Tuy nhiên sau đêm đó, lại bình thường như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Ít nhất, ở mặt ngoài, triều đình bách quan và lê dân bách tính chẳng mảy may biết chút gì.
Dương đế bệnh nặng vừa khỏi, lộ mặt trên triều đình một chút, sau đó cho Thái tử giám quốc, an tâm dưỡng bệnh. Đại hoàng tử lại bởi vì nhiễm “bệnh lệ” (bệnh hủi), cho nên vây cấm toàn phủ tránh cho lan rộng.
Về phần một bộ phận quân đội xuất động của Tây đại doanh, chỉ là “nhầm lệnh”, “quấy nhiễu cửa cung”, Tổng thống lĩnh – Bách Thắng Hầu và phó thống lĩnh – Hải Ninh Hầu song song cách chức, nhưng Bách Thắng Hầu còn lĩnh một “Chức vụ ban đầu do lập công chuộc tội”, Hải Ninh Hầu lại bị nghiêm xử, hơn nữa còn “vĩnh viễn không được bổ nhiệm”, tước vị chỉ tới thế hệ của hắn, từ đấy đoạn tuyệt.
Không có gì bất ngờ. Trần Thập Thất yên lặng nghĩ. Nhà họ Mộ Dung vốn đã có truyền thống nhất quán: Ba phải (giảng hòa vô nguyên tắc).
Điều khiến nàng bất ngờ chính là, chuyện xảy ra năm ngày, bụi bặm còn chưa kịp lắng đọng, Thái tử Hoài Chương cư nhiên cải trang thành thị vệ chạy tới thăm nàng, hào hứng dào dạt muốn nàng đoán đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
“Thần cơ diệu toán.” Hoài Chương tán thưởng, “Cứ như muội đã ở đó, tận mắt thấy vậy.”
“Không phải cái gì cũng đoán được hết.” Trần Thập Thất day day trán, “Cái muội không đoán được là, Hoài Chương ca ca huynh thế nào mà đến tại lúc này… còn ăn mặc như thế?”
“Bởi vì ta rất đắc ý, đắc ý không tả được.” Hoài Chương thả lỏng ngửa người nằm thẳng cẳng ngay dưới hành lang, “Chỉ có thể khoe khoang ở trước mặt vợ yêu của ta… là nàng ấy đề nghị ta đi đâu một chút.” Hắn cười, “Mặc dù cảm thấy không nên cao hứng, nhưng có đại ca yêu dấu thế kia… Hiện tại buổi tối ta ngủ đến cực ngon, ba bữa cũng ăn thêm một chén cơm.”
“Muội hiểu.” Trần Thập Thất cười ôn nhã, “Nếu muội cũng có ca ca như vậy…”
Vẫn duy trì nụ cười ôn nhã, không nói một lời. Nhưng theo thời gian trôi qua, hàn ý rót vào xương tủy càng liên tiếp lên cao, đã đến tình hình khiến người run chân sợ mất mật.
“Được rồi.” Hoài Chương lăn mình một cái ngồi trở dậy, phi thường thận trọng mà cầu xin, “Lạy muội đình chỉ giùm tưởng tượng đáng sợ kia. Muội nhất định đang nghĩ đến chuyện phi thường khủng bố đúng không?”
Trần Thập Thất mỉm cười cuối mắt xuống, không phủ nhận.
“Đáng ra huynh sớm nên vờn tên đần Hải Ninh Hầu kia đến chảy ruột ra.” Hoài Chương thở dài.
“Hoài Chương ca ca cũng vờn Thái tử phi như vậy sao?” Trần Thập Thất hỏi lại.
“Làm sao có thể…” Hoài Chương nói được một nửa, nghẹn họng. Đối với người sinh con dưỡng cái, làm bạn cả đời với mình, còn phải đùa bỡn âm mưu quỷ kế… Quá bi ai rồi. Hồi tỷ nhi đối với người nhà có một loại tình cảm ấm áp vượt qua tất cả mọi thứ, hắn từng bị phản kích đùa giỡn đến mức khóc không ra nước mắt, còn chọc đến ca ca nàng ta… thế mà một lần cũng không có.
