Bốn Người Sáng Lập Đời Hai

Quyển 1 - Chương 7: Không thể hòa giải

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi chiều thứ sáu, bầu trời trong veo không mây.

Lúc ba giờ kém năm, một nhóm quái dị xuất hiện ở Đại Sảnh của Hogwarts: quý tộc bạch kim nhỏ, Người được chọn Potter, Granger cái gì cũng biết và Weasley tóc đỏ. Tổ hợp này chọc hoàng tử của Slytherin khó chịu. Nhưng hắn không định xoay người bỏ đi, bởi vì một Malfoy không thất hứa dù trong lòng không vui tới mức nào.

Draco hừ một tiếng với Harry, theo thói quen lộ ra nụ cười chế giễu.

Ron banh mặt hỏi

_ Malfoy, ý mày là gì đấy hả?

_ Ý gì? – Draco nói – Tất nhiên là tao lo lắng cho khoảng thời gian còn lại của buổi chiều hôm nay rồi. Thời tiết đẹp thế này lại bị mấy đứa nào đó phá hủy.

Vừa gặp đã đầy mùi thuốc súng! Đối với tình hình này, Harry chỉ đành bó tay. Cậu đã sớm phát hiện, muốn để một Malfoy và một Weasley học được cách sống chung hòa bình còn khó hơn lật nóc nhà.

Bất ngờ là cô gái nhỏ tóc xù hoàn toàn phớt lờ với mùi thuốc súng giữa Gryffindor và Slytherin. Nó chào Harry

_ Tôi vui lắm khi nhận được lời mời của bạn, Harry à. Một buổi chiều tuyệt vời, phải không?

_ Buổi chiều tuyệt vời? – Draco nói chen vào – Granger, tao hoài nghi chỉ số thông minh của mày. Điều gì đã khiến mày lầm tưởng thế? Với một Weasley mặt đầy tàn nhang nghèo kiết xác hả?

_ Malfoy!

Ron rống lên cắt đứt lời nói của Hermione. Cô bé tóc xù hếch cằm lên, nó thấp hơn quý tộc bạch kim nhỏ nhưng chẳng thể ảnh hưởng phong thái của nó đâu.

_ Tôi nghĩ trò phải học được tôn trọng – Hermione nói thẳng – Người xưa có dạy rằng khiếm nhã với khác cũng chính là không tôn trọng bản thân mình.

_ Người xưa của ai? – Draco hỏi ngược lại – Giống như mày hả? Lũ Muggle?

Giọng nói của Slytherin chứa đầy sự coi thường và miệt thị. Tuy rằng hắn không nói rõ nhưng ý tứ biểu đạt rất đầy đủ.

Vẻ mặt của Hermione tối sầm lại, cô bé cảm thấy nhục nhã không chịu nổi. Mà Ron chỉ thở phì phò trợn mắt với Malfoy. Nếu là lúc trước Weasley tóc đỏ đã sớm vì một câu này nhào qua rồi. Nhưng hiện giờ cậu chàng sẽ không bênh Hermione Granger đâu. Bởi so với Draco Malfoy, Ravenclaw này cũng đáng ghét chả kém.

_ Bạn phải xin lỗi, Draco.

Harry thở dài, tiếng nói của cậu không lớn nhưng rất nghiêm túc. Cảnh tượng trước mặt đang không ngừng chỉ trích sự khờ dại ngu xuẩn của Người được chọn.

Cố gắng để bọn họ ở chung hòa bình ư? Mơ thật đẹp!

Cũng may Harry sẽ không thất vọng, bởi cậu biết nếu không phải vì cuộc chiến tranh, bốn người bọn họ sẽ chẳng cách nào để buông tha thành kiến và ở bên nhau được.

Draco nhìn thẳng vào mắt Harry, khuôn mặt âm u

_ Chớ quên, Potter – Hắn nói một cách lạnh lùng – Chính mày đã cầu xin tao tới vào ngày hôm nay. Nếu không phải vậy, mày nghĩ cớ gì tao phải đứng chung với một Weasley và một phù thủy xuất thân Muggle?

_ Tôi biết, Draco.

_ Tao nghĩ mày chẳng thể hiểu chuyện này.

