Khi khách và chủ nói chuyện phiếm với nhau thì vợ Lệ Cương trở nên bận rộn. Nàng tự mình pha trà cho Trương Thanh Vân, sau đó lại bày ra những món điểm tâm chiêu đãi hắn. Lệ Cương có một con gái nhỏ, cô gái này rất khôn khéo, cứ liên tục gọi một câu chú Trương, hai câu chú Trương. Bầu không khí trong phòng trở nên rộn rã và cực kỳ thuận hòa.
Trương Thanh Vân thầm cảm thán trong lòng, từ tình cảnh này hắn có thể thấy được đây tuyệt đối không phải nhà quan gia, không khí cực kỳ tươi sáng không chút hắc ám, mỗi người trong Lệ gia đều cực kỳ có phong độ của trí thức, ai cũng ăn nói hòa nhã, không có chút kệch cỡm.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng biết rất rõ, đây cũng chỉ có thể là vỏ bề ngoài. Hắn dùng ánh mắt cực kỳ cẩn thận quan sát những vật dụng trang trí trong ngôi biệt thự, rõ ràng tất cả đều rất đơn giản, nhưng những thứ đơn giản này nếu không có vài chục triệu thì đừng hòng có được. Những thứ khác thì không nói, chỉ đơn giản là hai bình hoa thời Tống đặt trong phòng khách, nếu không bỏ ra vài trăm ngàn thì cũng chẳng thể có.
Ngoài ra tất cả vật dụng trong phòng đều được làm từ gỗ lim, bộ ấm pha trà là loại tử sa*. Đối với loại ấm tử sa này kiếp trước Trương Thanh Vân đã từng được thấy qua một cuộc đấu giá ở vùng duyên hải, mỗi chiếc ấm đều có giá vài trăm ngàn. Nếu thật sự Lệ gia là những thành phần trí thức thì lấy đâu ra những vật phẩm cực kỳ quý giá này?
Nhưng Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, cha Lệ Cương là một bí thư đảng ủy của trường đại học sư phạm, tuy cấp bậc hành chính là cấp sở nhưng chắc chắn không thể so sánh với những cán bộ cấp thị. Nhưng những gì được bố trí trong nhà cũng không thua kém gì nhà của một thị trưởng, chẳng lẽ trong gia thế của nhà này còn gì đó mà chính mình không biết?
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức rùng mình, Lệ Cương đã đón tiếp mình đến nhà rõ ràng đã cực kỳ nể mặt, rõ ràng trong những vị khách vào căn nhà này thì mình có thân phận thấp kém nhất. Xem ra cách dùng người của Lệ Cương chú trọng vào dùng tâm.
Hai bên nói chuyện phiếm được một lúc thì cha Lệ Cương nói muốn ra ngoài đi gặp mặt vài người bạn già, hai lão đều cáo từ, vợ Lệ Cương lại kéo con gái ra ngoài hoa viên tắm nắng. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người Trương Thanh Vân và Lệ Cương.
- Tiểu Trương, lên phòng làm việc của tôi một chút.
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, hắn đang định mở miệng nói lời cáo từ thì Lệ Cương đã nói như vậy, rõ ràng Lệ Cương đang muốn tìm hắn bàn bạc chuyện gì đó.
Phòng làm việc của Lệ Cương rất đẹp, rất rộng rãi đồng thời cũng rất bí mật. Vừa bước vào cửa phòng thì Trương Thanh Vân đã nhìn thấy giữa tường treo một bức trướng bốn chữ "Thượng Thiện Nhược Thủy**", người đề tên bên dưới chính là Văn Đức Trọng.
Trương Thanh Vân thấy vậy mà kinh hoàng, trong lòng cũng đột nhiên bừng sáng. Vợ của Lệ Cương họ văn, vậy thì Văn Đức Trọng có lẽ là cha vợ của Lệ Cương. Văn Đức Trọng chính là giám đốc sở tuyên truyền tỉnh Sơn Nam, hơn nữa người này còn nổi danh thư pháp trong tỉnh Sơn Nam, thư pháp của ông ta nổi tiếng cả Trung Quốc. Lệ gia thông gia với Văn gia, khó khách phú quý như vậy.
