Bình An nhanh chóng tiến lên ngăn cản, bất mãn trừng mắt nhìn nàng ta. Thẩm lão gia cũng vội vàng ngăn nàng ta lại, tầm mắt không ngừng quét qua mấy người bọn họ, trong lòng âm thầm suy tính, những người này tựa hồ không phải là người gã có thể trêu chọc được .
"Mạnh cô nương, hắn là người nào vậy?"
"Hắn là ân nhân cứu mạng của ta, ta. . . . . ." Mạnh Vân ửng đỏ hai má, đôi mắt dính vào trên người Vân Lam, si mê không nói nên lời.
Thẩm lão gia thấy thế, trong lòng vừa ghen tị vừa phẫn hận, bất chấp những cái khác, nhất thời buột miệng, "Ân nhân cứu mạng? Vậy cho ít tiền không phải được sao." Lời này bộc lộ bản tính hoàn toàn. -lê-quý-đôn- Cũng không ngẫm lại xem trên người bọn họ mặc xiêm y giá trị cả ngàn lượng bạc, sao có thể coi trọng món tiền nhỏ này?
Mạnh Vân liếc mắt một cái, giống như oán trách lại giống như làm nũng, "Công tử cao quý thanh khiết như vậy, làm sao có thể dùng bạc để làm bẩn chứ?"
Cả người Thẩm lão gia nhẹ bay bay, nhìn chằm chằm dung mạo kiều diễm của nàng ta, thần hồn điên đảo.
Minh Đang nghe nói như thế, làm bẩn? Dùng từ này. . . . . . Trời ạ, tại sao lại có người như thế tồn tại chứ? Không thể gắng gượng được nữa ‘phốc xuy’ cười ra tiếng, đang đi trên cầu thang thì truợt chân, đứng không vững. May mắn Bình An đi theo phía sau đúng lúc đỡ được nàng, "Tiểu thư, cẩn thận."
"Lên cầu thang phải chú ý nhìn đường, ngã xuống thì không phải chuyện đùa đâu." Vân Lam thản nhiên liếc nàng một cái.
Minh Đang ghé vào tay vịn cười đến cả người phát run, không đi nổi. "Điều này có thể trách ta sao?" Ngón tay chỉ vào hắn không ngừng run run.
Vân Lam bị nàng cười thẹn quá hóa giận, liền kéo tay nàng đi lên trên, "Đi."
Mạnh Vân vòng qua gã cọc gỗ kia, không hề tức giận đuổi theo, "Công tử, ta chỉ muốn thành tâm nói cảm tạ với ngươi, không có ý gì khác." Thấy hắn vẫn hờ hững như cũ, chuyển tầm mắt sang Minh Đang, "Vị tiểu thư này, xin ngươi giúp ta nói vài lời hữu ích, để huynh trưởng ngươi nhận lòng biết ơn của ta."
Huynh trưởng? Minh Đang dừng bước, nhìn mình rồi lại nhìn Vân Lam, căn bản không có một điểm nào giống nhau, nữ nhân này làm sao có thể cho rằng bọn họ là huynh muội chứ? Bất quá nàng là người có lòng tốt nha, đương nhiên không thể để cho người ta thất vọng rồi. "Cô nương, huynh trưởng ta trời sinh tính tình lạnh nhạt, việc này chỉ là tiện tay thôi không đáng nhắc đến, ngươi hãy quên đi." Nhưng trong lòng không ngừng lắc đầu: ôi thế đạo này, người tốt là không thể làm. (-diễn.đàn.lê.quý.đôn-) Nàng ta còn siêu cấp ngu ngốc bắt ép người khác nhận lòng biết ơn, thật sự là quá mạnh mẽ rồi. Xem ra xác thực phải đi đây đó một chuyến, nhìn xem sự vật bên ngoài, thuận tiện mở mang kiến thức về các dạng người. Đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi nghìn dặm đường, cổ nhân thật không lừa chúng ta mà.