Thật khiến cho người ta vừa thèm vừa ghét. A cửu và Thập Nhất thật khiến cho người ta khó chịu.
“Không nói chuyện đó nữa. Lần này quả thật là thắng lợi lớn của Tam hồ Đồng Văn quán nha.” Hoài Chương cười như thời niên thiếu.
“Muội biết ngay, Cửu ca còn qua lại thư từ với huynh.” Trần Thập Thất thản nhiên, “Có vài mưu lược, mang mùi vị của Cửu ca.”
Nhìn nhau cười, không cần ngôn ngữ mà trong lòng đều biết, cùng nâng chén chúc mừng… Mặc dù chỉ là trà.
Trần Thập Thất chống cằm nhìn Hoài Chương nói những lời thừa nàng đã sớm đoán ra, biết Hoài Chương ca ca chỉ là muốn phát tiết niềm sung sướng và một chút oán giận của hắn — Dương đế thật sự là một người quá nặng tình cảm.
Càng quan trọng hơn là, gợi nhớ lại một chút, những năm tháng náo nhiệt của Đồng Văn quán.
“…Đừng nói là huynh không đem đại phu trả lại muội nha.” Hoài Chương rất nghiêm túc, “Là hắn không chịu đi. Nói giai đoạn quan trọng mang tính quyết định nhất là hậu phẫu thuật, phải chờ ta cha thực sự tốt mới chịu đi. Rõ là kỳ quái, muội tìm đâu được đại phu khủng bố đó vậy? Ngoại khoa chính tông của Ngự y viện còn phải khóc nấc.”
Trần Thập Thất giơ ngón trỏ đặt giữa môi, “Bí mật. Nói chung, mau giao người cho muội… nếu không muội phải tức giận.”
“Được rồi, ta biết.” Sắc mặt Hoài Chương hơi tái xanh, làm một động tác ngăn lại, “Trái tim của ta rất yếu đuối, đừng dọa ta. Hầyzz, muội rốt cuộc muốn xử lý Hải Ninh Hầu như thế nào đây? Tiết lộ chút đi… muốn tha cho hắn là chuyện rất khó khăn a. Vì sao…”
“Thằng nhóc xui xẻo đáng thương.” Hoài Chương thông cảm với hắn một xíu xiu. Nán lại một lúc nữa, vẫn đứng lên cáo từ.
“Đúng rồi, cám ơn muội đã phái người đi Hiệp Đồng để mắt đến Nhị ca thân ái của ta.” Hoài Chương thở dài, “Nguyên bản nhân lực phái đi cư nhiên lại không đủ, Hồi tỷ nhi thực sự đã giúp được đại ân rồi, đỡ phải giết quá nhiều người, khiến cha ta đau lòng.”
Đứng dậy tiễn Hoài Chương, Trần Thập Thất nhìn về phía Kim Câu Thiết Hoàn, hai người họ lập tức giả vờ bận rộn.
…Thiếu chủ đại nhân kỳ thực đều biết hết. Còn hỗ trợ tăng cường một vòng có khả năng xảy ra sai lầm nhất. Nhị hoàng tử nhìn như tầm thường không có chí tiến thủ, lại có khả năng lớn nhất trở thành lựa chọn duy nhất sau khi Thái tử cùng Đại hoàng tử đồng quy vu tận.
Người tầm thường cũng là người có dã tâm. Đáng tiếc, hắn đã gặp phải Thái tử Hoài Chương Cửu vĩ hồ đa trí gần như yêu… và bọn ta.
Tuy nói không bao giờ muốn rửa tay nấu canh cho bất cứ ai nữa… nói không chừng có thể vì thiếu chủ đại nhân phá lệ một lần.
*
Cưỡi ngựa rời khỏi biệt viện của Bồi Hồi, tựa hồ còn nghe thấy dư hương của hoa hồng.
Thái tử Hoài Chương lại thở dài, biết mở miệng thế nào a? Phải mở miệng thay Nhu Nhiên thế nào đây? Hắn phát hiện hoàn toàn thúc thủ vô sách.
