Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 5: Tiểu tâm tư của mợ

Nàng nhìn thoáng qua hai Đại nha hoàn bên cạnh, Trân Châu và Phỉ Thúy đều há hốc mồm, mặt ngây dại, xem ra không trông chờ gì được.

Diệp Khuynh nhấc làn váy, nâng chân, nhắm chuẩn ngực người này đạp thẳng xuống, nam tử trẻ tuổi nửa người trên khẽ lung lay mà vẫn không ngã xuống.

Mày Diệp Khuynh nhíu lại, xương cốt không tốt lắm, nhớ năm đó, mấy lần tra Hoàng đế say bất tỉnh nhân sự đều bị nàng một chân đá bay.

Nam tử trẻ tuổi tự xưng Thái tử kia ngây ngẩn cả người, hai mắt mờ mịt vì say nhìn về phía nàng, hiển nhiên không ngờ có người dám hạ độc thủ với hắn.

Diệp Khuynh không chút do dự, cả người ngửa về phía sau, hai chân đá ra theo thứ tự, chuẩn không cần chỉnh đạp thẳng lên mặt nam tử trẻ tuổi, nam tử không thể bám trụ, ngã đổ về sau ra khỏi thùng xe.

Bên ngoài yên lặng toàn vùng.

Thân vệ Thái tử nhìn chằm chằm Thái tử té lăn ra đất, nhất thời không phản ứng kịp, trong toa xe truyền đến giọng nói mềm mại mang theo vài phần không vui của nữ tử: “Chuột nhắt nơi nào dám giả mạo Thái tử đương triều! Thái tử là nhân vật ra sao mà làm ra loại chuyện phóng ngựa giữa đường, xông thẳng vào xe ngựa nhà người khác!”

Mấy tội danh chụp xuống, thống lĩnh thân vệ sờ mũi, biết hiện tại không thể tuyên dương thân phận Thái tử.

Đồng thời hắn cũng thấy tò mò, rốt cuộc trong xe là thiên kim quý nữ nhà nào mà có dũng khí như vậy.

Giữa mảnh tĩnh lặng, giọng nói êm dịu từ nữ tử lại vang lên lần nữa, lần này dạy dỗ thị nữ bên người, “Phỉ Thúy, lần sau ngươi đừng đá mạnh thế, tự làm trật thắt lưng rồi!”

Phỉ Thúy khóc không ra nước mắt nhìn chủ nhân nhà mình, cô nương, không chơi vu hãm người vô tội, rõ ràng là cô nương đá Thái tử! Hu hu hu!

Thống lĩnh thân vệ đỡ Thái tử đứng dậy, hơi nghiêng đầu nhìn xe ngựa đang dần đi xa, “Theo sau, xem xe ngựa nhà ai.”

Lại nhìn Thái tử say bất tỉnh nhân sự, trên mặt hai vết giày khéo léo vô cùng rõ ràng, hắn xoa cằm, thật là nha hoàn đá sao?



Phó thị len lén túm tiểu nữ nhi Đoạn Mạn Nương qua, nhỏ giọng dụ dỗ: “Lát nữa con cứ ngồi trên người tỷ tỷ đừng xuống dưới, có nghe không?”

Đoạn Mạn Nương khuôn mặt ngây thơ nhìn bà: “Vì sao cơ?”

Phó thị bĩu môi, “Không phải con tuyên bố trưởng thành sẽ gả cho Đại ca sao, nếu tỷ tỷ không đi, tỷ tỷ sẽ gả cho Đại ca con!”

Đoạn Mạn Nương hai mắt mở to, giơ nắm tay mập mạp lên thề: “Dạ, Mạn Nương nhất định ngồi trên người tỷ tỷ không xuống!”

Phó thị gật đầu liên tục, khóe mắt liếc thấy bóng người cao cao nơi góc tường lập tức phát hoảng, nhìn rõ ràng người tới, bà kêu lên: “Đoạn Tu Nguyên, con lại xuất quỷ nhập thần dọa người!”

Thiếu niên từ trong góc tối bước ra, quần áo thanh sam, tóc búi lên thành kiểu thư sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa trưởng thành vẫn mang theo vài phần trẻ con, lại phụng phịu bắt chước người lớn, tự dưng lão thành hơn nhiều.

Hắn nhíu chặt mày, hơi bất mãn: “Mẫu thân đã đáp ứng biểu tỷ đến thăm, cần gì phải dùng mấy kỹ xảo tiểu nhân này làm gì.”

Phó thị giận sôi, mày liễu dựng thẳng, mở miệng mắng: “Cả đám họ Đoàn các ngươi rất biết làm người tốt, chẳng lẽ ta từ nhỏ là kẻ ác? Nếu biểu tỷ ngươi hoàn hảo, ta lại không cho nàng vào cửa chắc?”

“Đi hỏi thăm xem, khắp đường cái đang nói gì, thiên kim quý nữ phủ Quốc công chưa lập gia đình đã chạy đến nhà chồng đại náo, còn bị người ta đánh roi! Chị dâu như thế, ngươi dám nhận, ta lại không dám nhận nàng làm con dâu đâu!”

