*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lucius nhìn ra Draco có chút hoài nghi với mục đích của chuyến viếng thăm này của hắn. Nhưng Lucius không giải thích. Mười hai tuổi vẫn còn là trẻcon, nhưng làm người thừa kế của nhà Malfoy, từ khi sinh ra đã nên học cách làm sao gánh vác dòng họ. Một Malfoy, cóthể lắm mưu nhiều kế,có thể lõi đời và lươn lẹo, nhưng bất kể thế nào thì mục đích cuối cùng vẫn là lợi ích và kéo dài vinh quang tối thượng của dòng họ bạch kim.
_ Con phải tự chăm sóc mình.
_ Vâng, thưa ba.
Hai người nói chuyện ở một góc hành lang trường Hogwarts, đi hết hành lang sẽ này dẫn đến một bãi cỏ xanh mướt quen thuộc. Giờ phút này, Lucius bị ánh nắng chói chang, nóng bỏng của đầu mùa hè làm cho lóa mắt. Nhưng khi hắn vừa quay đầu lại đã thấy đứa con nhà Potter đứng ở bãi cỏ nở mỉm cười với hắn – Một nụ cười còn chói lóa hơn ánh mặt trời.Chủ nhân nhà Malfoy chỉ khựng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng rảo bước. Nhưng khi hắn đi ngang qua bãi cỏ thì có người gọi hắn lại, chính là con lửng dị dạng kia.
Harry cất tiếng chào Lucius Malfoy.
_ Con chào chú Malfoy. Lâu rồi không gặp, chú có khỏe không ạ?
Lucius ngừng bước chân, cùng lúc đó, khóe miệng hắn cong lên lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo và lạnh lùng.
_ Dĩ nhiên là ta rất khỏe rồi.
Người được chọn cũng mỉm cười theo.
_ Vâng ạ, nhìn qua chú lúc nào cũng lóa sáng rực rỡ.
Hả? Lóa sáng rực rỡ?
Lucius sửng sốt trong giây lát rồi lập tức biến thành nụ cười rét lạnh.
_ Cậu Potter, chẳng lẽ cậu còn chưa nhận ra cách dùng từ của cậu rất có vấn đề hay sao?
_ Con không hề.
Harry cười tủm tỉm, đưa mắt dõi theo chủ nhân nhà Malfoy giận dữ bỏ đi xa dần. Không khí xung quanh Harry hiện lên chấn động rất nhỏ, ngay sau đó, Hermione và Ron xuất hiện.
Weasley tóc đỏ rú lên với hành vi quái lạ của lão Malfoy:
_ Ba hồn chín vía tôi ơi… Đây chính là Lucius Malfoy đó!
Hermione nói:
_ Khép cái miệng của bồ lại!
Cô quay sang nhìn Harry.
_ Đúng là phong cách đặc trưng của nhà Malfoy, phải không nào? Lấy lòng cả hai phe.
_ Bản tính gió chiều nào xoay chiều nấy, làm tất cả chỉ vì mọi việc được suôn sẻ.
Harry cười phá lên.
_ Lão già lươn lẹo này!
Cậu chàng tóc đỏ vẫn mê mang lắm.
_ Mình chẳng hiểu mô tê gì…
Thế rồi, Ron cáu kỉnh hỏi:
_ Rốt cuộc ông ta muốn làm gì chứ?
Hermione tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cô đành giải thích:
_ Vẫn không thấy được à? Bồ cho rằng mười hai Ủy viên của Ban Quản trị trường Hogwarts nghe lời ông Malfoy răm rắp chắc? Trong mười hai chữ ký này có cả nhà Nott, cái nhà xích mích với Malfoy ấy. Cánh tay của ông Malfoy đúng là rất dài, nhưng nguyên nhân chính của tờ Lệnh Đình chỉ Công tác này vẫn là do hiệu trưởng bất lực khi trường học gặp chuyện lớn – Giáo sư Dumbledore bị đình chỉ là tất yếu. Còn Lucius Malfoy, ông ta vừa công khai đối đầu với thầy Dumbedore vừa ban cho thầy một ơn huệ – Cho phép thầy Dumbledore có thời gian tuyển chọn hiệu trưởng kế nhiệm trước khi bị đuổi đi. Làm như vầy thì vừa phối hợp hành động với Bộ Pháp thuật, vừa phát ra tín hiệu hòa giải với Hội Phượng Hoàng. Cho dù sau này bị chất vấn thế nào ông ta vẫn kiếm được cái cớ hợp lý, đồng thời trải đường lui cho mình ở cả hai phe.
