Đột nhiên anh cảm thấy có điều chẳng lành nên chạy về nhà. Vừa về đến nhà anh nhìn thấy Trần Nhã đang ung dung ngồi ăn trái cây ở sofa.
« Linh Nhi đâu? Ba mẹ tôi đi đâu rồi? »
« Ba mẹ anh đi shopping còn cô ta tôi không biết »
Cô ta cười cười nói nói làm anh khó chịu liền chạy vô phòng tìm Linh Nhi nhưng không thấy, ra vườn cũng không thấy, lên sân thượng cũng không thấy anh tức giận hầm hực đi đến chỗ cô ta ngồi ăn trái cây ở sofa nắm cổ áo cô ta xách lên cao khiến cô ta hoảng hốt.
« Anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống tôi sắp chết ngạt rồi nè! Anh tính giết người sao? » cô ta giãy giụa trên cao.
« Linh Nhi đâu? » mặt anh âm độ nhìn cô
« Tôi...tôi không biết..hụ hụ »
« Nói lại lần nữa Linh Nhi ở đâu? » anh tức giận quát vào mặt cô ta
« Tôi...tôi thật sự không biết » cô ta giãy giụa nước mắt đầm đìa nhìn anh
Anh thả cô ta xuống tiếp tục đi tìm thì cô ta nắm lấy tay áo anh nức nở khóc.
« Tại sao...tại sao em quan tâm anh mấy năm nay mà anh không để ý tới em mà bây giờ vì một con tiện nhân như cô ta lại khiến anh trở thành như vậy? »
« Ngậm miệng..tôi cảnh cáo cô đừng bao giờ động vào cô ấy nếu không cô đủ biết hậu quả rồi đó »
Anh quay lại trừng cô ta khiến cô ta run cầm cập không nói được gì anh đi được một lúc thì cô ta tức giận đập bàn lòng thù hận càng được dâng trào.
« Khốn kiếp...cô chết lun đi cho tôi đừng bao giờ trở lại nếu không tôi sẽ nghiền nát cô » có vẻ như cô ta quên lời anh cảnh cáo mất rồi?? Ừ cứ động vô đi rồi biết ><
Anh chạy khắp nhà tìm cô từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới thậm chí về nhà cô đến trường hay nhà Bân đều không thấy.
Anh về nhà lúc đó cũng khoảng chập tối mặt ủ rũ đi về phòng khiến ba mẹ anh thắc mắc anh bị làm sao.
Cả đêm anh không ngủ được cứ lăn qua lăn lại rồi anh ra vườn hóng gió rồi lại đi vào
Sáng hôm sau người làm vườn hốt hoảng chạy vào lúc mọi người đang ăn cơm.
« Cậu chủ...cậu chủ Linh Nhi..Linh Nhi cô ấy... »
« Cô ấy làm sao? » Anh đập bàn đứng dậy nói lớn
« Đi theo tôi »
Anh hốt hoảng chạy theo người làm vườn mọi người thắc mắc cũng dài theo sau. Đến nhà kho chứa đồ anh thấy cô nằm bất tỉnh trong đó người cô thật lạnh chán cô còn nóng nữa.
« Linh Nhi...xin lỗi » anh ôm chầm lấy cô khóc lóc
« Bác đi gọi điện cho bác sĩ đi » mẹ anh lo lắng kêu bà làm vườn đi gọi bác sĩ
« Linh Nhi...Linh Nhi...cậu nhất định không được có chuyện gì »
Anh nhanh chóng ẵm cô lên nhà nhờ vú tắm cho cô sạch sẽ rồi ẵm cô lên phòng. Một hồi sau bác sĩ tới khám
« Bệnh nhân có lẽ vì chứng sợ bóng tối cộng với việc đói quá nên ngất xỉu. Tôi đã cho chuyền nước rồi vài ngày sau sẽ tỉnh mọi người yên tâm »
« Cám ơn bác sĩ...để tôi tiễn ông »
« Được »
Một hồi sau bác sĩ ra về anh hầm hực đi tìm quản gia.
« Không phải cháu đã nói với bác là cho người bảo vệ cô ấy sao? Sao bây giờ lại thành ra thế này »
« Xin lỗi cậu chủ vì tiểu thư Trần Nhã nói sẽ bảo vệ cô chủ nên tôi mới cho người đi theo bảo vệ ông bà chủ »
« Hừ, để cô ta bảo vệ Linh Nhi thì càng nguy hiểm cho cô ấy »
« Vậy ý cậu chủ là... »
« Đúng vậy, cô ta là mối nguy hiểm lớn nhất của Linh Nhi thế nên bác hãy thuê thêm người để bảo vệ Linh Nhi không cho cô ấy tiếp xúc với cô ta »