Ôn Khinh thong thả ra ngoài phòng khách, vết thương trên vai trái khiến cậu ê ẩm, vết thương trên khuỷu tay lại giống kim đâm, cảm xúc bùng nổ, nước mắt muốn ngăn cũng chả ngăn nổi.
Thảm, thảm quá.
Đây là thứ khó khăn cuộc sống gì vậy?
Thôi, điều may mắn duy nhất chắc là cậu còn đang sống…
Nghĩ tới đây, nước mắt Ôn Khinh tắt hẳn.
Cậu còn sống.
Cậu rất may mắn.
Cậu có thể sống.
Tự mình an ủi xong, Ôn Khinh tới nhà vệ sinh rửa mặt sau đó lên tầng muốn nói phát hiện của mình cho mọi người.
Phòng sách vẫn vắng tanh.
Do dự một lát, cậu lên tầng ba.
Chân trước vừa lên tới nơi, chân sau đã dừng lại.
Không rõ là do cách âm kém hay người bên trong quá kích động không khống chế được âm lượng mà Ôn Khinh đứng dưới chân cầu thang đã có thể nghe rành mạch câu chuyện bên trên.
“Tư Văn, Y Y, tôi cảm thấy Ôn Khinh chắc chắn là người dẫn đường.” Đây là tiếng của Cung Vân Vân.
“Tôi biết rõ sở trường đặc biệt của hai cậu, Chu Châu thì ngày đầu đã công bố, giờ còn mỗi Ôn Khinh giấu diếm.” Cung Vân Vân dừng một chút, không hề che giấu sự phẫn nộ: “Các cậu nhớ cái hôm cậu ta nói sở trường đặc biệt không?”
“Hệ thống chỉ nói bên trong chúng ta có người dẫn đường chứ không nói người dẫn đường là một loại thân phận, khéo sở trường đặc biệt của cậu ta liên quan tới người dẫn đường nên Ôn Khinh mới im lặng.”
Ôn Khinh rũ mắt, nghĩ thầm tuy Cung Vân Vân nhắm vào cậu vô lý nhưng suy luận của cô ta lại cực kỳ có lý.
Hệ thống không nói người dẫn đường là một loại thân phận.
Có phải bọn họ đang hiểu lầm điều gì đó?
“Tối nay chúng ta bầu Ôn Khinh nhé, chúng ta có ba phiếu, chỉ cần bảo đảm những người khác không nhiều hơn ba phiếu là được.” Dường như Cung Vân Vân đang đi tới đi lui trong phòng, Ôn Khinh nghe được tiếng bước chân dồn dập lo lắng của cô ta.
“Tư Văn, lời tôi vừa nói cậu có thể chuyển tới Chu Châu được không? Nếu đích thân tôi đi cậu ta sẽ nghĩ tôi nhằm vào Ôn Khinh…”
“Chuyện này, không tốt lắm đâu.”
“Nghe này Tư Văn, giờ tôi không thể nói chuyện được với Chu Châu. Cậu chỉ cần qua nói với cậu ta một tiếng, đêm nay chúng ta kết thúc trò chơi, rời khỏi nơi kỳ lạ này.”
Bốn chữ “kết thúc trò chơi” cực kỳ có sức hấp dẫn, Lý Tư Văn hơi do dự, cuối cùng thấp giọng đáp ứng.
“Giờ đi luôn, nãy tôi thấy cậu ta đứng cạnh áo bóng rổ thẻ Thần, hình như tên là Tư Không.”
Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ mở toang.
Ôn Khinh còn tưởng bọn họ phải bàn bạc thêm, ai ngờ đâu quyết định rất nhanh khiến cậu không kịp tránh, bốn người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cung Vân Vân đứng cạnh cửa, Lý Tư Văn, Trần Y Y xếp phía sau cô ta. Riêng Trần Y Y còn đang ngồi trên giường, biểu cảm dại ra như chưa tỉnh hoàn toàn.
“Nghe thấy rồi à?” Cung Vân Vân khoanh tay, lạnh lùng nhìn Ôn Khinh: “Vừa hay, tôi cho cậu cơ hội giải thích.”