"Đại ân cứu mạng sao dám quên, ta nguyện làm trâu làm ngựa. . . . . ." Mạnh Vân hạ quyết tâm bám dính vào người này. Có hộ vệ võ công cao cường, lại là người xuất chúng như vậy, nếu có thể lôi kéo quan hệ, vậy nửa đời sau cũng không cần lăn lộn trên giang hồ chịu đau khổ cay đắng kiếm miếng cơm ăn nữa rồi.
"Mạnh cô nương, sao ngươi có thể khinh rẻ mình như vậy được?" Cọc gỗ rốt cục tỉnh táo lại, nhiệt tình như lửa, "Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt huynh muội các ngươi, sẽ không để cho các ngươi chịu khổ, cơm ngon tơ lụa tùy ngươi hưởng dụng."
Mạnh Vân sầm nét mặt, ra vẻ chính khí nghiêm nghị, "Thẩm lão gia không thể nói lung tung, ta một nữ hài nhi thuần khiết trong trắng, sao có thể đi theo ngươi? Ta còn muốn thanh danh đấy."
Không được, Minh Đang cười không nổi nữa, đã cười đến đau cả bụng rồi. Bích Liên cắn môi dưới che miệng lại liều mạng nín cười, Bình An cũng cúi đầu cười trộm, mà vẻ mặt An Khang lại là bộ dáng đồng tình. Chỉ có Vân Lam mặt không chút thay đổi lạnh nhạt vô cùng.
Vân Lam thấy nàng cười đỏ bừng cả khuôn mặt, đến thở cũng không được , không khỏi lắc lắc đầu, "Đi thôi, có cái gì hay, ngồi một ngày xe ngựa đã đủ mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Nhưng thật sự rất hay nha, để cho ta xem một lát đi." Minh Đang còn muốn xem trò hay đấy.
"Hồ nháo." Vân Lam không muốn để nàng tiếp cận những người loạn thất bát tao này, "Ngươi thích xem những thứ kia, sau này tìm một gánh hát tốt đến biểu diễn trò hay cho ngươi xem một ngày." ~+DĐLQĐ+~ Ngụ ý là cũng thừa nhận cách nhìn của Minh Đang, coi Mạnh Vân kia trở thành con hát rồi.
"Trên vũ đài nào biển diễn đẹp như vậy? Đây rất thật mà cũng đặc sắc hơn." Trước kia ở Từ gia Minh Đang cũng xem diễn mấy lần, nhưng hát đến hát đi đều là những đoạn khúc, không có gì mới.
"Ngươi còn hồ nháo thì ta mặc kệ ngươi đấy." Vân Lam thực hết cách với nàng.
"Không không, Vân. . . . . ." Minh Đang xoay chuyển đôi mắt to linh hoạt, vô cùng tinh quái, "Ca ca, đừng nóng giận, ta rất nghe lời nha."
Nha đầu kia, Vân Lam nhịn không được liếc nàng một cái, lập tức bất đắc dĩ nắm bàn tay nhỏ của nàng đi lên, đưa nàng đến cửa phòng, "An tâm nằm ngủ đi, có việc thì kêu to. Không được tùy tiện ra ngoài."
"Được, Vân ca ca." Gọi thì gọi, nàng còn nháy mắt ra hiệu, vô cùng nghịch ngợm.
“Nàng. . . . . . Nàng. . . . . ." Vân Lam nàng nửa ngày, hung hăng véo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nàng, véo đến khi hiện lên dấu hồng mới buông tay, tiếng đá cửa vang lên rung trời.
Hai người Bình An và An Khang đều há miệng thật to, vẻ mặt không thể tin. Đây chính là công tử thích sạch sẽ của bọn họ sao?
Đêm khuya vạn vật yên tĩnh, sao thưa trăng mờ, đúng là đêm đen để giết người. Đột nhiên vang lên một trận tiếng chó sủa điên cuồng, liền theo sau là tiếng đao kiếm đánh nhau kịch liệt truyền vào trong phòng.
Bích Liên đột nhiên bừng tỉnh, nghiêng tai lắng nghe một lát, đứng phắt dậy lay Minh Đang ngủ say bên cạnh, "Tiểu thư mau tỉnh lại, xảy ra chuyện rồi."
