Bổn Cung Không Thể

Chương 19: Sách tranh

“Kỳ Viêm!”

Kỷ Sơ Đào vất vả lắm mới thoát thân khỏi một đống nam yêu tinh, gò má đỏ ửng, thở hổn hển nhanh chóng bước đi, giọng nói mềm nhũn vì xấu hổ: “Vừa rồi sao ngươi lại thấy chết mà không cứu? Nỗi lo của chủ tử là nỗi nhục của bề tôi, ngươi có hiểu không?”

Không biết vì sao, mỗi lần thấy Kỷ Sơ Đào đỏ mặt mà không thể làm được gì, tâm trạng của Kỳ Viêm sẽ trở nên vui hơn đôi chút.

Lá bạch quả vàng ươm xoay tròn rơi xuống, hắn lạnh nhạt nói: “Điện hạ thích thú trong đó, sao thần dám quấy nhiễu hứng thú của điện hạ?”

Kỷ Sơ Đào mở to mắt, biện minh: “Ngươi thấy bổn cung ‘thích thú trong đó’ bằng con mắt nào?”

“Chẳng phải điện hạ còn nháy mắt với họ sao?”

“Đó là bổn cung nháy mắt với ngươi để ngươi giải vây giúp bổn cung!”

Kỷ Sơ Đào nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Kỳ Viêm với tâm trạng phức tạp, thầm nghĩ một người vừa bá đạo vừa không hiểu phong tình như vậy thì tương lai sao lại thành phu quân của mình?

Lúc hôn môi trong mơ, mấy lần mình đều đang khóc, chẳng lẽ là bị tính cách này của hắn chọc tức đến mức bật khóc?

Nghĩ đến đây, gò má vừa hạ nhiệt của Kỷ Sơ Đào lại trở nên nóng ran, còn e lệ xấu hổ hơn lúc nãy bị đám nam sủng kia vây quanh.

Phải kêu Yến Hành đuổi mấy nam nhân kia ra ngoài mới được, quá vướng víu, tránh bị Kỳ Viêm nghĩ rằng mình là Trưởng Công chúa có mưu đồ bất lương.

Còn bản thân Kỳ Viêm…

“Kỳ Viêm, ngươi còn chưa trả lời bổn cung! Rốt cuộc có bằng lòng làm gia thần của bổn cung hay không?” Kỷ Sơ Đào rất quan tâm chuyện này, đây là bước đầu tiên của trả ơn – bảo vệ tôn nghiêm của Kỳ Viêm.

Kỳ Viêm dừng bước, gió thổi y bào màu mực của hắn tung bay, có một loại khí chất lạnh lẽo tiêu điều như một mình chống lại thiên quân vạn mã.

Hắn buông mi nhìn vẻ mặt tràn đầy mong chờ của thiếu nữ quý giá. Một lát sau, hắn trả lời bâng quơ: “Thế thì còn phải xem, điện hạ có thể cho thần ích lợi gì.”

Ích lợi? Kỷ Sơ Đào bị hỏi sững sờ.

Bản thân Kỳ Viêm là Trấn Quốc Hầu Thế tử, mặc dù vì bị đại tỷ chèn ép mà hiện nay, Hầu phủ chỉ còn hư danh nhưng chi phí ăn mặc không đến nỗi túng thiếu, tất nhiên là không thể ra tay từ chỗ tiền tài.

Mãi đến lúc, Kỷ Sơ Đào mới chợt hiểu rõ, nàng không phải là đại tỷ, không có bản lĩnh hiệu lệnh quần thần, không thể ban cho Kỳ Viêm quan to lộc hậu và quyền thế lẫy lừng.

Thấy Kỷ Sơ Đào im lặng thật lâu, vẻ tự giễu lướt qua trong mắt Kỳ Viêm, vì sự mong chờ trong thoáng chốc ấy của hắn. Hắn nói: “Chờ khi nào điện hạ có đáp án thì hãy nói chuyện với thần.”

