Nàng không lên tiếng, dường như tin lời hắn, hắn đột nhiên ôm vai nàng đầy thân
mật, nghêng ngang bước đến xe thể thao: “Em đỗ thi viết, cũng là một chuyện rất
đáng chúc mừng, hiện tại chúng ta đi ăn cơm ăn mừng một chút.”
Nàng phản xạ có điều kiện giãy dụa khỏi cánh tay hắn, “Này, Kim Chính Vũ, ăm
cơm thì ăn cơm, cũng không cần ở trên đường như vậy, bị người ta nhìn thấy không
tốt.”
“Bị người nhìn đến chẳng phải rất tốt?” Hắn cúi đầu nỉ non, yên lặng nhìn
chăm chú vào nàng, bất ngờ bật ra một câu, “Mân Mân, còn có hai.”
“A? Cái gì hai?” Nàng mờ mịt hỏi một câu.
“Chỉ cần tiếp qua hai, em phải tuân thủ lời hứa.” Hắn vẫn nói ra mấy câu cổ
quái phi thường.
Nàng lại sửng sốt, hôm nay hắn ăn nhầm thuốc à? Sao nàng nghe mãi vẫn không
hiểu.
“Đi thôi, tôi mời em đi ăn đồ Nhật Bản.” Hắn không khỏi phân trần túm cổ tay
nàng bước đến chỗ xe đậu, mở cửa xe giúp nàng, nhìn hắn trở ra, mới ngồi vào ghế
lái.
Nàng nhìn sườn mặt của hắn, cảm giác hiện tại hắn chỉ bình tĩnh mặt ngoài, kì
thực nội tâm cũng rất rối rắm, đến tột cùng là có chuyện gì? Còn có, sao hắn rất
thích nói mấy con số với nàng, lần trước là “Ba”, lần này là “Hai”, bên trong có
ý nghĩa đặc biệt gì sao?
Hắn ra vẻ thần bí nháy mắt mấy cái, lẳng lặng lái xe.
Suy nghĩa của nàng nhanh chóng chuyển đến người đàn ông hôm nay gặp ở tòa
soạn tạp chí, nghe Kim Chính Vũ nói hắn là anh trai Chỉ Dao.
Nàng là bạn của Chỉ Dao nhiều năm, Chỉ Dao cũng mời nàng đi đến nhà làm khách
nhiều lần, nàng đều không đi, nàng biết Chỉ Dao rất tốt với nàng, sẽ không để ý
đến việc nàng là con gái kẻ giết người, nhưng mà người nhà Chỉ Dao cũng chưa
chắc đã nghĩ như vậy, ý nghĩ của những người có tiền rất phức tạp, bọn họ có lẽ
còn có thể nghĩ nàng là loại con gái muốn lợi dụng Chỉ Dao, nên nàng cũng không
đi nhà Chỉ Dao.
“Mân Mân, party ngày mai, em đi không?” Kim Chính Vũ đem đỗ xe trước cửa một
nhà hàng Nhật Bản, đột nhiên quay đầu hứng thú hỏi.
“Tôi đã hứa với Chỉ Dao, đương nhiên tôi sẽ đi.” Nàng nghiêng đầu nhìn người
đi đường ngoài cửa sổ, đúng vậy, Kim Chính Vũ lại nhắc nhở nàng, tối ngày mai
nàng phải đi tham dự party kỉ niệm một năm bọn họ đính hôn, thật ra nàng rất
không muốn đi.
Dựa theo quy tắc lúc trước, nàng sẽ nâng chén tiến lên chúc mừng bọn họ, sau
đó còn muốn làm bộ không quen Doãn Lạc Hàn, chỉ nghĩ như vậy, dạ dày của nàng
lại bắt đầu khó chịu, thân thể không tự chủ được gục xuống.
“Mân Mân, em sao vậy?” Kim Chính Vũ lo lắng không thôi, vén mấy sợi tóc vương
ở hai má nàng ra sau tai, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, mặt nhăn mày nhó.
“Làm sao, đau không? Có muốn đi bệnh viện không? Mau nói cho tôi biết, đau ở
đâu?”
“Tôi không sao, có thể là tại hôm nay chưa ăn điểm tâm.”
Nàng cố hết sức nói xong, lấy tay ôm bụng, thân thể chậm rãi dựa vào ghế dựa
phía sau: “Ngồi một lúc sẽ không sao.”
