« Ê Linh! Lớp tụi mày có học sinh chuyển đến hả!? Nghe nói nó từ Bắc Kinh chuyển đến? Nó tên là gì ý nhỉ? »
« Linh Điên »
«? »
« À nó là Linh Nhi nhưng tụi tao thích cái tên Linh Điên hơn, bởi vì rất hợp với nó, đường đường là con dân Trung Quốc chuyển qua Việt Nam học nó có điên không? Mặc dù là do mẹ nó về đây nên nó mới tạm thời học ở đây nhưng tao vẫn thấy nó điên nên mới gọi như thế. »
« À! »
« Mà điên không chứ, nó chi là một đứa bình thường mà dám đi cua dẫn Lộc Hàm, tại sao anh ấy lại cho nó ngồi cùng chứ, thật tức chết được »
« Thật sao!? »
« Đúng vậy! Thù này không báo tao không phải là tao, tao sẽ cho nó phải biết thế nào là lễ độ! »
« Đúng, đúng đúng »
« Đi »
- ----- Bọn họ vừa đi khỏi Linh Nhi đi ra, mắt cô đỏ hoe như sắp khóc, cô rất buồn, rửa tay xong cô chạy lên sân thượng ngôi khóc. Đúng lúc đó có một người cầm cục giấy ném vào đầu cô từ trên cao.
« Này! Yên lặng được không? Không thấy tôi đang ngủ sao? »
« Xin lỗi...nhưng cậu là ai? »
« Học sinh mới tới phải không!? Không biết tôi cũng phải...có phải là bị ăn hiếp đúng không »
*gật đầu*
*phì*
Anh ngồi dậy nhảy xuống đất, đi lại gần cô, xoa đầu cô, nói:
« Gọi tôi là Bân Bân, sau này ai ăn hiếp bạn thì nói tôi, tôi sẽ chém chúng thành chăm mảnh...coi như đây là món quà cảm ơn khiến hôm nay tôi vui đi »
« Phì...cám ơn nhưng mà...Bân Bân...haha...xin lỗi do tên cậu quá hài hước!(cô ôm bụng cười lớn) »
Anh xoa đầu cô, nói:
« Cười được là tốt, sau này có chuyện gì thì cứ nói với tôi, đứng giấu trong lòng »