Bổn Cung Không Thể

Chương 8: Thăm tù

Một chiếc xe ngựa đỗ ở chỗ kín đáo đằng sau bức tường cao của Hình bộ.

Tống Nguyên Bạch nhìn Kỷ Sơ Đào đã cải trang đơn giản. Tam Công chúa vốn là thân thể ngàn vàng, lúc này lại hóa trang thành thị tỳ đưa cơm, mặc dù mặc xiêm y vải thô của người hầu, chỉ vấn song nha kế nhưng khí chất cao quý trời sinh lộ ra từ trong xương cốt vẫn không thể che giấu.

“Để điện hạ chịu thiệt thòi, phải đóng giả làm nô bộc của tệ phủ. Lát nữa xuống xe, điện hạ chỉ cần đi theo ta, đừng lên tiếng nhìn hay nhìn chung quanh.” Tống Nguyên Bạch đẩy rèm cửa xe ngựa rồi nhìn về phía thủ vệ canh gác sau cửa, đồng thời căn dặn.

Kỷ Sơ Đào cầm hộp đồ ăn, vẻ mặt tự tin “bổn cung đều biết rồi”.

Tống Nguyên Bạch chỉ có thể dẫn một người tiến vào, thế nên Vãn Trúc phải ở lại trên xe ngựa.

Tống gia đã chuẩn bị từ trước, ngục tốt cầm đầu kiểm tra đồ ăn trong hộp rồi đích thân dẫn họ vào nhà lao. Các nam nhân bước đi rất nhanh, Kỷ Sơ Đào hơi hồi hộp đi theo sau lưng họ, không dám ngẩng đầu, không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy càng đi vào sâu bên trong thì không gian càng tối tăm đáng sợ, dòng khí lạnh lẽo ẩm ướt quấn quanh người mình như mạng nhện, khiến nàng ngộp thở.

Không biết đi được bao lâu, cuối cùng cũng đến nhà tù cuối con đường.

Ngục tốt cầm đầu chỉ vào nhà tù rồi hơi khom lưng, nói: “Tống Tướng quân, ngài chỉ được phép thăm tù trong vòng một khắc. Một khắc sau tiếng gõ mõ sẽ vang lên, bất kể còn chưa nói hết chuyện quan trọng gì thì cũng phải rời khỏi nhà lao ngay tức thì.”

“Ta biết rõ quy tắc. Mấy thứ này, nhận lấy rồi mua rượu cho các huynh đệ uống.” Tống Nguyên Bạch tháo túi tiền đeo bên hông, không hề nghĩ ngợi mà đưa cho ngục tốt ngay. 

Ngục tốt cũng không nhiều lời, hành lễ rồi rời đi.

Kỳ Viêm đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong tù, sau khi ngục tốt rời đi thì mới ung dung mở mắt, nói: “Đã thu xếp ổn thỏa hết rồi, ngươi còn đến đây làm chi?”

Vừa dứt lời, hắn chợt thấy Kỷ Sơ Đào đứng sau lưng Tống Nguyên Bạch, không khỏi sững sờ.

“Kỳ Tiểu Tướng quân…” Khi thật sự gặp Kỳ Viêm, Kỷ Sơ Đào lại cảm thấy bối rối. Một lát sau, nàng mới hoàn hồn, mở hộp đồ ăn ra rồi đưa các món ăn như điểm tâm, bánh ngọt vào bên trong thông qua cửa sổ nhỏ đưa cơm trên hàng rào nhà tù.

Rất hiển nhiên, Đế Cơ cao quý vô song chưa bao giờ làm công việc hầu hạ người khác như vậy, đưa đồ ăn mà cũng đụng chỗ này chỗ kia, động tác rất ngượng tay.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Kỳ Viêm hơi ngồi thẳng lưng, khẽ híp đôi mắt phượng sắc bén: “Vì sao Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa điện hạ lại hạ mình đến chốn dơ bẩn nhường này?”

Mặc dù nói vậy nhưng ánh mắt sắc bén của hắn vẫn đâm thẳng về phía Tống Nguyên Bạch.

“Các ngươi trò chuyện đi, ta sang bên kia trông chừng.” Tống Nguyên Bạch gãi thái dương, rất tự giác lui sang một bên, sau đó giả vờ giả vịt ngắm nghía tấm mạng nhện to như cái đấu trên tường.

“Ta nhờ Tống Tướng quân dẫn ta vào đây.” Kỷ Sơ Đào thanh minh giúp Tiểu Tống Tướng quân xui xẻo.

Nàng tò mò quan sát Kỳ Viêm mặc dù đeo gông cùm trong tù nhưng khí chất vẫn hiên ngang như ngày xưa, bỗng dưng cảm thấy xót xa trong lòng. Rõ ràng nửa tháng trước, hắn vẫn là thiếu niên Tướng quân vinh quang hãnh diện trên Ngự yến, thế mà giờ đây lại bị cuốn vào loạn lạc, lâm vào cảnh khốn cùng đến mức này.