Nghe Hermione nói xong, Ron khoa trương há hốc mồm, cuối cùng biến thành một tiếng lầm bầm giận dữ.
_ Cái đồ lươn lẹo!
Còn không phải ư?
Harry bật cười, nhìn về phương xa nơi giáp ranh giới rừng cấm có một căn nhà gỗ đã không còn bốc khói nghi ngút. Cậu nói:
_ Đêm nay bọn mình vô Rừng Cấm.
~
Harry còn nhớ như in bộ dáng của bác Hagrid khi vừa mới trở về từ Azkaban – Bạn rất khó tưởng tượng cả khuôn mặt của người giữ chìa khóa khổng lồ đã tái mét tới nhường nào. Cho nên cậu không muốn lãng phí thời gian nữa, ngay đêm nay cậu sẽ tiến vào Rừng Cấm giải quyết con Tử Xà kia. Ron bị bắt ở lại. Cậu chàng tóc đỏ phản đối, nhưng Hermione chỉ bằng một câu đã thành công khiến cậu ta ngậm miệng.
_ Không cần nhiều người vô đó. Bồ ở lại đây có tin gì thì báo cho tụi mình.
Kết quả là hai người để lại cho Ron một cái gương dùng đôi rồi vội vã đi về phía Rừng Cấm. Khu rừng tối đen như hũ nút. Tiến vào sâu trong rừng, cành lá rậm rạp chằng chịt che khuất đi ánh trăng nơi đỉnh đầu. Harry và Hermione giơ cao đũa phép, trong đêm tối vô bờ bến lóe lên hai ngọn đèn nhỏ.
Hermione thì thào:
_ Point me!
Chiếc đũa phép trong tay cô quay một vòng rồi quay về phía sâu trong rừng. Đi được một quãng cách chỗ ban nãy không xa, bọn nó nghe thấy loáng thoáng tiếng lộc cộc của móng ngựa gõ vào mặt đất.
_ Mình nghĩ tụi mình đến nơi rồi.
Trên cái nền trời xa xăm chi chít các vì sao, xuất hiện trước mắt hai đứa trẻ là những căn nhà làm bằng đá tảng và gỗ giữa một khoảng đất trống, bằng phẳng khác xa với rừng cây rậm rạp chung quanh. Ánh trăng chiếu sáng biến nơi đây chẳng khác gì là ban ngày – Nơi cư trú của Nhân Mã dễ dàng thấy được bầu trời một cách rõ rệt đến vậy. Một con Nhân Mã thân hình vàng óng đã đứng đó chờ đợi. Hermione và Harry liếc mắt một cái lập tức nhận ra nó: chính là Firenze tụi nó đang tìm kiếm.
Con Nhân Mã nhìn bầu trời, lên tiếng:
_ Những hành tinh đã nói cho anh đêm này sẽ có khách tới chơi.
_ Anh nói đúng, anh Firenze.
Hermione nói rõ mục đích của tụi nó:
_ Học kỳ trước anh có nhắc nhở Harry về người phụ nữ tóc bạc… Em tự hỏi, không biết anh có biết nhiều hơn không ạ?
Firenze không trả lời thẳng câu hỏi của Hermione mà chỉ nói:
_ Đêm nay Sao Thủy sáng quá.
Đôi mắt nó cứ nhìn chăm chăm về phía trước, và rồi nó thở dài một tiếng. Firenze nói tiếp:
_ Đây cũng không phải điềm lành. Mấy trăm năm qua, nó chưa bao giờ sáng ngời như thế, cũng chưa bao giờ ám chỉ một cách rõ rệt rằng tai ương sắp ập đến như thế… Nhưng Potter, em ngẩng đầu lên mà coi: thứ duy nhất có thể ganh đua cùng Sao Thủy là bốn ngôi sao mới tinh kia. Đáp án xuất hiện rồi, phải không nào?
Harry liếc nhìn thoáng qua bầu trời, nhưng với cậu mà nói, đó chỉ là một bầu trời đầy sao bình thường thôi. Firenze vẫn đang nhìn biển sao một cách trầm mê, thật lâu sau nó vẫn không nói gì. Harry và Hermione nhìn nhau. Đúng lúc hai đứa định hỏi thêm vài câu nữa thì tiếng nói của con Nhân Mã lại vang lên:
_ Anh chưa từng thấy biển sao xinh đẹp đến vầy. Đây là hình thức sơ khai của mười hai chòm sao. Khi ngôi sao tai ương kia rớt xuống, xin hãy dõi mắt lên nhìn bầu trời, các chòm sao sẽ cho em câu trả lời.