Dứt lời, hắn ôm quyền rồi xoay người, bước vào tiểu viện của mình.

Xưa nay hắn vẫn làm theo ý mình, tựa như một con sói cô độc ngang ngược, Kỷ Sơ Đào chưa bao giờ dùng mệnh lệnh cao cao tại thượng trói buộc hắn.

Nhìn bóng lưng cao lớn mạnh mẽ ấy, nàng không khỏi suy tư: Nhưng thứ mà Kỳ Viêm muốn, rốt cuộc là thứ gì?



Cuối mùa thu, tiết trời càng ngày càng trở lạnh, Kỷ Sơ Đào còn chưa kịp dẫn Kỳ Viêm đi thưởng thức sự phồn vinh của Kinh đô thì đã bị một cơn mưa giá rét kéo dài chặn trong phủ.

Trời lạnh thế này mà Kỷ Thù lại đến phủ đệ của nàng.

Vừa bước sang trời mùa đông, đủ loại bệnh cũ trên người Kỷ Thù sẽ khiến nàng ấy vô cùng vất vả. Nội thị tuấn tú ngoan ngoãn cầm ô xách váy cho nàng ấy, không cho nước mưa làm ướt quần áo của nàng ấy dù chỉ một chút. Dù vậy, sắc mặt của nàng ấy vẫn trắng bệch đến mức gần như trong suốt, tóc đen áo choàng lông thú, màu sắc sáng ngời duy nhất trên người nàng ấy chính là đôi môi đỏ mỉm cười hờ hững.

“Nhị Hoàng tỷ, trời lạnh thế này, sao tỷ lại đến đây?” Nhớ rõ Kỷ Thù sợ lạnh, Kỷ Sơ Đào vội ra lệnh cho cung tỳ đốt chậu than cháy to hơn một chút.

“Muội thả hết đám nam sủng mà ta tặng ra phủ, họ không có chỗ để đi, mấy ngày gần đây đến quý phủ của ta khóc lóc kể lể, phiền nhiễu hết sức.” Kỷ Thù tựa lưng trên giường, dáng vẻ lười nhác, cười hỏi: “Ta hỏi muội, Kỳ Viêm thế nào?”

“Kỳ Viêm?” Kỷ Sơ Đào vẫn chưa thấy rõ vẻ bỡn cợt trong mắt Kỷ Thù, chỉ tiện tay nhận lấy con mèo mập ú trong lòng nhị tỷ, sau đó nhét một chiếc lò sưởi tay vào lòng nàng ấy: “Hắn rất tốt chứ sao.”

Ngoại trừ có những lúc lạnh như băng, không thấy rõ suy nghĩ, còn lại đa số thời điểm vẫn bình an vô sự.

“Hương vị thế nào?” Kỷ Thù không chút cố kỵ, toàn nói những lời kinh người: “Nếu không phải ăn xong nhớ mãi thì tại sao không cần mười mấy mỹ nam kia, chỉ độc sủng một mình hắn?

Kỷ Sơ Đào suýt nữa làm đổ ly trà trong tay, đuôi mắt hạnh đỏ ửng, phản ứng vô cùng ngây ngô.

Vừa thấy dáng vẻ không biết gì này của muội muội, Kỷ Thù biết ngay nàng vẫn chưa ngủ được Kỳ Viêm. Cũng đúng, nhóc phế vật nhát gan, chưa từng chạm vào nam nhân, lần đầu tiên muốn người khác mà lại đụng phải một khúc xương cứng, sao có thể gặm được?

Kỷ Sơ Đào vẫn chưa hiểu rõ tính toán trong lòng Kỷ Thù, chỉ thầm nghĩ nếu những lời này truyền vào tai Kỳ Viêm thì e rằng sẽ khiến hắn bị sỉ nhục. Nàng bèn vươn một ngón tay đặt lên môi, thẹn thùng nói: “Nhị tỷ! Bọn hạ nhân đều đang ở đây, tỷ nói gì vậy!”

