Bốn Nàng Công Chúa Kiêu Kỳ

Chương 32: Tạm biệt liệu có phải là vĩnh biệt (p4)

Xin lỗi mọi người, mình chuẩn bị thi cấp 3 nên không có nhiều thời gian. Chúng ta tiếp tục câu chuyện nhé

---------------------------------------------------------

Khách sạn Kingsland được nhắc đến là một khách sạn sang trọng bậc nhất tại London, cùng với nhiều dịch vụ đặc biệt hấp dẫn. Buổi tối, khách sạn càng trở nên nguy nga với ánh đèn chói sáng. Lúc đó, tại phòng số 104, cô gái mệt mỏi đẩy vali hành lí sang một bên rồi nằm dài trên giường. Thậm chí cả đèn cũng không bật. Trên cái nước Mĩ rộng lớn này, ngoài bọn nó ra thì An chỉ có bà nội là người duy nhất thật lòng quan tâm đến cô. À mà không, cho dù chỉ là giả vờ thì người bố trong sổ hộ khẩu cũng không thể cho cô một chút yêu thương. Nhưng bọn nó đang ở Việt Nam, bà nội thì đã đi leo núi cùng nhóm bạn già, trở về đây trong hoàn cảnh thế này thật khó chịu.

London là nơi chứa đựng rất nhiều kỉ niệm buồn của cô, mỗi khoảnh khắc hít thở không khí tại thành phố này cô lại nhớ đến mẹ. An lôi trong túi áo ra tấm ảnh mẹ cô đang mặc váy cưới, thực ra đây là ảnh cưới của bố mẹ cô, nhưng từ ngày mẹ rời xa nhà họ Hoàng thì chính tay cô đã xé đôi tấm ảnh này. Đưa tay lên miết nhẹ trên tấm ảnh, nước mắt cô không ngừng rơi. Mẹ của An là một người phụ nữ bất hạnh. Bà là con lai mang vẻ đẹp kiêu sa mà thuần khiết của thiên sứ, nhưng lại không biết nụ cười cùng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc trong ngày cưới của mình lại càng khiến cô con gái bé nhỏ hận bố nó nhiều hơn.

- "Mẹ.....mẹ ơi....mẹ đưa con đi cùng với, mẹ ơi....."

Giọng nói yếu ớt, nghẹn ngào mà phải khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cổ họng được. An mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

---------------------------------------------------------------------

Hơn 3h sáng hôm sau Hải mới đến London, anh bắt taxi rồi về thẳng biệt thự ở cách trung tâm London khoảng 50km. Dáng vẻ mệt mỏi sau một chuyến bay dài cũng không làm cho vẻ đẹp lãng tử của Hải biến mất. Khác với An, thành phố London này chỉ giống như một địa điểm du lịch mà anh đã đi đến phát chán. Vừa về đến cổng biệt thự, người giúp việc đã ra mở cửa. Đưa hành lí cho giúp việc rồi anh đi thẳng đến thư phòng của bố

- Bố, mẹ, con đến rồi!

- OMG cục cưng của mẹ! Sao nhìn con gầy quá vậy - Mẹ Hải vuốt ve mặt anh cưng nựng y như con nít

- Mẹ.... - Anh nói mang theo đôi phần ngượng ngùng

Cho đến bây giờ, bố Hải mới lên tiếng:

- Được rồi, con lên tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Đã ăn gì chưa, nếu chưa thì bảo cô giúp việc làm gì cho mà ăn.

- Vâng

Hải đáp nhẹ rồi đi lên phòng, mẹ Hải cũng đi theo sau hỏi han này nọ. Thực lòng, Hải cảm thấy mình rất may mắn, sinh ra đã có mọi thứ, một gia đình đầm ấm, được bố mẹ yêu thương hết lòng, lại còn có một gia tài đáng kinh ngạc. Hơn nữa, cũng phải cảm ơn bố mẹ Hải đều là mĩ nam mĩ nữ nên anh mới có được một ngoại hình vạn người mê nữa chứ. Hải cười nhẹ, nụ cười thật ấm áp. Thực sự mà nói, anh không phải là một lạnh lùng boy như mọi người vẫn nghĩ, ngoại cảnh chẳng có gì khiến cho anh trở nên như vậy cả, chỉ vì anh đã bước chân vào TG ngầm nên không thể mềm lòng hay có chút thương cảm nào.

