Bốn Người Sáng Lập Đời Hai

Quyển 2 - Chương 16: Thiên Long quay trở về

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



(*) Draco hay Thiên Long là con rồng mạnh nhất thế giới, là cận thần của những vị thần. Linh vật huyền bí này được miêu tả là một vật có thân hình uốn lượn như loài rắn, lúc có chân và cánh nhưng cũng có lúc không có vì nó có thể biến đổi qua lại.

Tâm tình giáo sư Severus Snape rất không xong.

Làm sao bọn chúng dám làm thế? Làm sao chứ? Một đám Quỷ khổng lồ học năm thứ hai lại dám cho mình cái năng lực đi đánh nhau với Tử Xà! Quỷ thần ơi, có phải ông nên cảm thấy may mắn vì mấy đứa bé này còn chưa đánh mất mạng mình vì bản tính ngông cuồng và phách lối không? Hay là nói, một vài thành kiến đặc biệt nào đó đã khiến chúng hình thành nên tánh tình tự cao, tự đại?

Đám Quỷ khổng lồ này có bí mật, giáo sư Snape biết rất rõ. Ông buộc lòng phải thừa nhận chúng có chút xíu giỏi giang, dù sao những thần chú của chúng ở câu lạc bộ đấu tay đôi cũng không phải một phù thủy mười hai tuổi có thể thực hiện. Thần chú tấn công của Granger, ừ, rồi thì thần chú của Potter… Đến tận bây giờ giáo sư Snape vẫn chưa tìm ra Potter đã dùng thần chú gì. Ông đoán nó có liên quan đến Dumbledore, chỉ cần nghe cái cớ là biết rồi – Năng lượng pháp thuật rối loạn! Ngoài con ong già cả ngày chỉ biết nhồi đầu vào bình kẹo đường thì còn ai nói ra được cái cớ này?

Từ lần đầu tiên đón Potter đi mua đồ dùng học tập, giáo sư Snape đã biết con Quỷ khổng lồ nhỏ này khác thường. Đứa con trai nhà Potter ngoài cặp mắt thì chẳng có bất cứ ưu điểm này có thể mang tới bao nhiêu rắc rối? Hồi học năm thứ nhất, dám xông vào hành lang bị cấm. Rất đáng tiếc, nó quay trở về khỏe mạnh, không bị chút tổn thương nào. Đến năm học thứ hai này, mọi chuyện lại khác thường hơn nữa. Khi Weasley và Granger thay đổi theo cách lạ lùng, mấy đứa trẻ càng thêm phách lối, không biết sợ hãi là gì. Giống như giờ phút này đây, bọn chúng muốn dùng răng nanh của Tử Xà để khoe khoang chiến công của mình hay sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt của Xà Vương lần lượt đảo qua từng con Quỷ khổng lồ một. Ông thấy được gì? Một con sư tử nhỏ Gryffindor không khóc lóc, gào thét om sòm; Một con ó Ravenclaw không ôm sách vở quan trọng chẳng kém gì sinh mạng của nó; Một Hufflepuff đến tận bây giờ vẫn chưa học được làm một con lửng phải trốn trong hầm, khiêm tốn; Và cuối cùng là, xùy, một con rắn Slytherin lại hiếu chiến và dũng mãnh hơn cả một con sư tử!

Vị giáo sư Độc Dược nổi cơn thịnh nộ chưa từng có. Cho dù là ông cũng không thể nào tin tưởng nổi khi nhìn thấy cảnh tượng ban nãy: Trong Đại Sảnh rộng lớn có một rắn dài ít nhất hai mươi mét đang vươn mình lên cao giữa không trung, và ở bên dưới, đối diện với hàm răng sắc nhọn kia là bốn con Quỷ khổng lồ nhỏ không biết trời cao đất dày! Càng không thể tin được là ngoài con Tử Xà kia còn có Chúa tể Hắc ám và người hầu của hắn.

Giáo sư Sprout lắc đầu quầy quậy. Ban nãy, trong một khoảnh khắc, trái tim bà như ngừng đập.

_ Các con không nên làm vầy.

Giáo sư Fliwick thét chói tai, cố sức hít vào một hơi thiệt sâu.