Kỷ Thù bất đắc dĩ, vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mỉm cười thở dài: “Sao Kỷ gia lại xuất hiện một đứa ngốc nghếch như muội chứ? Lúc lên giường không thể dung túng nam nhân, không ra oai phủ đầu dụ dỗ hắn thì tương lai hắn sẽ trèo lên đầu lên cổ muội, đến lúc đó muội muốn khóc cũng không còn kịp nữa.”

Nàng ấy giơ tay, chỉ vào nội thị đằng sau.

Hai nội thị tuấn tú tiến về phía trước, đặt một xấp sách tranh họa quyển lên bàn rồi lại khom người lui ra một bên, ngoan ngoãn tựa như con rối bị giật dây.

Kỷ Thù híp mắt phong lưu, cầm một cuốn họa quyển, lười biếng gọi Kỷ Sơ Đào: “Lại đây, ta dạy cho muội.”

Chuông cảnh báo reo vang trong lòng Kỷ Sơ Đào: “Nhị tỷ định dạy muội cái gì?”

“Thuần phục nam nhân.”

Kỷ Thù cười khẽ, không chờ Kỷ Sơ Đào kịp có phản ứng, nàng ấy đã giũ họa quyển trong tay rồi trải lên bàn.

Trong tranh, một cặp nam nữ áo quần xộc xệch nằm đè lên nhau bên bờ bể tắm, thoạt nhìn như đang đánh nhau. Nhưng khi Kỷ Sơ Đào quan sát kỹ hơn thì mới thấy đánh nhau chỗ nào? Rõ ràng là đang… đang…

Kỷ Sơ Đào cất tiếng kêu “ôi chao” rồi che mắt. Dưới bàn tay mảnh khảnh, khuôn mặt của nàng đỏ bừng như đào mật chín rục.

“Muội trốn làm chi? Làm trong nước thoải mái lắm, ta rất thích chơi kiểu này. Cơ mà đối với muội thì đúng là hơi khó.” Kỷ Thù lại lấy mấy cuốn sách, mở từng cuốn một: “Nếu muội không thích thì ở đây còn có trò khác.”

Xong đời!

Cả khuôn mặt Kỷ Sơ Đào bốc cháy đến mức sắp tan chảy. Những cảnh tượng trong giấc mơ bị mình cố tình kìm nén giờ đây đều ngoi đầu cứ như nổi điên, nàng lại nghĩ tới cảnh Kỳ Viêm ôm mình trong mơ, áo giáp dán sát bộ ng/ực của mình, cảm giác lạnh lẽo…

Trước kia nàng không rõ những cảnh tượng ấy có nghĩa là gì, chỉ theo bản năng cảm thấy bối rối, bây giờ… Bây giờ dường như nàng đã hiểu đôi chút.

Đáng sợ! Kỳ Viêm muốn thuần phục nàng bằng cách này, cho nên trong giấc mơ nàng mới khóc lóc dữ dội như vậy.

Kỷ Thù chống cằm, thờ ơ nhìn Kỷ Sơ Đào chỉ hận không thể chui xuống lỗ để trốn tránh.

Muội muội này cái gì cũng tốt, chẳng qua quá nhát gan dịu dàng, cho dù đối mặt với một món đồ chơi cũng không nỡ ra tay. Nếu nàng sinh ra trong gia đình bình thường thì không sao nhưng tại chốn hoàng cung đầy rẫy âm mưu quỷ kế, mềm lòng chính là sai lầm lớn nhất của nàng.

“Nhóc phế vật, lấy tay ra.” Kỷ Thù ra lệnh.

Kỷ Sơ Đào lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói rầu rĩ vì bị chặn dưới lòng bàn tay: “Mấy thứ này toàn là thứ gì vậy! Nhị tỷ ức hiếp người ta quá mức!”