Người được chọn yêu cầu một Malfoy xin lỗi? Potter nghĩ nó là ai chớ? Cho rằng chỉ bằng một vết sẹo, nó có thể trở thành Người được chọn không gì không làm được hả?

Hắn bĩu môi khinh thường, rồi làm hành động hắn nên làm ngay từ đầu – quay người bỏ đi.

Cuối cùng buổi gặp gỡ đầu tiên của bốn người chết yểu không vì nguyên nhân gì. Thời gian còn lại, tụi nó vẫn đến chơi nhà Hagrid như dự định ban đầu. Weasley thần kinh thô còn không hiểu gì, cả đường đi hả hê vui sướng miêu tả dáng vẻ ban nãy của Malfoy.

_ Này, mình phải nói thiệt chớ cái bản mặt tái nhợt ban nãy của Malfoy quá hả giận!

Hermione trợn mắt. Cô bé phù thủy nhỏ nhạy cảm ngay lập tức nhận ra thái độ là lạ của Harry. Nó đoán được Harry rất để ý Malfoy. Dù chẳng biết vì sao nhưng khi Harry đứng ra bảo vệ nó trước Malfoy, trong lòng Hermione cảm thấy ấm áp lắm!

Cả ba nhanh chóng tới căn nhà gỗ bé nhỏ của Hagrid ở bên kia khu rừng cấm.

Fang vẫn nhiệt tình như trước, thấy tụi nó tới chơi thì muốn nhào tới. Hagrid gãi gãi cổ con chó săn đen khổng lồ đổi lấy tiếng rên rỉ sung sướng của nó.

_ Chào mấy đứa.

Hagrid nói. Bên dưới chòm râu rậm rạp là nụ cười hiền lành. Lão đón ba đứa vào nhà, nhiệt tình rót cho mỗi đứa một chén trà, lại bày thêm mấy cái bánh cứng như đá ra dĩa mời tụi nó.

_ Đây là bạn Ron. Còn đây là bạn Hermione ạ!

Harry giới thiệu với Hagrid trong khi lão dọn đống chăn vá chất trên giường khổng lồ để tụi nó có chỗ ngồi.

_ Một đứa nữa của nhà Weasley hả? – Hagrid hỏi khi nhìn thoáng qua khuôn mặt tàn nhang của Ron – Đây đã là đứa con thứ sáu của nhà Weasley mà bác gặp rồi.

Nói xong lão quay sang chào Hermione.

Những cái bánh cứng như đá thiếu chút nữa làm gãy mấy cái răng của Gryffindor và Ravenclaw. Hermione bưng răng cửa của nó. Dưới sự mời chào nhiệt tình của lão Hagrid, con bé sáng suốt bưng chén trà và làm như đã ăn bánh ngon lắm. Bọn nó đua nhau kể cho lão về những bài học đầu tiên của mình. Khi nói đến giờ dạy của Snape, Ron tỏ vẻ căm tức lắm. Bởi vì chỉ trong một tiết học thôi mà giáo sư Độc Dược đã trừ của Nhà Gryffindor hơn chục điểm!

_ Bạn phải gọi là thầy Snape.

Hermione sửa lại cách xưng hô của Ron, cả Harry và Hagrid đều đồng ý. Weasley tóc đỏ lườm Hermione, cậu chàng cảm thấy không vui đâu. Ron quyết định nói lái sang chuyện hành lang tầng thứ ba.

_ Bác Hagrid ơi, bác biết trong đó có gì không? – Ron tò mò hỏi

_ Không – Hagrid tránh né ánh mắt của Ron – Con không nên hỏi chuyện này.

Điều này khiến Ravenclaw tò mò. Tầm mắt của con bé bị mẩu giấy báo lót dưới ấm trà trên bàn thu hút. Mẩu báo ấy được cắt ra từ tờ Nhật báo tiên tri có tiêu đề là: TIN MỚI NHẤT VỀ VỤ CƯỚP NHÀ BĂNG GRINGOTTS

Chẳng biết sao mà cô bé phù thủy cảm thấy quen quá. Ngay từ lúc nhận được thư báo nhập học, trong lòng Hermione đã nảy sinh cảm giác quen thuộc khác thường. Không chỉ như thế, trong suốt hành trình tới Hogwarts, nó vẫn luôn chìm trong cảm giác này. Sau khi nghiên cứu rất nhiều quyển sách, Ravenclaw kết luận nguyên nhân vì dòng máu phù thủy trong người nó.