_ Ta mau bị mấy đứa hù chết rồi!

Còn giáo sư McGonagall thì mím chặt môi, giận dữ đến nỗi không thể kiềm chế nổi. Bà nói:

_ Đây không phải là trò đùa!

Nhưng rốt cuộc bà chỉ nghiêm nghị nhìn bốn đứa học trò và rút ra đũa phép.

_ Ta chỉ muốn nói cho các trò rõ một điều, trước khi tất cả giáo sư ngã xuống thì chắc chắn không đến lượt các trò phải ra tay. Trường Hogwarts này còn chưa đến mức cần dùng tánh mạng của học trò để cứu vớt!

Bất kể kẻ địch trước mắt là ai, cho dù có là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy khiến tất cả phù thủy phải e sợ, thì đối với bốn Chủ nhiệm của trường Hogwarts mà nói, bọn họ tuyệt đối không thể lùi bước. Bảo vệ học trò của mình là trách nhiệm của họ. Trên người vị Chủ nhiệm Gryffindor có gì đó thay đổi. Một thần chú bắn tới đẩy bốn đứa học trò xa khỏi chiến trường. Cùng lúc đó, bà la lên:

_ Cô Pomona!

Chủ nhiệm nhà Hufflepuff lập tức hiểu ý, từ đũa phép của bà phóng ra một sợi dây màu xanh biếc. Từ một sợi ấy chia làm hai, từ hai sợi chia làm bốn, cứ thế cho đến khi có vô số sợi dây vươn tới và trói chặt lấy con Tử Xà. Trong lúc đó, giáo sư Fliwick đã đấu tay đôi với cô ả Morgan le Fay, hai người chẳng kém cạnh nhau là bao.

Tiếng rống giận của Voldemort vang vọng khắp Phòng chứa Bí mật. Âm thanh rít lên của hắn chẳng khác gì tiếng rắn huýt gió liên hồi gợi lên cảm giác ghê rợn chạy dọc xương sống mỗi người.

_ DI CHUYỂN ĐI! TẤN CÔNG NỮA ĐI! ĐỒ NGU! DÙNG RĂNG CỦA MI ẤY!

Mệnh lệnh của chủ hồn làm cho con rắn giãy dụa khỏi mớ dây, nhưng bất kể con quái vật nỗ lực thế nào, những sợi dây nhìn qua hết sức yếu ớt kia giống như đâm sâu vào da thịt nó, ghì chặt không nó động đậy. Liên tiếp những thần chú đánh trúng con Tử Xà. Trong số đó, thần chú Cắt sâu Mãi mãi của thầy Snape làm cho da rắn rách toác. Máu đen phọt ra từ miệng vết thương, xuôi theo sự giãy dụa và quằn quại trong thống khố của con rắn, mà văng tung tóe trên sàn.

_ Snape! Mi đang phản bội ta ư? Mi đang phản bội Chúa tể Hắc ám đấy ư?

Voldemort thét to chất vấn hành vi của giáo sư Độc Dược, và câu trả lời hắn nhận được là một thần chú tấn công cực mạnh. Thần chú ấy xuyên qua thân thể Chúa tể Hắc ám, đập vào cột đá phía sau hắn. Giáo sư Snape nhăn mày, ngay từ đầu ông đã phát hiện Chúa tể Hắc ám không bình thường. Vào giờ phút này, ông dường như đã có thể biết chính xác câu trả lời. Kẻ đứng trước mặt ông thuộc về trạng thái linh hồn đấy ư? Hắn không có thân thể, hắn còn chưa được hồi sinh – Nhận thức này làm cho giáo sư Snape thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, ông càng thêm kiên định quyết tâm của mình. Trải qua một trận chiến này, ông đã không thể làm gián điệp cho Hội Phượng hoàng được nữa. Voldemort sẽ chẳng bao giờ tin tưởng ông, cho nên, nếu có thể thì…

Đối mặt với những thần chú tấn công càng thêm hung ác và sắc bén của Bậc thầy Độc Dược, Voldemort há hốc mồm định nói gì đó. Nhưng chính lúc này, một khúc nhạc cắt ngang lời hắn – Không biết từ nơi nào truyền đến, trong căn Phòng chứa Bí mật trống rỗng vang lên thứ âm nhạc như có như không, du dương, réo rắt và mờ ảo. Tiếng nhạc càng lúc càng to, càng lúc càng vang, thế rồi, trên trần nhà hiện lên một thứ gì đó màu đỏ rực rỡ đến độ chói mắt.