Ngữ khí cao ngạo mang theo chút châm chọc xấu tính.
Ôn Khinh khẽ nhíu mày, âm thầm nhấp môi.
Hiện tại Cung Vân Vân đã khẳng định cậu là người dẫn đường, giờ cậu có mở miệng ra thì cô nàng sẽ đều cho rằng cậu đang giảo biện.
Bởi vì vừa nãy đã khóc, hốc mắt Ôn Khinh sưng vù, tay trái lại đang quấn băng thoạt nhìn hơi đáng thương.
Cơ mà càng nhìn cậu Cung Vân Vân càng ngứa mắt, đáy lòng hiện lên ngọn lửa vô danh: “Con mẹ cậu đừng tỏ vẻ yếu ớt nữa!”
“Cậu định lấy cớ à? Tôi nói cho cậu biết, chiêu của cậu không có tác dụng với tôi!”
“Tôi không tỏ vẻ yếu ớt.” Ôn Khinh nhíu mày, chậm rãi nói: “Cũng không định lấy cớ.”
“Vậy sao cậu không nói gì?” Cung Vân Vân cười lạnh: “Thừa nhận à?!”
Nói xong cô ta nhìn về phía Lý Tư Văn và Trần Y Y phía sau, cố nén biểu cảm kích động nhưng không thành, cuối cùng tổng thể hơi rờn rợn, cực kỳ kinh khủng.
Ôn Khinh bối rối vài giây, nhỏ giọng đáp: “Tôi im lặng là vì tôi cạn lời với cô.”
“Mẹ kiếp cậu nói gì cơ?” Biểu cảm trên mặt cô ta thay đổi, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ thanh tú trước đây, kiểu như biến thành con người khác.
Tư Không lạnh lùng đứng cạnh cậu ta, hắn không lên tiếng, lẳng lặng quan sát cậu ngay sau đó về phòng đóng cửa.
Hành lang rộng rãi chỉ còn hai người.
Chu Châu đảo qua người Ôn Khinh, rơi xuống cánh tay bị thương của cậu.
Mới hở ra một chút đã lại bị thương.
Chu Châu sầm mặt: “Úc Hình làm đúng không?”
Ôn Khinh ngạc nhiên: “Gì, gì cơ?”
Cậu ta nặng nề nhằm vào cậu, con người đen sì sâu không thấy đáy.
Dáng vẻ Chu Châu không bình thường.
Chả hiểu sao Ôn Khinh nhớ tới Cung Vân Vân, theo bản năng lùi về sau một bước.
Cậu lắc đầu, nhắc lại hai lần: “Không phải hắn.”
“Nãy tôi rửa bát không cẩn thận làm vỡ đĩa, sau đó quẹt phải tay…”
Chu Châu rũ mắt, cứ mải nhìn chằm chằm miệng vết thương, hoàn toàn không nghe lọt lời cậu giải thích.
Cậu ta cao giọng chất vấn: “Không có Úc Hình, cậu sẽ đụng phải mảnh sứ sao?”
Ôn Khinh lại lùi về sau, lưng áp lên kính bảo hộ, cả người lạnh như băng.
Chu Châu nắm chặt tay cậu, khẽ ấn lên vệt đỏ trên cổ tay.
Cậu ta dùng sức rất mạnh, Ôn Khinh căn bản không thể tránh thoát.
Chu Châu chậm rãi lên tiếng: “Tôi vừa nói chuyện với Tư Không, đêm nay bầu Úc Hình.”
Khóe miệng cậu ta nhếch cao, mềm mỏng an ủi Ôn Khinh: “Chỉ cần Úc Hình mở cửa, cậu sẽ an toàn.”
Trái tim Ôn Khinh đập mạnh, đúng rồi, đây không phải ảo giác của cậu!
Chu Châu thực sự kỳ lạ.
Cậu khó khăn phản biện: “Úc Hình không phải người dẫn đường.”
Mặt Chu Châu chợt lạnh căm: “Ai bảo cậu hắn không phải?”