Kỷ Thù lạnh nhạt nói: “Kỳ Viêm là nam sủng của muội, nếu hắn không thể giúp muội hưởng lạc thì giữ bên cạnh có ích lợi gì? Ta thấy, chi bằng thiến làm thái giám cho yên tâm.”

“Đừng! Có ích lợi!” Kỷ Sơ Đào khóc không ra nước mắt.

Nếu Kỳ Viêm biến thành thái giám thì anh hùng trong giấc mơ của nàng sẽ không còn, đến lúc đó người chịu khổ rất có khả năng sẽ là nàng.

Kỷ Thù cười khẩy: “Xem muội hoảng sợ chưa kìa, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.”

Kỷ Sơ Đào để lộ một con mắt hạnh ướt át từ kẽ hở ngón tay, rầu rĩ cãi lại: “Hắn không phải là đồ chơi, Kỳ Viêm không giống những người khác.” Hắn là chiến thần niên thiếu thành danh, công huân đầy người.

Nghe vậy, ánh mắt Kỷ Thù hiện lên vẻ suy tư.

Tiểu tử Kỳ Viêm kia rất ngang ngược, đầy bụng mưu mô, không phải là hạng người lương thiện. Trước mặt hắn, tiểu muội nhà mình chẳng khác nào bé thỏ con tự đưa mình vào miệng sói, nàng ấy không yên lòng.

Nghĩ vậy, Kỷ Thù nổi lên ý xấu, lấy một chiếc bình sứ bạch ngọc từ ống tay áo đưa cho Kỷ Sơ Đào: “Nếu hắn không nghe lời, muội hãy cho hắn uống một viên.”

Kỷ Sơ Đào chần chờ, linh cảm mách bảo nàng đây không phải thứ đứng đắn gì đâu.

Kỷ Thù thản nhiên nhét bình sứ vào tay nàng, cất giọng nói: “Yên tâm, không có độc, chẳng qua là hơi giày vò con người thôi.”

Hôm nay đổ mưa nên sắc trời tối nhanh hơn mọi khi, Kỷ Thù tặng cho muội muội một nụ cười đầy ẩn ý rồi bế li nô đứng dậy, rời khỏi nơi này.

Nội thị trong phủ đã bắt đầu lo liệu thắp đèn. Kỷ Sơ Đào ngồi sau bàn một mình, gò má đỏ ửng thật lâu, cuối cùng vẫn không dám mở mấy cuốn sách tranh không đứng đắn kia.

Nàng đang ngẩn người thì Vãn Trúc tiến vào từ cửa điện, bẩm báo: “Bẩm điện hạ, Kỳ Tướng quân đến đây…”

Kỷ Sơ Đào bừng tỉnh, vội vàng dùng tay che khuất họa quyển sách tranh trên bàn tự như một hài đồng bị người lớn phát hiện mình phạm sai lầm, song lại không chú ý làm đổ bình thuốc.

Bình sứ rơi xuống sàn nhà phát ra một tiếng giòn tan. Kỷ Sơ Đào vội đứng dậy nhặt chiếc bình lên, dù biết Kỳ Viêm chưa hẳn đã biết trong bình đựng thứ gì nhưng nàng vẫn đổ mồ hôi lạnh.

“Kỳ Viêm, trời đã tối rồi, ngươi đến đây làm chi?” Kỷ Sơ Đào siết chặt chiếc bình, đi vòng ra trước bàn che khuất mặt bàn bừa bộn, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhận thấy sự khác thường của nàng, Kỳ Viêm bình tĩnh hỏi: “Chẳng phải điện hạ có lệnh, kêu thần đến gặp người vào giờ Dậu sao?”

À, đúng vậy…

Nhưng mà… Mình muốn nói chuyện gì với hắn nhỉ?

Bị quấy rối một trận, Kỷ Sơ Đào nhất thời không nhớ được mục đích ban đầu của mình, thế là nàng nói bằng giọng mềm mại, vành tai đỏ ửng: “Bây giờ không có chuyện gì, ngươi mau về đi.”