Một con chim màu đỏ có kích cỡ lớn như con hạc từ đâu xuất hiện, bay lượn vòng quanh cái trần hình vòm diễn tấu thứ âm nhạc lạ lùng của nó. Con chim có cái đuôi màu vàng lấp lánh như đuôi con công. Và ở dưới những cái móng vuốt màu vàng của nó đang quắp lấy một cái nón vá chẳng vá đụp. Đó là con phượng hoàng Fawkes của cụ Dumbledore. Nó ngoẹo đầu. Khi nhìn thấy máu trào ra từ hai hốc mắt của Tử Xà, nó bay thẳng tới nơi Harry đứng. Con phượng hoàng quẳng cái nón kia – cũng chính là Nón phân loại xuống dưới chân mấy đứa trẻ. Fawkes bay vòng quanh, dùng cái mỏ dài màu vàng của nó cứ chạm khẽ liên hồi lên mặt Harry.

_ Nó khoái bồ ghê hén.

Ron vừa nói vừa lấy tay lùng sục bên trong cái nón nỗ lực tìm kiếm thanh gươm của Gryffindor. Cậu chàng tóc đỏ hoài nghi hỏi:

_ Sao không thấy nhỉ?

Thế rồi cậu quay sang Harry.

_ À mà Trường sinh Linh giá là cái nào vậy?

_ Là huy chương. Cái huy chương Merlin ấy.

Ron “à” một tiếng. Cậu giương mắt nhìn Lockhart nằm nhoài bên cạnh, hỏi:

_ Chuyện gì đã xảy ra thế?

Harry kể lể mọi chuyện lại một lần. Đoạn ký ức cuối cùng bắt đầu hiện lên trong đầu cậu.

_ Ngày lễ Hội Ma, mình dùng mứt hoa quả làm dơ áo chùng của hắn. Đó chính là lúc hắn thực hiện cuộc tấn công đầu tiên.

_ Từ từ đã… Hắn làm thế nào mà…

Hermione tức giận nói:

_ Ron à, bồ có thể động não tí xíu được không? Lockhart mượn cớ thay áo chùng để làm trò. Mặc dù thời gian quá ngắn nên không đủ để hóa đá cái gì, nhưng nếu hắn đã chuẩn bị hết từ trước thì sao? Một con mèo mất tung mất tích cũng không khiến người ta chú ý. Cho nên hắn ta mới lựa chọn Bà Norris.

Cô nàng như thể nhớ ra điều gì đó.

_ Em Colin thì mình không rõ lắm… Còn thầy Filch thì…

_ Lúc đó mình đang đi từ Thư viện về ký túc xá, đúng lúc xuống lầu đụng phải Lockhart.

Harry lên tiếng:

_ Voldemort muốn dùng máu mình để hồi sinh. Kế hoạch của hắn là bẫy mình thành kẻ mở Phòng chứa Bí mật, chịu tội thay cho hắn. Bởi vì đối với một học sinh năm thứ hai mà nói, nếu gặp phải chuyện như vầy thì điều duy nhất muốn làm là giải oan cho chính mình.

Ron và Hermione lặng đi. Harry nói không sai, đời trước của bọn nó chính là như vậy. Nếu như bọn nó không sống lại, nói không chừng lần này Voldemort đã thành công rồi. Trong lúc bọn nó nói chuyện thì Draco vẫn đứng bên cạnh lắng nghe. Harry không phát hiện đôi mắt quý tộc bạch kim có lóe lên cảm xúc mỉa mai và châm biếm.