Âm thanh của Firenze xa dần, lưu lại một khoảng sương mù khiến Harry và Hermione đắm chìm trong mớ hoài nghi.
_ Có nghĩa là gì?
Hermione lắc đầu. Cô cũng không hiểu lắm.
Hai đứa đáy lòng nặng trĩu chỉ có thể quay về theo đường cũ. Đường cũng không dễ đi, khu rừng như thể càng tối tăm hơn trước, không thấy được một tia sáng. Giống như có nguồn áp lực nào đó yên lặng thẩm thấu vào bóng đêm, chỉ còn duy nhất tiếng xào xạc của đôi giày dẫm vào bụi cỏ. Mà chính ở trong đêm tối khôn cùng ấy, thình lình vang lên một tiếng trầm và nức nở. Âm thanh đó vọng vào tai làm người ta cảm giác như cõi lòng tan nát.
Hermione giục Harry bước nhanh hơn:
_ Augurey(1) đang kêu đó. Trời sắpmưa rồi.
Augurey
(1)Một sinh vật trong Sinh vật Huyền bí và nơi tìm ra chúng. Phân loại của Bộ Pháp thuật: XX (có thể thuần hóa, vô hại). Chúng được coi là loài dự báo thời tiết tại già, vì kêu trước trời mưa.
Những cơn mưa bão mùa hè nói đến là đến, chẳng mấy chốc, gió lớn đã càn quét qua cánh rừng. Cành cây lay động phát ra những tiếng răng rắc răng rắc, chỉ chớp mắt, cánh rừng yên tĩnh đã tràn ngập đủ loại âm thanh ồn ào. Cũng chính lúc này, có gì đó bị ẩn dấu trong những tiếng động huyên náo… Khi Harry phát hiện điều bất thường, cậu quay ngoắt đầu lại, đập vào mắt cậu là đôi mắt đen cỡ bự lấp lánh gần ngay trong gang tấc.
Hermione hét lên:
_ Stupefy!
Một con quái vật cao cỡ nửa người đổ sụp xuống. Nó có hình dáng lạ lùng, những cái chân dài cực kỳ phủ đầy lông cuộn lại, ngồi phịch xuống trước mặt Harry, không nhúc nhích. Ngay sau đó, những con nhền nhện khổng lồ có tám đôi mắt tràn đến từ bốn phía. Con nào con nấy kếch xù như những cỗ xe ngựa, thân mình đầy lông lá và đen ngòm. Đám nhền nhện này xúm xít, tầng tầng lớp lớp lông đen bày khắp mặt đất.
Hermione kêu “á” một tiếng. Cô không sợ chúng, nhưng rất hiếm người có ấn tượng tốt đẹp với loài nhền nhện này, nhất là khi chúng ném ánh mắt độc ác về phía bạn và cái miệng thì ứa nước bọt.
_ Có phải là nó không? Cái thằng tóc đen, mắt xanh biếc, đeo kiếng ấy?
_ Chính là nó. Chúng ta tìm được nó rồi!
_ Nhưng ta muốn ăn tươi nó. Nó trông ngon miệng quá!
_ Không được. Mi coi con nhỏ cạnh nó đi, ngon chẳng kém đâu.
_ Nghe đồn thịt thằng nhỏ này rất ngon.
Mộtcon nhền nhện nhắp càng phát ra tiếng lách cách lách cách, và rồi cả đám nhền nhện đổ dồn ánh nhìn xoi mói về phía Harry và Hermione như thể chúng là những thực khách cao quý đang bình luận loại thịt nào ngon hơn. Bọn chúng không hề đề phòng con mồi củamình, bởi vì với chúng, hai đứa nhỏ này chẳng khác gì mấy con nai yếu ớt. Muốn bắt hai đứa nhỏ này ư?Dễ như trở bàn tay!