Cảm giác người khác gọi thì phải đến, người khác đuổi thì phải đi này không khiến người ta vui sướng chút nào, cặp mày kiếm của Kỳ Viêm hơi nhíu lại.

Chờ Kỳ Viêm và các cung tỳ đều lui xuống, lúc này Kỷ Sơ Đào mới thở phào nhẹ nhõm, tùy ý quơ đống họa quyển sách tranh kia bỏ vào hũ sứ, chuẩn bị một thời cơ nào đó lén lút mang ra ngoài đốt cháy.

Mưa rơi đứt quãng một ngày một đêm.

Canh ba, đèn lồng nơi hoa phố tửu lâu vẫn sáng trưng.

Tống Nguyên Bạch ngáp thật dài, nhàm chán đập hạch đào giết thời gian. Khi thịt hạch đào chồng chất như núi trong đĩa, một bóng đen bỗng xông vào từ cửa sổ.

Tống Nguyên Bạch tiện tay ném hạch đào trong tay về phía bóng đen, phát ra tiếng xé gió sắc bén, lại bị đối phương bắt lấy một cách dễ dàng rồi bóp vỡ thành mảnh vụn.

“Kỳ đại tổ tông! Cuối cùng ngươi cũng ra ngoài rồi! Ta ăn hạch đào cả đêm, ăn đến nỗi miệng đầy mụn nước, ngươi nhìn mà xem!” Dứt lời, hắn ta chỉ vào khóe miệng dính đầy vụn hạch đào.

Cả người Kỳ Viêm ướt đẫm, kéo khăn tam giác bịt mặt xuống, không kiên nhẫn đẩy đầu Tống Nguyên Bạch ra xa, giọng nói cũng lạnh lẽo như nhuộm đẫm nước mưa: “Có mang đồ đến không?”

“Có mang có mang, chuyện mà ngươi dặn dò, ta đã lơ là bao giờ chưa?” Tống Nguyên Bạch lấy một thứ cứng từ trong ngực áo ném cho Kỳ Viêm.

Kỳ Viêm đỡ bằng một tay, Cùng Kỳ Mặc Ngọc chiết xạ ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nến.

“Nhìn bộ quần áo này của ngươi, cũng không thiếu tay thiếu chân, xem ra Tam điện hạ đối xử với ngươi không tệ.” Tống Nguyên Bạch gác một tay lên lưng ghế dựa, quan sát vẻ mặt của Kỳ Viêm, hiếm khi nói chuyện bằng giọng điệu đứng đắn: “Ngươi suy nghĩ rõ ràng chưa? Một khi đã dùng thứ này thì không còn đường quay đầu nữa đâu.”

Kỳ Viêm nắm chặt tay, nước mưa còn đọng trên hàng lông mày sắc bén, cười khẩy: “Nếu ta quay đầu lại thì Kỷ Nguyên sẽ chịu buông tha cho Kỳ gia sao?”

“Cũng đúng.” Tống Nguyên Bạch gật đầu, nhớ lại triều đình ngươi lừa ta gạt, không khỏi thở dài, rót một ly rượu rồi nói: “Tuy rằng Lang Gia Vương có dã tâm nhưng vẫn hơi kém cỏi một chút, nếu ngươi hợp tác với ông ta thì e rằng ông ta sẽ làm liên lụy đến ngươi.”

Kỳ Viêm vuốt ve Mặc Ngọc trong tay, nói: “Năm đó Hoàng đế nhỏ tuổi đăng cơ, nếu Kỷ Nhân có tâm tư soán vị thì lẽ ra nên ra tay từ tám năm trước rồi. Nhưng ông ta vẫn ẩn nấp, đến nay mới có động tác.”

