Bốn Đại Danh Gia - Ái Nữ Kiều

Chương 17-18

Chương 17: Uy hiếp, lợi dụng (3)

Cái đạo lý gì đây chứ!

Bàn tay nhỏ bé của Liên Kiều đặt mạnh xuống phím đàn Piano khuôn mặt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ.

Hoàng Phủ Ngạn Tước buồn cười mà nhìn nha đầu nay phẫn nộ như vậy không thấy đau tay sao —— cái gì gọi là đạo lý? Cũng quá buồn cười đi.

Thế nhưng anh có chút không hiểu nội dung chuyện các cô đang nói.!!

“Hừ! Đầu năm nay thực loại người nào cũng có chuyện để nói tới, tình nhân còn phách lối như vậy, Hoàng Phủ Ngạn Tước đúng là một con heo phong tình vạn chủng quá mức thối nát, được lắm!!!”

Liên Kiều dường như đem tất cả kiến thức mắng chửi người trong đầu mình đều dùng tới.

“Này, này, nha đầu từ từ..”

Hoàng Phủ Ngạn Tước thật không nghe ra mình có chỗ nào đắc tội với cô? “Cô ở sau lưng mắng chửi người dường như không được tốt lắm”

“Hừ! Mắng chửi hắn? Nếu tôi mà nhìn thấy hắn còn muốn cấu véo hắn, cắt da hắn, uống máu hắn! Biết rõ ràng vị hôn thê của chính mình mà không chịu gặp mặt không nói làm gì, lại cùng cùng đu đủ cái kia ở chung một chỗ thực là thói đời bạc bẽo, sao có thể!” Liên Kiều lòng đầy căm phẫn mà nói.

Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước bỗng thay đổi, cũng không thể khủng bố như vậy chứ?

Anh hắng giọng tới nửa ngày mới nói được câu: “Tôi không có nghe lầm chớ? Cô nói tình nhân của anh ta?”

Chuyện này thế nào liên quan đến anh mà chính anh cũng không biết?

Chuyện từ khi nào?

Còn có —— mình là cùng cái cô Judy kia?

Liên Kiều tức giận mà ngồi xuống cô không trả lời vấn đề của Hoàng Phủ Ngạn Tước mà nói với Phỉ Nhi rằng:

“Phỉ Nhi, cậu yên tâm tớ nhất định cho đu đủ cái đó đẹp mặt. Được rồi, cậu đi phòng tự học đi, nếu giáo sư không thấy cậu lại trách mắng!”

“Chính là Liền Kiều —— cậu hiện tại ngàn vạn không được đi ra ngoài nghe chưa?” Phỉ Nhi có chút lo lắng mà dặn dò.

Liên Kiều nghe vậy sau gật đầu.

Phỉ Nhi có chút thấp thỏm bất an mà đi ra ngoài.

Không khí trở nên rất là quái dị Liên Kiều uấn giận khuôn mặt nhỏ nhắn còn có cặp mắt tím kia, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi lạnh cả sống lưng, cả người nha đầu này xem ra lại ngồi suy tính cái ý nghĩ xấu xa nào đó đây mà.

“Ách cái kia —— Tôi nói nha đầu cô cũng không cần nghe người khác nói lung tung không chính xác. Ách cái kia… Hoàng Phủ Ngạn Tước không giống như cô tưởng tượng đâu, anh ta làm sao có thể có tình nhân chứ?”

Hoàng Phủ Ngạn Tước nói bóng gió vì muốn giải thích chút ít, anh cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với bà cô này.

Đột nhiên Liên Kiều quay mặt lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, đôi mắt đẹp hiện lên một tia nghi ngờ:

“Anh quen anh ta?”

“Tôi..”

“Anh cùng anh ta nhất định quen biết đúng không? Nếu không việc gì anh lại thay anh ta nói chuyện?”

Liên Kiều lập cắt đứt ánh mắt long lanh như nước rạng rỡ sinh khí của anh, tản ra mùi vị cảnh cáo.