“Thần đã là kẻ mang tội, điện hạ muốn trò chuyện gì với thần?” Kỳ Viêm nhìn Kỷ Sơ Đào cách hàng rào sắt, ánh mắt thăm dò, như có thứ gì đó đang sục sôi.

“Lần này ta đến đây, chỉ muốn mạo muội hỏi một câu…” Kỷ Sơ Đào khẽ cau hàng lông mày thanh tú, dường như đang suy xét nên mở lời như thế nào. Một lát sau, như thể vừa hạ quyết tâm, nàng ngước đôi mắt trong veo sạch sẽ nhìn Kỳ Viêm, khẽ hỏi: “Kỳ Tiểu Tướng quân có thật sự tham dự vào trận mưu nghịch lần này, kéo bè kết cánh với Hoàng thúc không?”

Đây là câu hỏi gì vậy? Kỳ Viêm nở nụ cười trong lòng.

Cho dù hắn thật sự mưu nghịch thì chẳng lẽ hắn sẽ thẳng thắn thừa nhận sao?

Nhưng ánh mắt của Kỷ Sơ Đào rất nghiêm túc chân thành, cứ như một học trò đang nóng lòng muốn được phu tử giải thích nghi vấn trong lòng mình. Chỉ thoáng chốc, vô số giả thiết hiện lên trong đầu Kỳ Viêm, đồng thời nhanh chóng lập kế sách tương ứng để đối phó với những “giả thiết” ấy.

“Quả thực Lang Gia Vương từng nhiều lần gửi bái thiếp, mong được kết giao với thần. Tuy nhiên đó chỉ là quan hệ cá nhân, tuyệt đối không đề cập tới việc công.”

Kỳ Viêm là kẻ đánh cờ trời sinh, chỉ trong tích tắc đã suy nghĩ kỹ câu trả lời có lợi cho mình nhất. Hắn bình tĩnh ung dung nói: “Lang Gia Vương có mưu nghịch hay không, thần thật sự không biết gì cả.”

Đôi mắt Kỷ Sơ Đào hơi sáng ngời, vẻ mặt rõ ràng trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Hai tay của nàng cầm song sắt, sốt ruột nói: “Cho nên Tiểu Tướng quân không hề mưu nghịch đúng không?”

“Hoàng ân mênh mông vô ngần, Kỳ gia may mắn được liệt vào hàng Công Hầu tôn sư, đã cao quý hơn bao người, vì sao phải tạo phản?” Kỳ Viêm cụp mắt, vẻ mặt tràn ngập sự đau thương buồn bã man mác, nói những lời mà ngay cả chính hắn cũng muốn cười nhạo.

Nhưng Kỷ Sơ Đào không nhìn thấu sự trào phúng trong lòng hắn, nghiêm túc nói: “Ta vẫn còn một yêu cầu quá đáng, không biết Tiểu Tướng quân có thể…”

Có vẻ như nàng rất khó mở lời, hàng mi dài như cánh bướm buông xuống, ánh mắt nhìn trái nhìn phải trốn tránh một lát rồi mới nhỏ giọng nói vòng vo: “… Cho ta xem lồ/ng ngực của ngươi được không?”

Kỷ Sơ Đào chỉ muốn xác nhận, trên ngực của Kỳ Viêm có một nốt ruồi son nho nhỏ như những gì mình thấy trong giấc mơ đêm qua hay không.

Khi nghe rõ nàng vừa nói gì, ánh mắt Kỳ Viêm bỗng trầm xuống, khẽ nhíu mày.

Hắn từng giấu miếng Cùng Kỳ Ngọc trong vạt áo, bao nhiêu năm qua chưa bao giờ để nó cách xa mình, huống chi trong cung yến, nàng cũng từng hỏi thăm tung tích của Cùng Kỳ Ngọc. Bây giờ Kỷ Sơ Đào lấy thân phận là Công chúa tôn sư đưa ra yêu cầu như vậy, thật sự quá quái dị.

Thấy Kỳ Viêm không trả lời, có lẽ Kỷ Sơ Đào cũng ý thức được rằng làm vậy không ổn cho lắm. Nàng đỏ mặt, vội vàng nói: “Nếu ngươi thấy khó xử thì thôi… thôi vậy…”

Nàng còn chưa nói hết câu thì Kỳ Viêm đã dùng một tay kéo vạt áo của mình, để lộ lồ/ng ngực săn chắc đặc trưng của thiếu niên, hình dạng cơ bắp vô cùng đẹp mắt.