Nước mắt của mẫu hậu hòa với tiếng khóc náo của em gái khiến hắn đau đầu lại đau lòng… Nhưng cho dù Nhu Nhiên không bị khống chế một chút nào, chịu lùi một vạn bước, Bồi Hồi nguyện ý đi xem bệnh, hắn còn sợ hãi mà phản đối nữa là.
Đây không phải là bệnh xem một lần là khỏi, Nhu Nhiên cũng không chịu hạ xuống kiêu ngạo tôn quý đi cầu chẩn, nhất định đòi Trần Bồi Hồi đến phủ công chúa… đây rõ ràng là 9.99 phần sẽ biến thành thi thể khiêng ra ngoài a! Hắn đã có cả thảy Đại Yến để phiền lòng rồi, không có khả năng lần nào cũng phải đi theo đúng không?
Vô sinh đã đủ choáng rồi, kết quả Trần Thập Thất cho rằng “luận thuyết Đan mạch hoang đường”, “luận thuyết Kim đan có độc”, dần dần được tiếp thụ. Ngự y do dự nói cho hắn biết, Nhu Nhiên đã trúng Đan độc (độc kim đan), khiến hắn đã choáng càng thêm choáng.
Vì sao a!? Em gái người ta giúp hắn củng cố hoàng quyền, em gái nhà mình chỉ biết gây ra chuyện xấu vô cùng tận.
Được rồi, vậy mời mười đại phu dưới trướng Hồi tỷ nhi cũng được đi? Điều khiến hắn muốn bất tỉnh chính là, em gái yêu quái của hắn – công chúa Nhu Nhiên, đã từng ý đồ bắt cóc thiếu chút nữa sát hại một đại phu trong đó, mặc dù được cứu trở lại, nhưng cũng đã đắc tội với tất cả đại phu…
Ngay tại lúc hắn đang dưới mặt bàn ám đấu kịch liệt cùng Đại hoàng tử.
Huyết thống thực sự là quá con mẹ nó vô lý rồi a.
Sau khi đau đầu thật lâu, Hoài Chương rút ra được một kết luận…
Hồi tỷ nhi muội mau giải quyết Hải Ninh Hầu cho xong đi mới có thể rước Nhu Nhiên về cung không cho nó lại uống đan nữa, để ngự y khám, nếu không làm sao bây giờ a!
Không phụ Thái tử Hoài Chương tha thiết mong ngóng, quả nhiên rất nhanh, Trần Thập Thất – Bồi Hồi nương tử, kiện phủ Hải Ninh Hầu lên Kinh triệu doãn, tố cáo hưu thư của Hải Ninh Hầu không hợp lý, yêu cầu phán quyết là “nghĩa tuyệt”. (tờ hưu thư cũ lấy lý do là có bệnh)
Cả kinh thành đối với cung biến tuy có hơi biết cũng không dám đàm luận, trong nháy mắt ồ lên, bị Bồi Hồi nương tử luôn rất có ‘chủ đề bàn tán’ này hấp dẫn tất cả lực chú ý.
Nhưng không một ai cảm thụ sâu sắc hơn Hải Ninh Hầu Tôn Tiết. Tưởng chừng như là chịu ‘Cửu thiên hình lôi’ kiêm ‘nước sôi lửa bỏng’ vô cùng giày vò không gì sánh được vậy.
Không thể nào.
Trần Bồi Hồi kia yêu hắn yêu đến nguyện ý độc giết công chúa sao có thể cáo tội hắn? Tuyệt đối không có khả năng. Tựa như công chúa Nhu Nhiên không có khả năng sống nhưng vẫn còn sống, cũng như đáng lẽ ra đã vững dạ chắc chắn sẽ lĩnh công phò vua lại thất bại trong gang tấc vậy… Tuyệt đối không có khả năng.
Chuyện không có khả năng này tại sao lại phát sinh? Tại sao lại bức đến trước mắt hắn?
Nắm chặt chuôi kiếm, lại bị cơn đau đầu kịch liệt tập kích, đau đến gập cả người.