“Ta cũng rất khó hiểu vì điều đó.” Bỗng nhiên, Tống Nguyên Bạch chợt nghĩ đến điều gì đó: “Ý của ngươi là…”

“Kẻ khiến ta hứng thú không phải Kỷ Nhân, mà là bàn tay thúc đẩy sau lưng ông ta.” Ánh mắt Kỳ Viêm trầm xuống, giấu Mặc Ngọc vào lòng, sau đó kéo khăn tam giác lên che mặt, đứng dậy nói: “Đi đây.”

“Kỳ Viêm.” Tống Nguyên Bạch thưởng thức ly rượu, gọi tên hắn bằng giọng điệu bông đùa: “Ngươi có từng nghĩ rằng, có một con đường tắt, sẽ thỏa đáng hơn là tự thân xông vào nơi nguy hiểm không…”

Bước chân Kỳ Viêm khựng lại, biết rõ “đường tắt” mà Tống Nguyên Bạch nói là ai.

Nhưng hắn không trả lời, chỉ chần chờ trong chốc lát rồi xốc cửa sổ nhảy xuống, biến mất trong màn mưa đêm.

Cơn mưa lạnh lẽo có thể khiến người ta tỉnh táo.

Kỳ Viêm còn nhớ hồi niên thiếu, hắn không rõ vì sao tổ phụ lại kiên quyết dẫn binh tiến về phía bắc, xông pha chiến đấu chỉ vì một câu nói của Hoàng đế.Hết lần này đến lần khác, hết năm này sang năm nọ, mấy chục trận chiến dịch từ lớn đến nhỏ, thân thể cường tráng như tháp sắt của tổ phụ dần dần bị gù lưng teo tóp, vết thương chồng chất trên người, hầu như không tìm được một mảnh da lành lặn.

Ông ấy chảy khô giọt máu cuối cùng vì Đại Ân, lúc ông ấy hấp hối, Kỳ Viêm quỳ trước giường hỏi ông ấy: “Có đáng không?”

Tổ phụ không trả lời, chỉ yết ớt hỏi lại bằng giọng nói trầm đục già nua: “… Viêm Nhi, con đã từng gặp một người, cho dù người khắp thiên hạ đều sỉ nhục con, chửi bới con nhưng người ấy vẫn sẽ tin tưởng con không chút đắn đo chưa?”

Khi ấy, ánh mắt Kỳ Viêm trống rỗng.

Từ năm mười ba tuổi, hắn đã đi theo tổ phụ ra vào chiến trường, không phải vì trung quân ái quốc, mà chỉ đơn giản là vì khát vọng chinh phục.

“Hài tử, trong lòng con không có tín ngưỡng.” Tổ phụ nói một câu vạch trần hắn.

“Tín ngưỡng” của tổ phụ là Tiên đế.

Hơn hai mươi năm trước, Tiên đế hồi ấy vẫn còn là Hoàng tử đã một mình bước vào địa bàn của tổ phụ để chiêu an. Ngay thời khắc khắp thiên hạ đều giương cờ thảo phạt ông ấy, một mình Tiên đế đã dùng sức lực của mình để bảo vệ Kỳ gia.

Tổ phụ chưa bao giờ đọc sách, chỉ biết một câu: Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.

Đối với Kỳ Viêm mà nói, quan niệm của tổ phụ quá mức cổ hủ.

Tiên đế chỉ muốn lợi dụng Kỳ gia tranh đoạt ngai vàng, ngồi vững trên long ỷ của ông ta mà thôi. Thế mà tổ phụ lại không nhận ra, hết lần này đến lần khác bị ông ta lừa gạt.

Có lẽ Tống Nguyên Bạch nói đúng, lấy lòng Kỷ Sơ Đào là lối tắt tuyệt hảo để hoàn thành kế hoạch. Tiểu Công chúa ấy quá sạch sẽ ngây thơ, với điều kiện của mình, hoàn toàn có thể khống chế nàng trong lòng bàn tay.

Nhưng hắn không làm như vậy.

Áp chế suy nghĩ điên cuồng ấy, có lẽ là thiện ý lớn nhất trong cuộc đời của hắn.