Trước khi bỏ tù phải lục soát người nên trước đó, Kỳ Viêm đã giấu Cùng Kỳ Ngọc ở một nơi an toàn tuyệt đối. Bây giờ hắn dứt khoát nghe lời, để xem Kỷ Sơ Đào sẽ có phản ứng như thế nào…

Tống Nguyên Bạch vừa quay sang thì thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi co giật, vẻ mặt như thể đang nói “chẳng lẽ Kỳ Viêm điên rồi”.

Ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên người Kỳ Viêm, trên ngực trái hơi phập phồng, có thể thấy rõ một nốt ruồi son đỏ thẫm ở nơi đó.

Kỷ Sơ Đào cứ như bị ai đó bóp cổ, trái tim cứ đập thình thịch, nhanh đến mức xưa nay chưa từng có, gần như sắp nhảy ra khỏi lồ/g ngực của nàng.

Kỳ Viêm thật sự có nốt ruồi đó! Vị trí cũng giống hệt như trong giấc mơ!

Toàn bộ nỗi thấp thỏm và thắc mắc trong lòng nàng, giờ đây đều được giải quyết một cách dễ dàng.

Kỳ Viêm thật sự bị oan, mà hắn cứu nàng là sự thật, cưới nàng cũng có khả năng sẽ thành sự thật!

Rất thần kỳ, mọi chuyện quanh co kỳ diệu đến bất ngờ, lúc thì khiến người ta như ngã xuống vực thẳm, lúc này nâng nàng lên tận mây xanh!

Thiếu niên này, thiếu niên vừa mạnh mẽ vừa kiêu ngạo trước mắt này… Thật sự sẽ là phu quân trời định của nàng ư?

Suy nghĩ lướt qua như dòng nước lũ, dưới sự xung kích mãnh liệt của vô số cảnh tượng, đầu óc Kỷ Sơ Đào hoàn toàn mơ hồ, không phân biệt được lúc này mình đang ở đâu. Nàng run rẩy vươn một bàn tay mịn màng trắng nõn xuyên qua khe song sắt, muốn chạm vào nốt ruồi sống ấy…

Vẻ mặt Kỳ Viêm lạnh lùng, khép vạt áo lại.

Kỷ Sơ Đào như bừng tỉnh từ trong giấc mơ, chậm rãi rụt tay về, đầu ngón tay nóng bỏng hơi co lại. Nhìn Kỳ Viêm, gò má trắng muốt của nàng giờ đã ngả sang màu đỏ ửng, ánh mắt như chứa muôn vàn ánh sao sáng ngời, không thể phân biệt được lúc này nàng đang kích động hay là cảm xúc khác.

Kỳ Viêm chưa bao giờ bỏ lỡ bất cứ một biểu cảm nhỏ bé nào trên gương mặt Kỷ Sơ Đào, muốn phân biệt rõ ràng rốt cuộc dưới gương mặt ngây thơ xinh đẹp ấy đã che giấu ý đồ phức tạp cỡ nào?

Thế nhưng, Tam Công chúa mềm mại chỉ nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, sau đó môi mắt cong lên, nở nụ cười: “Quả thế, giờ thì ta tin rồi.”

“Ta có thể giúp gì cho ngươi không?” Không chờ Kỳ Viêm có phản ứng, Kỷ Sơ Đào lại dịu dàng hỏi. Dù sao thì người trong tù này rất có khả năng sẽ là ân nhân cứu mạng sau này của nàng…

Khoảnh khắc vừa thấy Kỷ Sơ Đào, Kỳ Viêm đã dự đoán hai ý đồ của nàng: thứ nhất, Đại Công chúa không có bằng chứng chứng minh trực tiếp rằng Kỳ gia có ý đồ mưu nghịch, cho nên phái Kỷ Sơ Đào thoạt nhìn đơn thuần vô hại đến đây để thu hoạch sự tin cậy của mình, chiếm được tình báo; khả năng thứ hai cực kỳ bé nhỏ, đó là Kỷ Sơ Đào thật lòng muốn giúp mình…

Đã vậy thì chi bằng thuận thế thăm dò xem sao.

Kỳ Viêm ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu điện hạ thật sự tin thần thì chỉ cần giúp thần một việc nhỏ.”

“Việc gì?” Kỷ Sơ Đào tò mò hỏi.

“Trong thiên điện của miếu thờ ở chùa Từ An nơi thành đông đang thờ phụng đèn Trường Minh của tổ phụ nhà thần, dưới đèn có một chỗ trống bí ẩn, nơi đó cất giấu một món đồ cực kỳ quan trọng đối với thần. Tống Nguyên Bạch là phó tướng của thần, từng hành vi cử chỉ của hắn đều nằm trong sự giám sát của người khác, không tiện làm việc này.” Ánh mắt Kỳ Viêm tràn ngập đen tối, nhướn mày nói: “Nếu điện hạ có thể mang thứ đó đến đây, thần sẽ vô cùng cảm kích.”