Phó thị oán khí đầy bụng, trước mặt tướng công không được chê cháu gái nửa điểm không tốt, Trưởng tử chỉ biết mỉm cười xong coi thành gió thoảng qua tai, tiểu nữ nhi quá nhỏ nói cũng không hiểu, chỉ còn lão Nhị có thể nghe bà trút nỗi lòng.

Nhưng mà chú ý tới vẻ mặt không cho là đúng của tiểu nhi tử, lý trí Phó thị lập tức trở về, gả vào Đoàn gia nhiều năm như vậy, bà cũng có thủ đoạn đối phó với các nam nhân Đoàn gia, “Tuy ta không muốn Đại ca con lấy nàng, mà cũng không phân rõ giới hạn, tương lai biểu tỷ con xuất giá, nhất định sẽ thêm thật nhiều đồ cưới.”

Giọng nói Phó thị dịu dàng hơn nhiều, Đoạn Tu Nguyên trầm mặc thật lâu, nuốt lại lời nói đến miệng, mẫu thân e ngại lời đồn khắp thành, mà nhiều ngày không ra ngoài cho nên không biết tiến triển mới nhất của sự kiện bát quái này.

“… Hắn da dày thịt béo, ta khoa tay múa chân vài chiêu nghĩ rằng không có vấn đề gì, ai ngờ Chu cô nương kia đứng gần quá bị tai bay vạ gió.”

“Nếu là quân công lấy từ người phụ nữ, ta đây thật sự tin.”

Hai câu nói đã đảo ngược tình thế bất lợi lúc trước, hiện tại đám bạn cùng trường khi thảo luận, trọng điểm đã từ Lâm phủ lúc nào đến từ hôn thành quân công Lâm tiểu Tướng quân rốt cuộc từ đâu mà đến, còn cả các hồng nhan tri kỷ của hắn.

Về phần biểu tỷ mình gặp từ khi còn nhỏ kia, lại quá nửa thành đồng tình.

“Nghe những lời này không giống như phụ nữ không hiểu chuyện. Tiểu thư khuê các, chắc rằng dung mạo không kém, Lâm Đống kia đúng là không hiểu phong tình!”

“Đúng đó đúng đó, khoa tay múa chân, da dày thịt béo, đúng là làm người khác phải mơ màng khó ngủ.”

Hừ, tên chết tiệt nói lời này đã bị hắn âm thầm bắt được đánh một trận, Đoạn Tu Nguyên nâng tay xoa cằm, trơn bóng một mảnh, không hề có dấu hiệu mọc râu, hắn buông tay, có chút chờ mong vị biểu tỷ này.

Giữa đường bị kinh sợ một phen, vài hộ vệ lập tức bộc phát kỹ năng đánh xe, dọc đường ra roi thúc ngựa, lo lắng đề phòng, cuối cùng cũng thấy biển hiệu phủ Đoạn Đại học sĩ.

Đoạn lão gia tử qua đời nhiều năm, theo lý thuyết biển hiệu phủ Học sĩ nên sớm gỡ xuống, mà danh khí Đoạn Trạng Nguyên quá cao, mọi người đều cảm thấy Đoạn Trạng Nguyên sớm muộn gì cũng lên làm Đại Học sĩ, cho nên tấm biển này được giữ lại.

Xe ngựa vào phủ từ cửa bên, mấy hộ vệ do quản sự dẫn đi, lại thay xe cùng vú già dẫn đường đi thêm một đoạn, dừng lại trước Nhị môn, Diệp Khuynh vịn tay vú già, bước vào ghế son xuống xe.

Phó thị trước mắt sáng ngời, cháu gái thay quần áo đỏ bừng trang điểm đầy phấn diễm lệ trước kia, thành quần áo xanh nhạt, búi tóc đơn giản, chỉ cài trên đầu một cây trâm trân châu to bằng ngón cái, làm người nhìn cảm thấy mới mẻ, tựa như phong cảnh quanh co khúc khủy vùng sông nước Giang Nam.

Diệp Khuynh cũng đang nhìn vị mợ này, một thân quần áo ở nhà màu trầm, người hơi no đủ, may mắn làn da trắng nõn, mặt mang tươi cười, nhìn qua hiền lành dễ thân.

Đôi mợ cháu lần đầu nhìn nhau sau một thời gian dài đều cảm thấy ấn tượng lẫn nhau không tệ lắm.

Phó thị thân thiết duỗi tay ra, Diệp Khuynh thức thời ôm lấy, “Cậu con vừa nhắc sao con còn chưa đến, định sai người đi giục cơ, cũng may mợ kéo lại, bằng không cậu con đã đích thân đi đón rồi!”

Diệp Khuynh mím môi cười khẽ: “Nên sớm đến thăm cậu mợ, mà có quá nhiều thứ phải học cho nên cứ kéo dài.”