“Tôi là Cung Quý Dương!”

Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi nuốt nước miếng…

Tiểu nha đầu này đúng là rất mẫn cảm, Nếu mà cô biết anh chính là Hoàng Phủ Ngạn Tước, nỗi oan của anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể sạch được.

Hơn nữa —— Anh cũng không muốn để cô biết thân phận của mình.

“Tôi thực có quen biết với Hoàng Phủ Ngạn Tước, giao thiệp với anh ta cũng không tệ. Anh ta nhất định không như cô nói chắc chắn là có hiểu lầm.”

Anh ngẫm lại một chút cũng không thể làm nha đầu này kích động được, anh sợ cô quá kích động mà chạy qua tìm anh tính sổ.

Hoàng Phủ Ngạn Tước lần đầu tiên sợ một phụ nữ tới mức không dám bại lộ thân phận của mình.

Quả nhiên Liên Kiều sau khi nghe thấy vậy trên mặt lộ ra tia kinh ngạc, cô quan sát trên dưới Hoàng Phủ Ngạn Tước một lượt trong mắt chuyển sang vui vẻ:

“Anh thực quen anh ta? Vậy anh là ai?”

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời nghẹn họng, con ngươi đen thầm trầm tự hỏi vài giây sau đó cười nói: “Kỳ thật —— tôi là bạn của cậu ta Cung Quý Dương!”

Anh thế mà lại phá lệ nói dối!!

Trời biết, anh lại không thể tưởng nổi mình lại phải che dấu thân phận…nhưng mà..

Nha đầu này nhìn qua là ngọn đèn hết dầu. Cho nên anh cũng chỉ có thể tìm người ra chết thay, anh vừa mới nghĩ tới đám người Thiếu Đường cuồng quyến hơn nữa cũng rất thân nhau, nhưng cậu ta với Lãnh Thiên Dục là hai khối băng dù thế nào cũng không thích hợp, chỉ có Quý Dương, cậu ta đối với phụ nữ luôn ôn hòa cho nên chẳng kéo cậu ta xuống nước mượn tên cậu ta làm lá chắn tạm thời cho mình.

Liên Kiều kinh ngạc đến ngây người!

Cô kinh ngạc mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước ánh mắt cũng trừng lớn.

“Anh…Anh nói cái gì?”

Không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước mở miệng, hai bàn tay nhỏ bé của cô liền đưa lên cố định khuôn mặt của anh mà vui mừng nói:

“Anh nói anh là Cung Quý Dương? Cung thị tài phiệt tổng giám đốc Cung Quý Dương?”

Bàn tay nhỏ bé của nha đầu này quả thực rất mềm, Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không để ý, liền để cho khuôn mặt mình hưởng thụ sự mềm mại này, thế nhưng —— tên đã lắp trên cung anh không khỏi gật đầu cái rụp!

Quý Dương, cậu ngàn vạn lần không nên oán trách tôi, có trách nên trách trước kia cậu quá phong lưu đi.

Liên Kiều càng hưng phấn mà nuốt một chút nước miếng, cô lập nhảy lên ngồi bên trên anh, không có ý thức được động tác của mình lúc này có bao nhiêu ái muội. Hai bàn tay nhỏ bé dùng sức mà vỗ vỗ lên vai anh, sau đó lắc lắc anh:

“Anh không có gạt tôi? Thật sự là Cung Quý Dương? Anh thực sự là anh ta sao? Nói mau!”

Hoàng Phủ Ngạn Tước bị cô lay tới mức muốn ngất luôn, không được nếu cô thực sự gả vào Hoàng Phủ gia anh thà bỏ mạng chứ không chịu cái hôn sự này!!. (để xem anh có chết hơm?)

Anh vội vàng duỗi tay mình ra khống chế hai bàn tay của cô, xoa xoa mi tâm nghiêm trọng nói rằng:

“Tôi không có lừa cô, tôi là Cung Quý Dương!!”