_ Dù thế nào tôi cũng khuyên bạn chớ nên mò tới hành lang tầng thứ ba làm gì – Trên đường về Hermione nói với Ron – Hiệu trưởng đã dặn tụi mình rồi, nếu bạn không muốn gặp phải chuyện gì bất trắc và chết một cách cực kỳ đau đớn.

Vào ngày khai giảng thầy hiệu trưởng đã nhắc nhở tụi học sinh về quy định tránh xa hành lang tầng thứ ba. Phần lớn học sinh nghe lời, nhưng hai anh em song sinh nhà Weasley chẳng thể nằm trong số ấy. Càng cấm đoán chỉ càng khiến bọn họ hứng thú thêm thôi. Và thế là cậu em trai nghe lỏm được kế hoạch của mấy ông anh cũng bị kích thích lòng tò mò.

Tất nhiên Ron chẳng phải đứa ưa thám hiểm đến vậy. Nhưng giọng điệu dạy dỗ của Hermione thành công khơi dậy tâm lý phản nghịch của Gryffindor.

_ Thế hả? Cám ơn bạn lắm nha! – Ron giận dữ nói – Nhưng tôi thấy việc này chả can gì tới bạn cả.

_ Đúng thật, dù sao cũng là Nhà Gryffindor bị trừ sạch điểm mà!