“Không phải vì em ăn cơm không quy luật?” Hắn vỗ nhẹ trán nàng, đôi mắt xẹt
qua vẻ trách móc: “Khó trách dạ dày lại đau, về sau phải biết ăn cơm đúng giờ
biết không?”
Nàng nhắm mắt lại, đầu tựa vào ghế, gật đầu có lệ, yên lặng chịu đựng đau đớn
dần trôi qua, đến tột cùng là dạ dày đau, hay là vì thứ gọi là đau lòng đâu?
Nàng không thể biết, cũng không muốn biết.
Buổi chiều, từ cửa hàng bánh ngọt trở lại biệt thự, nàng đi vào cổng lớn, sau
đó lại lui ra, ma xui quỷ khiến lấy chìa khóa mở hộp thư bên cạnh cửa, quả nhiên
phát hiện một phong thư bên trong.
Nàng mở ra thì thấy, là một tòa soạn báo khác thông báo nàng ngày mai buổi
sáng chín giờ đi tham gia phỏng vấn. Thật tốt quá, nàng ôm bức thư vào ngực, vui
vẻ nở nụ cười. Nàng ôm tâm lí thử xem thế nào, gửi lí lịch sơ lược cho mấy toàn
soạn nổi tiếng, không thể tưởng tượng được đã có hai toàn soạn đáp lại.
Mặc kệ hôm nay có phỏng vấn thành công hay không, nàng cũng sẽ đi tòa soạn
báo này thử xem.
“If you wander off too far, my love will get you home…”
Di động đột nhiên vang lên, nhấn mọt cái nàng chợt nghe thấy giọng nói ngọt
ngào của Chỉ Dao:
“Mân Mân, mình gọi đến để nhắc nhở cậu nha, bảy giờ rưỡi tối mai, cậu phải
đến party của mình cùng Lạc ca ca đúng giờ đấy, không cho phép muộn, tốt nhất là
đến sớm một chút, như vậy giúp mình quan sát một chút bố trí trong yến hội…”
“Ừ, mình biết rồi, Chỉ Dao. Đúng rồi, cậu có biết hôm nay mình đi toàn soạn
tạp chí phỏng vấn xin việc không?” Nàng nóng lòng muốn biết đáp án.
“Tạp chí? Hôm nay cậu đi tòa soạn xin việc sao? Tạp chí nào? Thi viết thế
nào? Phỏng vấn có bảo chờ tin tức hay không? Có cần mình nhờ người hỏi giúp cậu
một chút không?”
Nghe Chỉ Dao nói hình như căn bản không biết hôm nay nàng đi xin việc ở tòa
soạn báo thuộc Giản thị, nàng dần dần yên lòng, nàng muốn dùng chính thực lực
của mình để có vị trí kia.
“Chỉ Dao, cám ơn cậu, không cần hỗ trợ đâu, ba ngày nữa có kết quả, mình muốn
kiên nhẫn chờ đợi.”
Đang nói đến đó, đột nhiên nghe thấy tiếng còi ô tôi, nàng đứng sau một cây
cổ thụ râm mát, nghiêng người nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đứng trước cổng,
có hai thân ảnh chậm rãi bước xuống xe, đứng trước cổng nhìn đông nhìn tây.
Nàng vội vàng cúp điện thoại, đang muốn đi lên phía trước hỏi hai người tìm
ai. Vừa nhìn đã thấy một thân ảnh tinh thần chấn hưng, là lão bá, người đứng
phía sau là quản gia, sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng có một loại dự cảm nói cho nàng, hiện tại tốt nhất không cần xuất
hiện, vì thế vội vàng lùi lại sau gốc cây, nghiêng tai nghe hai người nói chuyện
với nhau.
“Lão gia, ngài không cần nhìn nữa, tôi thấy cửa biệt thự đóng chặt, hơn nữa
bên trong một người hầu cũng chẳng có, chắc chắn thiếu gia không ở bên trong.
Sáng nay tôi gọi điện cho trợ lí Từ, cậu ta nói thời gian gần đây thiếu gia vẫn
ở phòng tổng thống ở khách sạn Thịnh Trạch.”
~~~***~~~
Lời tác giả Cổ Phán Quỳnh Y: Thật ra Lạc Hàn làm như vậy cũng hoàn
toàn vì bóng ma quá khứ mang đến, sau này sẽ giải thích rõ!! Mọi người thích
quyển sách này đừng quên tặng hoa nha!