Minh Đang đang ngủ say, mặc cho nàng ấy đẩy hồi lâu mới mơ mơ màng màng mở to mắt.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, "Mở cửa." Truyền đến thanh âm của Bình An.
Bích Liên luống cuống mặc xiêm y, đi ra mở cửa phòng, "Rốt cuộc làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Bình An và An Khang hai người hai bên bảo vệ Vân Lam, Vân Lam không đáp, chỉ đưa mắt nhìn vào trong, "Mau gọi tiểu thư nhà ngươi dậy, chúng ta lập tức rời khỏi đây." Nói xong xoay người sang chỗ khác, lẳng lặng chờ.
"Vâng vâng." Bích Liên giúp Minh Đang vẫn ngơ ngác không phản ứng mặc quần áo đi giày, nôn nóng dậm chân, "Tiểu thư, người mau thanh tỉnh chút, bên ngoài có biến. Thật là, ban đêm cũng không thể thái bình chút sao? Tiểu thư nhà nàng thể cốt yếu, mỗi ngày phải ngủ đủ bốn canh giờ mới có thể tỉnh táo, nếu không sẽ chỉ ngẩn ngơ.
"Ừ." Minh Đang liêu xiêu được nàng ấy dắt đi ra ngoài, tay phải còn dụi dụi mắt, hoàn toàn không biết gì, phỏng chừng còn tưởng rằng mình đang ở trong mộng rồi.
Bình An thấy các nàng chậm rì rì , thật sự nhịn không được, "Ta tới đỡ tiểu thư nhà ngươi, Bích Liên, ngươi đi ở phía sau." Mới vừa vươn tay ra, đã bị một người tới ngăn cản.
Rất nhanh Vân Lam liền nắm tay Minh Đang, quyết đoán ra lệnh, "An Khang mở đường, Bình An cản phía sau."
"Vâng."
"Vâng." Bình An nhìn bàn tay trống không của mình, âm thầm quyết định lần sau tuyệt đối không thể lỗ mãng như vậy, vị tiểu thư này. . . . . . Nếu không cẩn thận chọc giận công tử, liền thảm rồi.
Còn Minh Đang thì đầu không ngừng lay động, đi đường lung lung lay lay, cố gắng mở to mắt nhưng không có cách nào khống chế được đành nhắm lại, bộ dáng vừa đáng thương vừa buồn cười. Vân Lam thấy thế bất đắc dĩ bế ngang nàng lên, bước nhanh theo sát phía sau An Khang. Minh Đang vừa đến trong lòng hắn, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn, điều chỉnh lại vị trí, mí mắt lại nặng nề cụp xuống chìm vào mộng đẹp.
Trong đại sảnh đao kiếm bay loạn, tràng diện rất hỗn loạn. An Khang vừa mở đường vừa quan sát trận hỗn chiến, tầm mắt quét đến một góc, cước bộ hơi ngừng một chút, "Công tử, hình như có người tới đuổi giết huynh muội Mạnh gia, chúng ta là có cần thuận tiện cứu luôn người không?"
"Không cần nhiều chuyện." Vân Lam tùy ý nhìn lại, thân thủ của huynh trưởng Mạnh gia tuy chậm chạp, nhưng nhất định có lực công kích, vẫn bảo vệ tốt được muội muội. Về phần vài hộ vệ của Thẩm lão gia thân thủ cũng tạm được.
"Nhưng đối phương người đông thế mạnh. . . . . ." Vẻ mặt An Khang cầu tình. Đối với nữ tử yếu đuối hắn thật không có sức chống cự.
"Hồ đồ, chức trách của chúng ta là bảo vệ công tử, nếu công tử xảy ra chuyện, ngươi có mấy cái đầu có thể đền tội được? Đừng nhìn thấy nữ hài tử xinh đẹp mà không nhìn đường."
"Công tử, cứu chúng ta với." Mạnh Vân cũng đã phát hiện ra đoàn người bọn họ, nhãn tình sáng lên giống như nhìn thấy cứu tinh, hô to lên.