Cung Quý Dương cậu ngàn vạn lần đừng lấy dao chém tôi~ ah~

Đề xuất yêu cầu

“Ah nha —— quá tốt!”

Núm đồng tiền của Liên Kiều nhanh chóng biến hóa, lộ ra hứng phấn, tay chân cứ hua loạn lên.

“Cô..” Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu cô phấn khích vì cái gì?

Lúc này chỉ thấy ánh mắt cô dạo vòng quanh, Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình cảnh giác.

“Cô…lại muốn đánh chủ ý gì nữa?” Anh khó khăn nhìn ánh mắt có chút quỷ dị kia có chút hoảng hốt!!!

Trời ạ! Dù đối mặt với thương trường đầy sóng gió, hay bang phái xã hội đen anh cũng không có e ngại. Mà giờ phút này, anh lại bị nha đầu trói gà không chặt dọa cho sợ hãi, thiên lí ở đâu? Ah~

Lúc này Liên Kiều cười càng thêm sáng lạn, như ngày xuân đám mây nở rộ nơi chân trời. Cũng làm cho người ta nín thở, cô liếm nhẹ bờ môi nhìn anh nói:

“Anh….làm tôi đi” [ Ọc~~ ta hãi~]

Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên sửng sốt thẳng tắp nhìn cô.

“Ah~” —— Anh lập tức đứng dậy ngoài khiếp sợ vẫn chỉ có khiếp sợ.

“Đông” ——

Liên Kiều vẫn luôn ngồi trên đùi anh, bỗng nhiên mất thăng bằng ngã ngào xuống mặt đất.

“Ui da, đau quá! Này cái người này cao lớn như vậy, đứng lên không thế nói cho tôi một tiếng sao?”

Cô đau đến nhăn mày, cô đã chủ động mà anh ta còn làm ra vẻ gì chứ?

“Nha đầu này, cô sao có thể lớn gan thế hả?”

Hoàng Phủ Ngạn Tước thật sự không đoán được, cô lại đề xuất yêu cầu như vậy khi biết mình là Cung Quý Dương, lại còn yêu cầu “làm” với anh?

Không biết vì cái gì trong lòng anh có gì đó không được tự nhiên!

“Này! Có cái gì không thể hả? chỉ là làm thôi mà anh có nhất thiết phải kích động tới mức đó không?!” Liên Kiều đứng dậy đi đến trước mặt anh, kiễng mũi chân hét vào mặt anh.

Người này quá cao, làm tội cô luôn phải ngẩng đầu mắng anh ta thực quá mệt.

“Tôi là Cung Quý Dương, bạn tốt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô biết rõ như vậy lại còn yêu cầu cái quỷ gì đó?” Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy chẳng lẽ nha đầu này thầm quý mến tên Cung đào hoa đó?

Liên Kiều trừng mắt liếc anh một cái nói: “Vô nghĩa nếu anh không phải bạn tốt của tên đầu heo kia, tôi mới khinh thường đưa ra yêu cầu như thế với anh! Vậy yêu cầu đó rốt cuộc anh có đáp ứng không?”

Cung Quý Dương! Thật là con bà nó!!!

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy sau biếng nhác đem hai tay khoanh lại một chỗ tao nhã, trong đầu dần chuyển sang thích thú ý vị.

“Nói như vậy, cô muốn lợi dụng tôi để chọc tức Hoàng Phủ Ngạn Tước sao?”

Liên Kiều giảo hoạt cười: “Không chỉ có như vậy, tôi chỉ muốn cho tên Hoàng Phủ đầu heo kia biết không chỉ có mình anh ta mới là đàn ông ưu tú nhất!!”

