« Ai da...đầu của tôi » cô tỉnh dậy trong cơn mơ màng, ôm đầu choáng váng đứng dậy rời khỏi giường.
« WTF? Quần áo mình đâu? » giật mình khi trên người không có một mảnh vải che thân cô la toáng lên làm anh khó chịu trở mình ngủ tiếp.
« Làm gì mà ồn ào vậy? Không phải chỉ là ngủ thôi sao?...ưm »
* OMG? Sao anh ta lại ngủ ở đây?...Lẽ nào tối qua... * cô nhìn anh ngạc nhiên, trong phút chốc hàng ngàn hình ảnh ân ân ái ái của hai người tối qua ùa về khiến cô đen mặt lượm quần áo dưới đất đi về phòng.
« Lần này bị anh ăn hiếp...lần tới sẽ không đâu...tôi nhất định sẽ rửa mối thù này...sớm thôi... »
* Em hận tôi đến vậy sao? *
Những lời cô nói anh vô tình nghe được, lòng anh như siết chặt lại rỉ ra máu khiến anh rất đau rất đau...nước mắt cũng tự rưng không kiềm được mà chảy xuống...
* Không sao...tôi sẽ khiến em phải yêu tôi lần nữa * anh lau đi những giọt nước mắt ấm ngồi dậy cười một cái rồi đi tắm xong xuống nhà.
« Quản gia...vợ tôi đâu? »
« Phu nhân vẫn trong phòng chưa xuống...có cần tôi... »
« Không cần đâu...tôi tự lên gọi cô ấy... »
« Khỏi cần...tôi xuống rồi » cô đi từ trên lầu đi xuống lạnh lùng nói.
«...» anh cười nhẹ nhìn cô.
« Không cần phải đắc ý tôi chỉ xuống nhắc nhở anh một câu...ba mẹ anh gọi chúng ta về ăn cơm...tôi đi thay quần áo anh cũng chuẩn bị đồ đi...có vẻ như ba mẹ anh biết chuyện tôi gả thay chị tôi rồi...và cả...chuyện đi "tuần trăng mật" » cô lạnh lùng nhìn anh rồi đi lên lầu với vẻ mặt khó chịu.
« Được... » anh vừa có chút vui vừa có chút buồn khi cô nhắc đến cái tuần trăng mật không mấy vui vẻ gì đó và cả cũng lâu rồi không gặp ba mẹ kể từ khi cô rời đi, tình cảm gia đình cũng rạn nứt từ khi đó...khiến anh càng bối rối.
Một hồi sau tại Lộc Gia.
« A...Linh Nhi về rồi...lâu quá rồi không được gặp con... » mẹ anh vui vẻ chạy ra ôm lấy cô.
« Ta đã nghe chuyện của hai đứa...là Lộc Hàm nó không tốt...con chịu khổ rồi...mau vào nhà đi ta có nhiều chút chuyện cần phải nói với con... » mẹ cô buồn rầu dẫn cô vào nhà.
«...»
Trên phòng mẹ Lộc Hàm.
« Lại đây ngồi đi ta cho con xem thứ này... » bà vỗ vỗ cái giường tay cầm một cuốn album và một tờ giấy không mấy vui vẻ nói.
«...» cô nghe lời đi lại chỗ bà ngồi.
« Đây là ảnh Lộc Hàm lúc nhỏ...dễ thương lắm đúng không? » bà vui vẻ lật từng trang ảnh của anh cho cô coi, từ nhỏ đến lớn đều có, nó như chứa đựng tuổi thơ của anh vậy...
« Ừm...rất đáng yêu...nhưng hình như ảnh hồi mẫu giáo rất ít và ảnh từ cấp 3 đến bây giờ hầu như không có thì phải... » cô nhìn ảnh cười phì phò rồi đột nhiên ngừng lại thắc mắc hỏi.
« Haiz...thật ra Lộc Hàm nó là trẻ mồ côi... » nhắc đến đây tự nhiên mặt bà biến sắc lại, rốt cuộc năm xưa đã xảy ra những chuyện gì? Lộc Hàm rốt cuộc có thân phận như thế nào?