Bởivì sai lầm đánh giá thấp con mồi, nên khi đũa phép của Hermione phun ra ngọn lửa nóng bỏng, những con quái vật tám mắt đang bận rộn ra oai kia bị hù một bả sợ hết hồn.Đây không phải là ngọn lửa bình thường, thậm chí còn chứa sắc lam mộng ảo. Nhưng ai có thể nghĩ đếnmột ngọn lửa nhỏ bập bùng chẳng khác gì ngọn lửa xanh sáng rực trong cái hũ đựng mứt của ba đứa Harry hồi trước(2), lạicó thể ẩn chứa sức mạnh lớn đến thế.Giống như làn sương mù dày đặc lan tràn khắp bốn phương tám hướng, ngọn lửa màu xanh nhạt nhanh chóng bén lửa khắp cả đàn nhền nhện. Ở những nơi nó lan tới vang lên tiếng gào khóc thảm thiết và tiếng rên rỉ thống khổ tột cùng. Những con nhền nhện lăn lộn trên mặt đất, la toáng lên, tiếng lách cách vang dội khắp nơi nơi,thậm chí tiếng gió thổi điên cuồng cũng bị át mất.
(2) Ngọn lửa Hermione tạo ra để sưởi ấm cho ba đứa hồi năm nhất.
Hermione cẩn thận khống chế ngọn lửa đúng mực và cố gắng không để lan tới cây cối chung quanh. Đương nhiên nỗ lực này không mang lại hiệu quả lớn, cho nên Harry vừa chú ý đánh ngã mấy con nhền nhện bám trên cành cây vừa dập lửa cho đám cây cối bên cạnh. Công việc của cậu không cần duy trì liên tục lâu lắm, bởi vì đám nhền nhện rất nhanh hiểu được chúng đã chọc phải tổ kiến lửa – Bọn chúng sợ hãi, run lẩy bẩy, thi nhau kêu gọi đồng bọn chạy trốn.Đúng lúc này cơn mưa lớn ập tới xối xả, dập tắt ngọn lửa trên mặt đất.
Cơn lốc kéo tới,mưa to như roi da quật mạnh vào nền đất.Sấm chớp hiện lên, lóe sáng rực rỡ. Nhờ vào ánh sáng của một tia chớp, Hermione nhanh chóng tóm được một con nhền nhện bị đánh xỉu ban nãy và đánh thức nó dậy.
_ Ai phái bọn mi tới?
Con nhềnnhện lách ca lách cách đáp:
_ Tôi không có biết…Đó là một, một người phụ nữ. Cô ta muốn chúng tôi mang thằng nhỏ kia tới. Tôi không biết mục đích củacô ta. Nếu chúng tôi không làm vầy, cô ta dọa sẽ để Tử Xà xơi tái tụi tôi.
_ Mi nhìn thấy mặt mũi cô ả không?
_ Không. Cô ta chùm áo choàng kín mít. Không ai nhìn thấy rõ bộ mặt cô ta.
Hermione hỏi tiếp:
_ Chẳng lẽ cô ả không nói cái gì khác sao?
Con nhền nhện tám mắt nhắp cái càng to bự và đen xì của nó:
_ Không có. Không nói gì nữa đâu.
Chân mày Hermione cau lại. Cô nhìn chăm chăm vào con nhền nhện tám mắt, chỉ đũa phép về phía nó:
_ Triết tâm Trí thuật!
Một tia sáng màu trắng lóe lên, ngay sau đó một đoạn ký ức xuất hiện trong đầu cô: Một người phụ nữ mặc áo choàng màu đen chùm kín từ đầu tới chân, uy hiếp đám nhền nhện phải nghe theo mệnh lệnh của ả:”Nếu có cơ hội, bọn mi nhất định phải bắt nó lại, bằng không ta sẽ để Tử Xà ăn thịt bọn mi luôn! Hãy nhớ lấy, được cống hiến cho Chúa tể Hắc ám là vinh dự của bọn mi!”
Cái giọng điệu kiêu ngạo và tự phụ tột cùng này đúng là giống y chang, cho dù không thấy được mặt mũi cô ả nhưng Hermione đã biết chắc đó là Morgan le Fay.
_ Harry ơi,mình biết là ai…
Cô bé vui sướng quay ngoắt người lại, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái mét củaHarry, âm điệu cô chùng xuống.
_ Có chuyện gì thế?
Mặt Harry trắng bệch.
_ Ron vừa mới báo cho mình biết qua gương dùng đôi…
Nói tới đây, cậu hụt hơi như thể muốn đè nén nỗi lo lắng cùng cực trong lòng. Harry siết chặt bàn tay, rốt cuộc thở dài một tiếng.