Tống Nguyên Bạch đứng nghe lén bên cạnh dường như đã hiểu rõ “ý đồ xấu xa” của Kỳ Viêm. Hắn ta ra sức nháy mắt với Kỳ Viêm, vẻ mặt như đang nói “quả nhiên ngươi điên rồi”!

Kỷ Sơ Đào cũng hơi bất ngờ. Nàng còn tưởng rằng Kỳ Viêm sẽ tranh thủ dịp này nhờ nàng cầu tình với đại tỷ cơ đấy!

Nàng chớp mắt mấy cái, khó tin hỏi lại: “Chỉ đơn giản thế thôi ư?”

“Vâng.”

“Đó là vật gì?”

Thấy Kỷ Sơ Đào vẫn còn thắc mắc, Kỳ Viêm bình tĩnh bổ sung thêm: “Điện hạ yên tâm, tuyệt đối không phải là thứ nguy hiểm gì đâu…”

Kỷ Sơ Đào nhìn Kỳ Viêm, đôi mắt trong veo như mặt gương, dường như có thể phản chiếu tất cả những thứ dơ bẩn trên thế gian này.

“Được.” Nàng khẽ gật đầu, cuối cùng vẫn chọn tin tưởng Kỳ Viêm.

Suy cho cùng thì chỉ có nàng từng thấy trong giấc mơ, rằng tương lai Kỳ Viêm sẽ trở thành một người oai hùng đáng tin cậy cỡ nào.

Nàng trả lời dứt khoát như vậy, ngược lại khiến Kỳ Viêm sửng sốt.

Lát sau, hắn che giấu sự dao động chợt thoáng qua trong lòng, ôm quyền kéo theo gông cùm lắc lư sột soạt, cụp mí mắt che giấu cảm xúc mãnh liệt trong đôi mắt: “Vậy thì thần, xin cảm tạ Tam điện hạ trước.”

Tiếng gõ mõ vang lên, nhắc nhở họ đã qua một khắc. 

Kỷ Sơ Đào lưu luyến đứng dậy, hứa hẹn: “Kỳ Tiểu Tướng quân đừng sợ, giờ này ngày mai, ta nhất định sẽ mang món đồ đó đến đây cho ngươi.”



“Kỳ Viêm, ngươi điên rồi! Dùng phương pháp này để thăm dò Tam Công chúa!” Sau khi Kỷ Sơ Đào rời đi, hai tay của Tống Nguyên Bạch túm song sắt, vẻ mặt như chỉ hận không thể chui vào qua khe song sắt để túm cổ hắn.

Tiểu Công chúa thật lòng với hắn ta, sao có thể dễ dàng tha thứ cho Kỳ Viêm đối xử với mình như vậy? Tống Nguyên Bạch bỗng cảm thấy mình “kết bạn sơ suất” quá, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

“Đây là lần cuối cùng.” Kỳ Viêm tựa vào bức tường loang lổ, nhìn bụi trần lơ lửng trong không khí, cũng cảm thấy chán ghét bản thân như vậy. 

Hắn không ngay thẳng như tổ phụ và cha, sẵn lòng tùy tùng một người chỉ vì một câu “kẻ sĩ chết vì người tri kỷ”.

Thợ săn thuần phục dã thú nhưng từ đầu đến cuối, trong tay áo của thợ săn vẫn che giấu một con dao găm sắc bén để đề phòng dã thú cắn ngược lại mình. Tựa như tổ phụ chinh chiến đến lúc chết vì Kỷ gia, kết quả là vẫn không thắng được một câu “Kỳ gia có phản cốt trời sinh”.

“Quốc sĩ tri kỷ” gì đó, đều chỉ là trò cười lừa gạt kẻ khác mà thôi! Kỳ Viêm chưa bao giờ tin người của Kỷ gia.

“Ta cũng chỉ giúp ngươi lần cuối cùng này thôi!” Tống Nguyên Bạch chống nạnh nói.

“Theo dõi nàng.” Kỳ Viêm dứt khoát nhắm mắt lại, mạnh mẽ giũ bỏ nụ cười hoạt bát sống động của Kỷ Sơ Đào ra khỏi đầu mình: “Chẳng qua chỉ là một phần mật tín không quan trọng. Nếu nàng ta là người do Đại Công chúa phái tới thì chắc chắn sẽ âm thầm đưa mật tín vào cung. Nếu nàng ta không phải…”

“Nếu nàng ấy không phải thì ngươi sẽ làm thế nào?” Tống Nguyên Bạch lườm hắn.

Tống Nguyên Bạch chờ thật lâu mà vẫn không có câu trả lời vang lên.

Lát sau, giọng nói của thiếu niên ngang tàng vang lên trong nhà lao:

“Nếu không phải, ta sẽ xin lỗi nàng ấy.”