Dù sao lúc trước đã đính thân, nữ nhi đã đính thân rất bận rộn, mọi người đều cảm thông.

Mợ cháu hai người tay trong tay, thân thân thiết thiết đi vào trong, Phó thị chú ý tới hai Đại nha hoàn đi sau Diệp Khuynh, một người vành mắt hơi hồng, một người nhẹ giọng an ủi, cất lời trêu ghẹo: “Sao thế này, cô nương nhà các ngươi lại bướng bỉnh hả, nói ra, cữu thái thái phân xử hộ các ngươi!”

(Cữu cữu: cậu, cữu mẫu: mợ)

Trong lòng Phó thị luôn tràn ngập cảnh giác, cháu gái đột nhiên trở nên hiền lành, chẳng lẽ biết sở thích của con bà, cố ý ra vẻ như vậy!

Diệp Khuynh bâng quơ nhìn Phỉ Thúy, cười híp mắt: “Tiểu nha hoàn ngồi không vững, trên đường xe ngựa vấp ổ gà bị trật lưng!”

Phỉ Thúy điên cuồng hét trong lòng, cô nương lại hắt nước bẩn, cô nương siêu lừa đảo!!

Để ý tới Phỉ Thúy vẻ mặt oán giận lại ngậm miệng không dám nói, Phó thị càng chứng thực suy nghĩ trong lòng, vẫn kiêu ngạo ngang ngược như trước.

Diệp Khuynh cũng chú ý tới một trai một gái đi bên người Phó thị, vóc người thấp hơn nàng một nửa hẳn là Nhị biểu đệ, Đoạn Tu Nguyên, tuổi nhỏ mà từng cử chỉ hành động đều có chút bảo thủ, thi lễ cẩn thận với nàng sau đó yên tĩnh đứng phía sau, không nói một lời.

Tiểu cô nương còn lại tròn vo mập mập giống nắm gạo nếp, đại khái mới chỉ ba bốn tuổi, cực kỳ đáng yêu, xác nhận là con gái út cậu có được khi về già, tên gọi Đoạn Mạn Nương, lúc này tròng mắt đen láy xoay tròn, không biết đang có âm mưu gì, càng nhìn càng thấy thích.

Tầm mắt nàng quét một vòng, không nhìn thấy thanh niên nam tử có khả năng là Đoạn tiểu Trạng Nguyên, có chút tiếc nuối, rất muốn tận mắt chiêm ngưỡng thiếu niên Trạng Nguyên phong thái như thần trong truyền thuyết.

Diệp Khuynh rất nhanh hiểu rõ, Đại biểu ca chỉ sợ bị mợ sai ra ngoài, lập tức thấy buồn cười.

Sự chú ý của Phó thị luôn dừng ở chỗ Diệp Khuynh, thấy nàng tìm kiếm xung quanh, trong lòng cười lạnh, đến rồi, đuôi hồ ly cuối cùng vẫn lộ ra!

Tiếp theo chắc chắn sẽ hỏi Đại biểu ca đâu cho xem!

Phó thị căng lỗ tai lại chung quy không chờ đến câu bà muốn nghe này, mà tiểu nữ nhi Đoạn Mạn Nương không phụ sự nhờ vả, thân mình nho nhỏ vươn thẳng, duỗi cánh tay mập mập, hai mắt tròn vo kêu: “Ôm!”

Phó thị cười hài lòng, ánh mắt hướng về Diệp Khuynh, thấy nàng ý cười mềm mại, đứng thẳng tay buông, không hề có ý định duỗi ra.

Việc này không thể trách Diệp Khuynh, nàng ngốc ở trong cung lâu, điều kiêng kị thứ nhất trong Hoàng cung chính là cách xa đứa nhỏ, xa một chút, lại xa thêm chút nữa.

Nhất là thân phận nàng mẫn cảm, nói không chừng hôm nay nàng sờ đứa nhỏ, hôm sau đứa nhỏ đó lập tức phát sốt.

Đoạn Mạn Nương vươn tay nhỏ nửa ngày không thấy ai quan tâm, lập tức tủi thân, hai mắt to đen láy nước mắt long lanh, tội nghiệp nhìn Diệp Khuynh,

“Tỷ tỷ, ôm!”

Diệp Khuynh ngạc nhiên bất ngờ, tuy nàng làm Hoàng hậu cao quý lại cả đời không con, luôn yêu thích tiểu hài tử.

Nàng lập tức cúi người, một tay bế Đoạn Mạn Nương, thân mình mềm mại còn vương mùi sữa giống đĩa điểm tâm mới ra lò, híc, có điều điểm tâm hơi nặng, hai cánh tay gầy yếu của Diệp Khuynh sắp không chịu nổi.

Diệp Khuynh hạ quyết tâm, trở về lập tức luyện tập thân thể kỹ càng, yếu như thế trách sao bị người ta vung roi đánh mặt.

Nàng cũng thấy nghi ngờ, thân thể này yếu như vậy, làm cách nào cào được mặt Chu cô nương kia.