Tiếng la này đã dẫn tầm mắt của bọn người đuổi giết sang bọn họ, Vân Lam nhíu mày, lạnh lùng quát, "Đi mau, muốn chết sao?"
An Khang rùng mình một cái, không dám cầu tình thêm, cầm kiếm xông về phía cửa lớn.
"Công tử, ngài là người tốt, cứu chúng ta với." Giọng nói của Mạnh Vân càng vang dội, lúc này thật không hề nghĩ tới muốn giả bộ yêu kiều.
Bình An thấy có mấy người muốn xông tới đây, nhướng mày hô lớn, "Chúng ta cùng các nàng một chút quan hệ đều không có, các ngươi muốn giết cứ giết, nếu chủ động trêu chọc chúng ta, cũng đừng trách chúng ta xuống tay vô tình. Đường lớn mở hai bên, một người đi một phía."
Mấy người kia quả nhiên ngẩn người, thừa dịp lúc này mấy người Vân Lam đã ra đến cửa lớn.
"Công tử, ngài không thể thấy chết mà không cứu được a." Vang lên giọng nữ thê lương, đáng tiếc không có người quay đầu lại nhìn.
Chỉ chốc lát sau, mấy người đã chạy tới bên cạnh xe ngựa, hai hắc y nhân chui ra, cúi người thi lễ với Vân Lam rồi biến mất không thấy.
"Bích Liên cô nương, ngươi ngồi xe ngựa của ta đi." Bình An kéo nàng ấy lại, ý bảo nàng ấy lên chiếc xe ngựa khác.
"Nhưng tiểu thư nhà ta. . . . . ." Bích Liên lo lắng nhìn Minh Đang vẫn nhắm chặt hai mắt. Thật là, tiểu thư nhà nàng cứ như vậy tín nhiệm Vân công tử sao?
Bình An hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ ngươi lo lắng công tử nhà ta?" Lời này tuy thẳng thắn vô tư, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn có chút tính toán nhỏ nhặt.
"Không phải." Bích Liên vội vàng giải thích nói, "Chỉ là ta lo lắng tiểu thư nhà ta cần chăm sóc, công tử nhà ngươi không giống như sẽ chiếc cố người khác. . . . . ."
"Các ngươi nói xong chưa?" An Khang không kiên nhẫn nhìn bọn họ nói còn chưa xong, "Đến nơi an toàn thì mặc cho các ngươi thích nói thế nào thì nói thế ấy."
Bích Liên mặt đỏ tai hồng cũng không rảnh nghĩ nhiều, ‘thân bất do dĩ’ (bản thân không làm chủ được tình huống) lên xe ngựa.
Vân Lam nhìn nữ hài tử ngủ say đang nằm trong khuỷu tay mình, trong lòng không hiểu sao có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Biết rõ nên đặt nàng lên trên tháp, nhưng không biết sao lại không nỡ buông tay. Như bị mê hoặc đưa tay lên xoa gương mặt của nàng, mềm mại đến bất ngờ, mùi hương thơm ngọt của thiếu nữ nhẹ xen vào hơi thở của hắn, dần dần lan tràn ra, nơi nào đó trong cơ thể nhẹ nhàng bị kéo ra, ánh mắt mê ly.
Minh Đang dường như có chút không thoải mái, thân thể hơi động, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ngực hắn, một dòng nước ấm dâng lên trong lòng. Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, khiếp sợ phát hiện tay mình đã bất tri bất giác đang khẽ vuốt đôi môi xinh xắn nhu nhuận của nàng. Trong nháy mắt này, đau đớn như dời núi lấp biển đánh úp vào trong tim hắn. Giống như bị phỏng tay vội vàng đặt nàng lên trên tháp, phủ chăn gấm lên, vẫn không quên dịch dịch chăn cho nàng. Hắn lẳng lặng ngồi ở một góc, không ngừng suy nghĩ lung tung, ánh mắt dao động bốn phía cho đến khi sắc trời đã sáng.