- Mẹ... con phải tắm mà. Sao mẹ lại vào đây

- Mẹ nhớ con trai mẹ mà - *Ánh mắt long lanh như sắp khóc* - Con trai mẹ đã ăn gì chưa?

- COn ăn trên máy bay rồi

- Thế sao được, đồ ăn trên máy bay làm sao đủ dinh dưỡng. Để mẹ đi nấu cho con cái gì ăn nha!

- Không cần mà, con buồn ngủ nên tắm xong sẽ đi ngủ ngay

- Được được, vậy con mau tắm rồi ngủ đi. Nếu đói thì gọi mẹ nha

Nói rồi bà đóng cửa phòng đi ra ngoài, Hải khẽ thở dài, quả là được yêu thương nhiều quá cũng vất vả.

---------------------------------------------------------------------

Đến hơn 11h trưa An mới tỉnh dậy. Nhưng sự thật là khi cô ngủ mơ vào đêm qua đã giật mình tỉnh dậy, mãi hơn 5h sáng cô mới ngủ tiếp được. Cô ăn sáng ở khách sạn rồi bắt taxi về Biệt thự nhà bố mà không hủy dịch vụ phòng.

Vừa bước vào nhà, An đã gặp ngay khuôn mặt của người phụ nữ mà cô vô cùng căm hận. Nếu không có bà ta thì cô đã không phải xa mẹ rồi. Bố cô cũng vừa lúc từ trong bếp đi ra, theo sau là Hoàng Anh Vũ- cậu em trai cùng cha khác mẹ kém cô 5 tuổi.

- Về rồi à? - bố cô hỏi

Đáp lại câu hỏi mà cô cho là vô cùng giả tạo đó chỉ là cái hừ lạnh của An. TRong lòng cô nghĩ, ngôi nhà này thiếu đi cô cũng đâu có sao, cô đã sớm không còn là tiểu thư của biệt thự này nữa rồi.

- Con đã ăn gì chưa? - Bà mẹ kế nhẹ nhàng hỏi An

- Liên quan đến bà? Đừng tỏ vẻ quan tâm tôi một cách giả tạo như vậy

- AN! - Bố cô quát

- Sao? Tôi nói sai?

- Đủ rồi đấy! Thật không ra thể thống gì mà

- Vậy việc ông ngoại tình rồi dắt tình nhân về nhà cùng đứa con trai riêng để đuổi vợ chính thức đi là có thể thống sao?

"Bốp!" Bố An thẳng tay tát vào mặt cô. Dù biết bản thân đã chẳng còn vị trí gì trong lòng ông nhưng cô vẫn bất ngờ khi ông dám đánh cô. An nhìn ông một cách đầy căm hận

- Ngồi xuống đi!

Bố An tiến về phía sofa rồi bảo cô ngồi xuống. Ông đặt lên bàn một tấm ảnh và tiếp tục nói:

- Cuối tuần này hãy đi xem mặt đi, đây sẽ là hôn phu của con, là con trai của tập đoàn đứng thứ 3 TG

Cô cảm thấy tình huống bây giờ thật buồn cười. Ông lấy tư cách gì mà sắp đặt hôn nhân cho cô, đó là chưa kể bây giờ cô cũng đã có người trong lòng. Tình cờ vậy sao, khi cô phát hiện mình đã rung động trước sự quan tâm dịu dàng của Hải thì người đàn ông tàn nhẫn này lại bảo cô đi gặp mặt hôn phu. Đúng là kể chuyện tiếu lâm mà.

An cầm tấm ảnh lên, không nhìn lấy một cái mà trực tiếp xé nát nó, cô lạnh lùng tuyên bố:

- Không bao giờ!