Mấy đứa trẻ đang vội vã thảo luận cách hủy diệt Trường sinh Linh giá, thì bên trong Phòng chứa Bí mật đã vang lên một vài tiếng thét hãi hùng. Mặc dù bị những sợi dây trói đến độ không thể động đậy, nhưng dưới mệnh lệnh của Voldemort, con Tử Xà vẫn phải mệt mỏi chịu đựng những vết thương, bắt đầu lỗ mãng lăn lộn lung tung trên sàn. Đôi mắt của nó đã bị mù, trên thân thể của nó chằng chịt những vết thương rách toác chí mạng, nó đã sắp chết… Nhưng cho dù là như vậy, nó vẫn phải tuân theo mệnh lệnh của người thừa kế Slytherin. Giao kèo chủ – tớ ảnh hưởng làm nó không cam lòng giãy dụa, cái đuôi rắn bự chảng quất mạnh qua sàn căn phòng. Và trong một lần vùng vẫy thống khổ tột cùng ấy, con Tử Xà vươn cao mình trong không trung, thân thể khổng lồ nặng nề nhoài về phía trước, cái đuôi rắn như cái roi quất về phía bốn đứa trẻ.

Harry chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt tối sầm lại, thân thể bị đánh văng ra ngoài. Cậu thống khổ rên rỉ một tiếng, nhưng may mắn thay cậu đã an toàn, bởi vì có một người lao tới che chở cho cậu. Một vài sợi tóc màu vàng nhạt rũ xuống gần con mắt của Harry. Draco lặng lẽ bật người dậy, nhặt lấy cái Nón phân loại dưới chân. Thế rồi, từ cái nón vá chằng vá đụp ấy, hắn rút ra một thanh gươm bằng bạc trắng bóng, chuôi gươm cẩn hồng ngọc lấp lánh, viên nào viên nấy to bằng quả trứng. Không có lấy một tiếng động nào, tên Slytherin lạnh lùng, ngạo nghễ tiến lên vài bước, trong ánh mắt kinh ngạc của những người có mặt nơi đây, hắn nắm chặt cán kiếm, đâm một nhát chí mạng vào con Tử Xà. Một nhát kiếm này từ trên cao xuống, xuyên qua nơi yếu ớt nhất của con rắn – Là trái tim.

Voldemort la toáng lên:

_ KHÔNG!

Nhưng đã quá muộn. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Malfoy nhảy từ trên thân thể chảy máu đầm đìa của con Tử Xà xuống, bình tĩnh, thong dong đi từng bước từng bước về phía pho tượng đá. Nếu như không phải thanh gươm kia đã nhuốm máu, không khéo người ta còn cho rằng thằng bé này vừa mới tham gia một bữa tiệc tối tuyệt vời của các quý tộc. Nhưng chính cái kẻ đang nhấc những bước chân tao nhã ấy, cái kẻ thuộc dòng họ Malfoy được mệnh danh con rồng Thiên Long chưa từng để thua bất kỳ trận chiến nào ấy, đã giơ cao thanh gươm một lần nữa, rồi đâm xuống huy chương Merlin dưới sàn. Một tiếng rú chói tai rùng rợn, thảm thiết, vang lên, kéo dài. Một thứ chất lỏng màu đen phun ra khỏi cái huy chương chảy thành dòng, chảy như suối, pha trộn với máu rắn trên thanh gươm, làm sũng ướt cả sàn phòng.

Voldemort phẫn nộ đến phát điên.

_ Draco Malfoy! Làm sao mi dám chứ…

Hắn thét lên một tiếng rồi hóa thành làn khói màu đen gào rú lao về phía Draco…

_ Tom, mi không thể đụng vào đứa bé này.

Ở cửa vào Phòng chứa Bí mật, cụ Dumbledore có bộ râu bạc đi đến với dáng vẻ mệt nhoài. Một lá chắn màu vàng hiện lên che chắn, bảo vệ trước người Draco. Chúa tể Hắc ám ngay tức khắc nhận ra mình đã bại trận – Hắn muốn chạy trốn nhưng thất bại. Ông cụ vẫy đũa phép, lẩm bẩm chú ngữ dài dằng dặc. Và rồi ở cái nơi Voldemort đang đứng hiện lên một ma trận màu vàng vây nhốt hắn. Chúa tể Hắc ám vặn vẹo, giãy dụa, hai tay càng khua lên liên hồi, trong miệng hắn phát ra những tiếng gào rú thảm thiết như thể hắn đang phải chịu đựng nỗi thống khổ tột cùng, như thể ngay một giây sau đó thôi, hắn có thể tan biến.