- Tiểu Trương, cậu ngồi đi, đừng khách khí. Thư pháp này chính là cha vợ viết tặng cho cha tôi, tôi rất thích nên chiếm lấy làm của mình.
Lệ Cương vừa cười vừa nói, lời nói của hắn đã hoàn toàn chứng minh suy đoán của Trương Thanh Vân.
- Hôm qua mẹ của thị trưởng Cao mừng đại thọ chín mươi, phó huyện trưởng Vũ cũng tới, đám người uống rất nhiều rượu, lúc đó tôi lập tức nghĩ đến cậu. Nếu ngày hôm qua có cậu thì tôi cũng không say khướt đến mức bất tỉnh nhân sự.
Lệ Cương cười nói.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải nở nụ cười, mình muốn được đến dự tiệc trong nhà phó thị trưởng Cao thì sợ rằng phải nhảy cóc thêm vài cấp bậc nữa mới được.
- Phó thị trưởng Cao là người quyền cao chức trọng, ngày hôm qua người đến dự tiệc chắc không phải ít. Tình cảnh như vậy mà anh có thể an toàn lui ra quả nhiên tửu lượng kinh người.
Trương Thanh Vân nói lớn, trong giọng nói rõ ràng bao hàm cả hâm mộ và chút nịnh hót.
- Ha ha!
Lệ Cương cười rất thoải mái: Nguồn tại http://Trà Truyện
- Đúng vậy, ngay cả phó tỉnh trưởng Uông cũng phái thư ký đến, ngoài tôi và phó huyện trưởng Vũ của huyện Ung Bình thì cũng có rất nhiều lãnh đạo của các huyện khác, tình cảnh đúng là rất náo nhiệt.
Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn biết rõ Lệ Cương đang muốn nói cho mình biết. Quan hệ sau lưng của Vũ Đức Chi quả thật rất cứng, từ phó tỉnh trưởng Uông đến phó thị trưởng Cao, rõ ràng con đường phía trước của Vũ Đức Chi rất rộng, bối cảnh của Vũ Đức Chi cũng không thua kém Lệ Cương.
Đồng thời Trương Thanh Vân cũng phải chú ý đến Hoàng Tung Sơn, trong huyện Ung Bình Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi rất ăn ý. Đây rất có thể là lần hợp tác ngắn ngủi giữa hai người để dồn tất cả mũi dùi hướng về phía Lệ Cương, rõ ràng mối liên kết giữa Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi cũng không quá mức bền chặt.
- Ông bà và cha mẹ cậu vẫn khỏe đấy chứ? Đúng rồi, tôi nghe nói quan hệ giữa cậu và Cảnh Sương rất tốt phải không?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên lúng túng, hắn thầm nghĩ Lệ Cương đang nói đến đông một câu tây một câu, rốt cuộc đang muốn làm gì? Sao lại bổng dưng hỏi đến mối quan hệ giữa hắn và Cảnh Sương? Trong lòng Trương Thanh Vân vừa động thì đột nhiên thông suốt, có lẽ gần đây Lệ Cương đã gặp mặt Cảnh Sương, chẳng lẽ Cảnh Sương cũng đến chúc thọ mẹ của phó thị trưởng Cao sao?
- Người thân của em vẫn rất khỏe mạnh, chị Cảnh cũng đã gặp qua vài lần, chị ấy cực kỳ hòa nhã với tất cả mọi người.
Trương Thanh Vân trả lời rất khéo léo, Lệ Cương dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hắn, cũng không nói thêm điều gì. Nhưng lúc này hai hàng lông mày Lệ Cương nhíu chặt, bộ dạng có vẻ tâm sự nặng nề, hai tay hắn cũng không nhàn rỗi mà vội vàng pha một ấm trà.
