không chỉ có như thế bọn họ vẫn là những người xuất sắc trong lĩnh vực Độc dược cùng Luyện kim —— xem ra cậu thật sự không quá hiểu biết, thuận tiện nói một chút, bọn họ hiện tại là viện trưởng của bốn viện ở Hogwarts.”

Sau khi cậu bé làm một chuỗi dài như bắn pháo xong, Albus cực kỳ bất nhã mà trợn trắng mắt. Trời ạ —— lại một người sùng bái nhóm cha chú của nó. Chuyện như vậy ở trong mười một năm nhân sinh của Albus Potter đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần, từ vô cùng vinh dự tự hào đến không thể chịu nổi, Albus đã quen.

“Cậu nên cao hứng một chút, Albus.” Hugo cười hì hì treo ở trên người bạn chơi cùng thời thơ ấu, “Lập tức liền phải phân viện, ba ba tớ hy vọng tớ đi Gryffindor, ba ba nói nếu như tớ đi tới Slytherin liền đánh gãy chân. Còn cậu thì sao, cậu muốn đi vào học viện nào?”

“Có cái gì khác biệt sao.” Albus rầu rĩ không vui nói. Nó nghĩ tới Scorpius, trên đường đi tới Hogwarts đối phương vẫn luôn hy vọng nó có thể đi Slytherin, như vậy nó có thể được anh trai chiếu cố nó cho tốt. Nhưng Albus cũng không thích phương thức này, nó đã mười một tuổi, nó cũng là con trai của là Draco Malfoy cùng Harry Potter.

Suy nghĩ phiền muộn trong gió đêm, thuyền nhỏ lướt qua con sóng. Bọn họ đi tới trước một cửa gỗ thật lớn, đưa bọn họ đến đại sảnh đường.

Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, ngàn ngọn nến lơ lửng trên đỉnh đầu đám học sinh. Trên bàn dĩa đầy ắp thức ăn cùng ly dài, trần nhà bị phù phép làm cho trần nhà xuất hiện đầy sao sáng lấp lánh.

Các tân sinh từng đứa từng đứa được kêu lên. Theo việc tiến hành phân viên, đội ngũ chờ đợi càng ngày càng ngắn, Hugo Weasley bị phân tới Hufflepuff, mà Albus Potter tới Gryffindor.

Ngồi ở vị trí chủ trì hiệu trưởng McGonagall đứng dậy, nữ phù thủy tóc trắng mặc trường bào màu xanh, bà mở hai tay ra, hoan nghênh tân học sinh tới Hogwarts một lần nữa. Ngồi ở bên phải bà là Harry Potter, người đàn ông tóc đen mắt xanh đang cùng chồng mình nói chuyện công việc về đám tân sinh, thường thường quay đầu, nhìn con trai ngồi ở bên bàn Gryffindor.

“Năm đó em cũng là cái dạng này.” Malfoy tóc bạch kim ở bên tai bạn lữ nhẹ nhàng, “Cũng là ngồi vị trí giống như Albus của chúng ta ngồi —— mỗi khi anh gọi em thì em liền quay đầu lại trừng anh.”

“Đó là bởi vì anh đều kêu em là Đầu Sẹo.” Harry bất mãn uống một ngụm nước bí đỏ, cách một ghế Ron cũng xen mồm vào, “Còn có cái gì mà Cứu Thế Chủ, Potter ngốc nghếch, cậu bé của Dumbledore—— làm phiền, đem đùi gà đưa cho tôi, Malfoy.”

“Tôi thật đúng là không biết cậu trừ bỏ ăn ra còn có đam mê nghe góc tường nhà người khác.” Draco cười lạnh nói.

“Đây là do tôi nguyện ý nghe sao?” Ron nhịn không được trợn trắng mắt, “Từ lúc các cậu ở bên nhau, ngày thường của tôi đều không qua tốt được.”

“Ron, em nói bao nhiêu lần rồi thời điểm đang ăn không được nói chuyện!” Hermione cau mày, một bên đưa cho chồng mình khăn lâu mặt một bên giống như lơ đãng nói, “Nói thật Draco, quay đầu lại không chỉ là Harry, trên cơ bản còn có tôi cùng Ron.”

Chủ nhân nhà Malfoy sáng suốt lựa chọn câm miệng, mà Harry còn không có cho mặt mũi mà cười ra tiếng.

Sau khi bữa tối kết thúc giáo sư McGonagall lại một lần đứng lên, nữ hiệu trưởng lời ít mà ý nhiều nói ngắn ngọn, “Các tân sinh xin hãy chú ý: trong giờ học không được sử dụng phép thuật ở trên hành lang. bên cạnh Trường học rừng Cấm không cho phép đi vào. Bao gồm bên cạnh rừng Cấm nơi để linh cữu của hiệu trưởng trước, trừ bỏ vào “ngày tưởng niệm Dumbledore”, ngài Grindelwald cũng không hy vọng có quá nhiều người đi quấy rầy ngài hiệu trưởng trước yên giấc. Ngoại trừ những cái đã nói —— ta nghĩ đến giờ chúng ta hát lên bài hát của trường.”

Âm nhạc du dương vang lên, tất cả giáo sư cùng học sinh đều cất lên tiếng hát:

‘Hogwarts

Hogwarts

Hogwarts

Hogwarts

Làm ơn dạy cho chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói hay trẻ măng với đầu gối ghẻ.

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét những điều thú vị,

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi,

Và đầy không khí, ruồi chết và ít lông bụi,

Hãy dạy chúng tôi điềi gì đáng biết,

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên,

Hãy làm hết sức mình, phần còn lại để chúng toi tự lo

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rửa.’

(Bài hát theo bản dịch của Lý Lan trong Harry Potter và hòn đá phù thủy