Hermione chống nạnh, nạt lại. Weasley tóc đỏ càu nhàu vài câu, chẳng mấy chốc cậu chàng đã quay ngoắt sang một hướng ngược hẳn với Ravenclaw. Chỉ còn lại mình Harry đứng trong Đại Sảnh, những người đi qua đi lại che khuất tầm nhìn của cậu. Người được chọn mắt xanh đột nhiên phát hiện một vấn đề, đó là không chỉ mối quan hệ giữa Malfoy và Weasley, mà ngay cả Ron và Hermione – Không chỉ không cách nào làm hòa, mà khác biệt đã tồn tại ngay từ bắt đầu.

~~~

Một ngày nào đó vào tháng Mười, trong phòng họp của Nhà Hufflepuff dán một thông báo: Những bài học Bay sẽ bắt đầu vào thứ năm – và khiến người ta “vui nhất” chính là tụi nó sẽ học chung với tụi Nhà Slytherin.

Đám lửng con thở dài liên tục

_ Thảm rồi, lũ Slytherin sẽ không bỏ qua cơ hội mỉa mai tụi mình đâu!

Đối với chúng nó, rắn con xảo quyệt hay sư tử hung hăng đều là đối thủ khó đối phó. Cũng chỉ trước mặt tụi Nhà Ravenclaw, thành tích mônBay của Nhà Hufflepuff mới không tới nỗi thảm bại.

_ Chỉ mong năm nay không lót đáy nữa!

Đội trưởng Quidditch của Nhà Hufflepuff thở dài nói. Anh ta nhìn đám lửng con ầm ĩ, hi vọng có thể tìm được vài tài năng trong số đó. Tính đi tính lại, anh cảm thấy Quidditch năm nay cũng chỉ đến thế. Nhưng ít ra những năm sau, Michael hi vọng tụi nó có thể đạt được chút ít thành tích.

BuổihọcBay đầu tiên vào một ngày trời trong xanh, gió nhẹ. Trải qua bảy tám ngày học tập, cảm giác mới lạ dần biến mất và những bài học trở nên khô khan. Mà lớp họcBay hôm nay không thể nghi ngờ làm tụi nó cảm thấy hào hứng hơn hẳn.

Ăn xong bữa trưa, bọn nó hồi hộp ngồi chờ đợi đến khi đồng hồ chỉ ba giờ rưỡi. Harry được hai người bạn cùng phòng là Justin và Ernie lôi kéo, chạy nhanh qua cửa Đại Sảnh tới bãi cỏ.

Đám trẻ của Nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn. Quý tộc bạch kim nhỏ đang ba hoa khoác lác về những chuyện bịa đặt, lúc nào cũng kết thúc bằng cảnh hắn thoát hiểm trong gang tấc khi bị bọn Muggle săn đuổi bằng trực thăng. Thấy Harry đến, hắn dừng lại câu chuyện, nhếch khóe miệng

_ Nhìn xem ai đây, Harry Potter! Người được chọn Đầu Thẹo tiếng tăm lừng lẫy…

Draco kéo dài ngữ điệu lười biếng.

Tụi Nhà Slytherin cười ô lên. Sau đó là những tiếng chửi rủa vang lên để hưởng ứng Malfoy.

_ Mặc kệ tụi nó đi!

Hannah Abbott nói. Cô bé mặt tròn tết tóc này đã trở thành huynh trưởng của Nhà Hufflepuff cùng với Ernie vào niên học thứ năm và cũng là một trong số thành viên ban đầu của DA.

Bởi vì cô bé chơi thân với Ernie nên quen biết với Harry.

Hannah vừa nói xong thì giáo viên mônBay cũng đã tới. Bà Hooch có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng. Tính cách bà thẳng thắn và cởi mở lắm.

Bà bảo tụi học sinh đứng cạnh chổi, sau đó ra lệnh

_ LÊN.

Giống hệt lúc trước, cây chổi của Harry lập tức ngoan ngoãn nhảy tõm vô tay cậu. Cái đuôi chổi nhảy nhót tới lui, nghịch ngợm mè nheo trong tay Harry.

Những cây chổi nghe lời như thế rất ít, ngoài Harry cũng chỉ có mình Draco. Phải thừa nhận một điểm, nếu không phải có Harry thì quý tộc bạch kim nhỏ chính là Tầm thủ xuất sắc nhất trong thế hệ này.

Hắn bay rất giỏi, vững chắc và linh hoạt giống như Harry. Và rõ ràng tên Slytherin kia cũng không định lãng phí kỹ thuật tốt của mình – ngay khi bà Hooch cho phép tụi nó được luyện tập tự do thì Draco đã đuổi theo Harry, bắt đúng thời cơ đụng phải chổi của cậu.

_ Đầu Thẹo, bám chắc vào!

Draco nói, môi hắn nhếch lên thành nụ cười giả tạo, đôi mắt thì híp lại một cách tàn nhẫn. Hắn nhìn Harry dễ dàng né tránh sự tấn công của hắn chỉ bằng một động tác nâng nhẹ cán chổi rồi bay lên trời.

Kỹ thuật của Potter tốt ngoài dự đoán. Draco ngẫm nghĩ, đôi mắt nheo lại càng thêm nham hiểm. Hắn làm một động tác giả – thân thể hành động đi trước đại não – khó được một lần không Slytherin đã khiến hắn gánh chịu sai lầm.

Không biết tại cái chổi quá cũ hay Draco xông đến quá mạnh mà ngay trong chớp mắt Harry né được, thân thể của quý tộc bạch kim nhỏ bị văng ra theo quán tính. Chỉ thiếu chút nữa thôi hắn đã phải trả giá đắt cho tính toán sai lệch này.

Harry đúng lúc tóm được áo chùng, kịp kéo lại ngay trước khi tên Slytherin này rớt xuống. Cậu lắc đầu, thở dài một tiếng bất đắc dĩ

_ Draco à, bạn ngây thơ quá!

_ Potter!

Trong lòng vẫn còn hoảng sợ, Draco lớn tiếng cảnh cáo. Hắn buồn bực cau mày. Đang định xô một cái vào người lửng con đáng ghét này, thì đôi mắt xám tro đúng lúc chạm phải đôi mắt phỉ thúy trong veo.

_ Nhưng ấu trĩ thế cũng đáng yêu lắm!

Cậu bé mắt xanh tóc đen nở nụ cười. Đôi mắt sáng ngời lập tức híp lại tạo thành một độ cong xinh đẹp. Đôi môi phớt hồng mềm mại từ từ nở rộ. Hai núm đồng tiền bên má như ẩn như hiện.

Ánh chiều tà trải rộng, những cơn gió nhẹ lướt qua, tên Slytherin xấu hổ trong chuỗi tiếng cười vui sướng…