Trương Thanh Vân cũng cực kỳ kiên nhẫn, Lệ Cương không nói lời nào thì hắn cũng không mở miệng. Trương Thanh Vân chỉ lẳng lặng nhìn Lệ Cương pha trà, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh. Hắn hiểu rất rõ những lo nghĩ trong lòng Lệ Cương, lúc này Lệ Cương cũng căn bản không có không gian vùng vẫy trong huyện Ung Bình, hắn là một huyện trưởng mà rơi vào tình cảnh như vậy thì rõ ràng cực kỳ bực bội.
- Tiểu Trương à, đến uống trà đi, đây chính là Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn. Mọi người thường nói năm mới nói chuyện mới, nhưng năm nay rất có thể là một năm khó khăn của huyện Ung Bình chúng ta. Lúc này chúng ta cần phải giữ vững tinh thần để cùng nhau đón nhận những thử thách phía trước.
Trương Thanh Vân vẫn im lặng đối với lời nói của Lệ Cương. Lúc này nếu huyện Ung Bình muốn có chiến công thì hoàn toàn không thể lớn như những năm trước đó. Những năm qua Ung Bình xây dựng quá nhiều, tài sản cũng đã bỏ vào trong sọt quá nhiều, tài chính thiếu hụt nghiêm trọng, nếu muốn giữ vững tốc độ tăng trưởng kinh tế thì khó khăn không nhỏ.
Nhưng điều này vẫn không phải quan trọng nhất, chủ yếu chính là cục diện chính trị trong huyện Ung Bình không nằm trong bàn tay của Lệ Cương. Nắm giữ dân chúng cả huyện nhưng khó thể ra lệnh, đây rõ ràng là khó khăn chồng chất.
- Huyện trưởng Lệ cũng không nên quá mức lo lắng, huyện Ung Bình chúng ta xét cho cùng chỉ là một huyện nông nghiệp, nông dân chiếm hơn chín mươi phần trăm. Chúng ta hành động không bằng yên tĩnh lại, những khoản trợ cấp của chính phủ đối với nông nghiệp sẽ ngày càng tăng, chỉ cần cuộc sống dân chúng có thể khởi sắc thì anh là quan phụ mẫu sẽ coi như hoàn thành trách nhiệm mà lãnh đạo giao phó.
Trương Thanh Vân cười thanh thản nói.
Lệ Cương cũng cười, sau đó hắn thở dài một hơi nói:
- Tiểu Trương ơi là Tiểu Trương, cậu vẫn còn rất trẻ mà công phu và đức hạnh cũng làm tôi cảm thấy mặc cảm. Những lời cậu vừa nói hoàn toàn có đạo lý, đúng vậy, động không bằng tĩnh, ta muốn phát triển thì phải chú ý đoàn kết tất cả các thế lực, mọi người đồng tâm phấn đấu. Tôi tin rằng nếu được như vậy thì chúng ta hoàn toàn có thể mở ra một thời kỳ mới. Sau này cậu cần phải chú ý hơn trên vấn đề công tác này, nếu có gì khó khăn thì trực tiếp nói với tôi.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, Lệ Cương đem vấn đề quan trọng này giao cho mình sao? Đoàn kết tất cả lực lượng à? Lực lượng nào có thể đoàn kết, lực lượng nào không thể, chuyện này tính toán thế nào? Đây rõ ràng là một công tác béo bở nhưng cũng là khổ sai.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới cảm thấy trong lòng thông suốt. Hắn bây giờ là thư ký của Lệ Cương, xung phong làm chuyện này tất nhiên phải là hắn. Lệ Cương là một chủ tịch huyện, hắn là mục tiêu quá lớn, nếu kéo bề kết phái khắp nơi thì nhất định sẽ nhận khiển trách từ lãnh đạo, công việc này giao cho Trương Thanh Vân là hoàn toàn đúng.
(*tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà)
(**: Làm điều thiện cao cả như nước.)