Thấy cậu ta không vui, Ôn Khinh hơi sợ, nhỏ giọng giải thích: “Thân phận hắn ta là Thần, hơn nữa, hắn quá…nhây, chắc không phải người dẫn đường đâu…”
Nói xong, cậu thử khuyên nhủ Chu Châu: “Nếu chúng ta bầu sai không biết chừng Úc Hình bỏ mạng oan, hơn nữa khả năng cao chó địa ngục sẽ lại xuất hiện.”
“Cậu, cậu đừng vội, tôi vừa tìm ra manh mối quan trọng ở thư phòng.”
Sau khi nhận ra Chu Châu kỳ quái, Ôn Khinh không dám một mình ở chung với cậu ta, cả chiều không về phòng ngủ, lang thang quanh thư phòng.
Cậu đặt
lên bàn, giở trang sách về chó ba đầu đặt đó. Mọi người lần lượt tiến vào, nhìn tới câu chuyện kia nhưng đều không phát hiện ra điều gì khác lạ.
Từng phút từng giây trôi qua, chớp mắt đã đến tám rưỡi tối.
Cách khoảng thời gian bỏ phiếu lần hai nửa tiếng đồng hồ.
Mọi người vây quanh bàn dài, lẳng lặng chờ hệ thống xuất hiện.
Ôn Khinh lo lắng nhéo lòng bàn tay, không biết nên viết tên ai.
Đầu óc cậu chỉ sót lại con chó ba đầu với đoạn nhạc thiếu nhi tìm bạn, hoàn toàn chưa có đối tượng nghi ngờ.
Đột nhiên có người gõ lên bàn.
Ôn Khinh ngẩng đầu, chỉ thấy tay phải Trần Y Y khẽ động, cứng đờ gõ hai lần liên tiếp.
Tâm trạng cô đã tốt hơn trước rất nhiều.
Chờ mọi người chú ý đến mình, tròng mắt Trần Y Y nhẹ nhàng chuyển động, gằn từng chữ một: “Tôi thấy.”
Ôn Khinh mờ mịt: Thấy gì cơ?
Môi Trần Y Y khô nứt, chậm rãi nói tiếp: “Tối hôm qua tôi đã thấy người đẩy Ôn Khinh.”
Không đợi mọi người lên tiếng hỏi, cô khai ra ba chữ: “Cung, Vân, Vân.”
Ôn Khinh ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Cung Vân Vân.
Cung Vân Vân còn ngạc nhiên hơn cậu, cô ta đứng phắt dậy, cái ghế cọ lên nền gạch phát ra âm thanh chói tai.
“Trần Y Y, cậu đang nói cái quỷ gì thế?” Đôi mắt cô ta lồi ra, giận dữ hét lên: “Tôi đẩy Ôn Khinh làm gì?!”
Trần Y Y lẳng lặng nhìn cô ta, gương mặt hơi co rút, giọng nói như xé gió: “Vì cậu là người dẫn đường.”
Cung Vân Vân không ngờ sắp tới lần bỏ phiếu thứ hai, Trần Y Y sẽ nghi ngờ mình.
“Con bà nhà cậu tôi không phải!” Biểu cảm của cô ta trở nên điên cuồng, quát Trần Y Y: “Cậu mới là người dẫn đường đúng không? Nếu cậu thấy tôi đẩy cậu ta sao sáng nay cậu không nói mẹ đi! Sắp tới giờ bỏ phiếu, cậu nói ra là có ý gì?”
Ôn Khinh dựa lưng xuống ghế, hết hồn nhìn tình hình trước mặt.
Chu Châu, Trần Y Y, Cung Vân Vân đều trở nên kỳ lạ.
Chuyện này, bọn họ mới đến đây bao lâu?
“Tích tắc…”
Kim giờ điểm số chín, giấy trắng và bút xuất hiện trong tay người chơi.
Trần Y Y là người đầu tiên đặt bút.
Ôn Khinh nhìn chằm chằm tờ giấy, sau một lúc lâu, cậu viết xuống hai chữ “bỏ quyền”.