Bạn tốt của anh ta có thể làm vậy sau lưng anh ta, thật là tức chết đầu heo~~

Chương 18: Bị cắn (1)

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói được gì, anh không khỏi nhớ tới lời thủ hạ của mình báo cáo ngày đó. Sau khi nha đầu này tới Hong Kong luôn tìm cách đi xem mặt xem ra cô làm thế chỉ để thỏa mãn thói quen chỉnh người của mình.

Anh cảm thấy da đầu mình có chút giật giật, tự cười khổ chính mình đang làm cái gì đây? Lại ở chỗ này chon ha đầu này láo loạn lâu như vậy?

Nghĩ đến đây Hoàng Phủ Ngạn Tước bất đắc dĩ lắc đầu không nói hai lời lập tức đi ra cửa.

“Này, anh còn chưa đáp ứng yêu cầu của tôi, anh không thể đi!” Liên Kiều vừa thấy hành động của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc biến sắc.

“Nha đầu, cô hoàn toàn không cần thiết phải như vậy!” Dùng chiêu này với Hoàng Phủ Ngạn Tước anh sao, căn bản không có tác dụng! Hoàng Phủ Ngạn Tước đi tới cửa quay người lại nhìn vẻ mặt đáng thương của Liên Kiều thản nhiên nói.

Anh cảm thấy tốt hơn hết là nên nhắc nhở cô một chút, bằng không không biết cô còn có thể láo loạn tới mức nào nữa. Ngộ nhỡ đụng phải người xấu mà nha đầu mảnh mai như cô tới lúc gặp nạn quả thực kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Liên Kiều sau khi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp xuống bỗng nhiên rực sáng chạy nhanh tới trước cửa, dang hai tay chặn ngang lối không cho Hoàng Phủ Ngạn Tước bước qua.

“Không cho anh đi chính là không cho anh đi!”

“Cô!!”

Hoàng Phủ Ngạn Tước chưa từng gặp qua cô gái nào lại thẳng thắn gần như tới mức xấu tình như vậy. Thế nhưng bộ dáng ngang ngược của cô thực sự rất đáng yêu, khiến anh không khỏi nhếch môi cười nhẹ.

“Tôi chính là muốn anh làm tôi!!!” Liên Kiều ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt quật cường mà nói.

“Cô…đây chính là đang cầu tình tôi sao?”

Hoàng Phủ Ngạn Tước thật sự không thể đoán được có bé này lại có là gan lớn vậy? Thật sự là thiệt thòi, chẳng lẽ cô đưa ra yêu cầu mà lại không biết ý nghĩa chân chính của việc mình làm? Thế nhưng nhìn bộ dáng cô đơn thuần có lẽ là không hiểu gì đi!

Ách ——

Liên Kiều nhíu lại mày tự hỏi một chút lập tức như giống như hiểu được mà gật gật đầu hiên ngang lẫm liệt nói: “Đúng, chẳng lẽ không được sao?…Còn có”

Ánh mắt cô dần dần chuyển sang chế độ ủy khuất~~:

“Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để đu đủ cái Judy kia bắt nạt tôi sao? Anh với Hoàng Phủ Ngạn Tước là bạn tốt như vậy, anh ta làm ra cái sự tình này, bạn tốt như anh có phải nên chịu một phần trách nhiệm hay không? Anh thực muốn bỏ mặc tôi mà đi sao? Ô…Ô”

Nói xong câu cuối cùng cô đột nhiên ôm mặt chạy tới bên đàn Piano, ghé lên thân đàn mà khóc bộ dáng rất thương tâm.

Động tác này của Liên Kiều khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoài ý muốn chấn động nửa ngày. Bóng dáng cao lớn bất động nửa ngày mới âm thầm thở dài một hơi nhanh chóng đi lên:

“Nha đầu đừng khóc!”

Trời ạ! Ngay từ đầu anh căn bản cũng không có ý muốn trêu cô khóc, chuyện này người khác dù cho nhìn tới nhìn lui thế nào đi chăng nữa cũng giống như anh đang bắt nạt cô vậy, khiến trong lòng anh áy náy mãi không thôi!