_ Voldy!

Morgan le Fay la toáng lên. Cô ả giãy dụa mạnh mẽ thoát khỏi sự khống chế của mấy giáo sư. Trong chớp nhoáng, trên người ả xuất hiện sự thay đổi lạ lùng: tóc biến thành màu bạc, dài ra chạm tới đất, thân thể biến thành trong suốt và mờ ảo khó tin. Và rồi, ả chạy xuyên qua cái lá chắn màu vàng của cụ Dumbledore.

Giáo sư McGongall hét lên:

_ Chặn cô ta lại!

Nhưng đã muộn rồi. Morgan le Fay dùng thân hình biến hóa của mình bao bọc lấy linh hồn sắp tan biến của Voldemort chạy thoát. Căn phòng như vừa nổi lên một cơn lốc xoáy dữ dội, chỉ chớp mắt một cái hai người kia đã biến mất. Rốt cuộc, chỉ kém một chút xíu nữa thôi, thất bại trong gang tấc. Nhưng dù vậy cụ Dumbledore cũng không có nhiều tiếc nuối. Đối với cụ mà nói, bốn đứa bé trước mắt an toàn mới là quan trọng nhất.

Ánh mắt hàm chứa nụ cười của ông cụ hiệu trưởng đánh thức Harry. Cậu nhìn về phía cụ Dumbledore, mỉm cười đáp lại. Sau đó, Harry do dự đi lên, đặt tay lên vai tên Slytherin, nhẹ giọng nói:

_ Draco ơi?

Bả vai của cậu bé kia run lên. Tức khắc hắn quay ngoắt người lại, hất cánh tay của Harry ra.

_ Chớ có gọi nhau thân thiết thế. Potter, lẽ nào mày cho rằng sau cái lần mày sém chút nữa giết tao hồi cuối năm thứ sáu thì chúng ta còn có thể làm bạn bè hử?

Hắn cười gằn. Ánh mắt rét cóng của hắn làm cho bàn tay của Harry cứng đờ giữa không trung.

_ Potter, cút xa cho tao.

Giọng nói của tên Slytherin cay nghiệt và hết sức kịch liệt.

~

Suy nghĩ của tác giả:

Đầu tiên, người bị bắt cóc là Draco, như vậy giáo sư sẽ rất sốt ruột. Cho nên giáo sư phát hiện trong nhà vệ sinh nữ có ống nước là bình thường (thật ra tôi vẫn cảm thấy nguyên tác không hợp lý tí ào. Một cái ống nước lớn như vầy mà không bị ai phát hiện? Trong trường có học sinh mất tích thì cả trường học phải bị lục tung lên chớ?).

Cuối cùng, vấn đề của cậu chủ. Ký ức của cậu ta dừng lại ở hồi học năm thứ sáu, như vầy mới thú vị ~ Đương nhiên, không có tình yêu tra tấn nào hết, tra tấn không nổi đâu == Nguyên nhân quan trọng nhất là tôi cho rằng cậu ấm là một Slytherin chính gốc. Cho nên tôi cực kỳ ưa thích mối quan hệ yêu nhau lắm cắn nhau đau giữa Drarry.

Tôi bổ sung thêm vào phần giới thiệu truyện:

Nguyên tắc của Draco Malfoy: trêu chọc Người được chọn là cách tống cổ thời gian rảnh rỗi tốt nhất. Chinh phục được đối thủ là niềm vui bất ngờ.

Nguyên tắc của Harry Potter: Không nên dễ dàng đón nhận ý tốt của một Malfoy, bởi vì cái giá bạn phải trả còn lớn hơn nhiều.

~

Suy nghĩ của editor: Ui cha mọi người không phát hiện ư? Đáng tiếc, thế chapter ngoại truyện 2 phải để sang tuần sau rồi. Mình công bố đáp án nè: Great Achievement = GA = Gellert/Albus. JQ rõ rành rành thế còn gì? Nghe nói hồi xưa hai người này uống rượu Đế Lửa, say rồi còn hôn nhau. Cụ Dum quên tịt nhưng Grin vẫn nhớ rõ. Haiz ~